Sân bóng rổ trong nhà vào ngày làm việc vẫn rất nhộn nhịp.
Vương Tự Nhiên đang uống nước, tiện thể khởi động làm nóng người luôn, liếc mắt nhìn thấy Trần Khoát đã thay áo bóng rổ nhưng tay vẫn không rời điện thoại, vẫn đang nhắn tin. Cậu ấy đá nhẹ Phí Thế Kiệt còn đang gặm kem một cái, càu nhàu: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà cậu ấy lại xuất hiện ở nhân gian thế này?”
Hai người họ thường xuyên nấu xói sau lưng Trần Khoát, nói anh có người yêu thì quên luôn bạn bè.
Kể từ khi yêu đương, Trần Khoát sớm đi tối về, biến mất không dấu vết, chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.
Phí Thế Kiệt cắn một miếng kem, nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa, nói: “Chắc chắn là bị bạn gái cho leo cây rồi.”
“Nói chuyện tử tế đi được không? Chương Vận Nghi thì cứ gọi là Chương Vận Nghi, lão Phì à, tôi dị ứng với hai từ “bạn gái” này lắm rồi đấy, nghe xong là cảm thấy khó chịu, thậm chí còn buồn nôn nữa. Tôi không tin cậu không cảm thấy thế!” Vương Tự Nhiên nói đến chuyện này là thấy ớn lạnh, cậu ấy và Phí Thế Kiệt đúng là đôi bạn cùng khổ mà.
“Chết tiệt, đúng thế thật!” Phí Thế Kiệt giật mình, cả người đều cảm thấy không ổn, “Xong rồi, tôi đã bị thằng nhóc đó tẩy não rồi!”
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà.
Hai người họ khinh bỉ nấu xói Trần Khoát mà không hề kiêng dè gì cả, nhưng anh đang ở đằng xa lại hoàn toàn không để ý, tiếp tục cúi đầu nhắn tin cho Chương Vận Nghi: [Vậy em có mang đủ tiền không?]
Giữa các cặp đôi, việc nhắc đến chuyện “tiền” một cách tự nhiên chắc chắn là dấu hiệu tình cảm đã tiến thêm một bước rồi.
Chương Vận Nghi vừa đi dạo trong cửa hàng, vừa nhắn tin: [Hello?? Anh nói đùa à, mua quà sinh nhật cho Thẩm Minh Duệ, em và chị Thi cộng lại, dự toán cũng không vượt quá 200 tệ đâu!]
Từ Thi Thi đang thử kính râm, không quay đầu lại mà gọi: “Xem tớ đeo cái này có ngầu không!”
Mãi mà không thấy động tĩnh gì.
Cô ấy đẩy kính lên đầu, quay lại nhìn, trợn trắng mắt, tức giận bước đến, trách móc: “Đi ra ngoài chơi mà cậu cứ nhắn tin suốt thế? Không phải tớ nói chứ, trước đây tớ đâu có thấy lớp trưởng nói nhiều thế đâu?”
“...” Chương Vận Nghi giơ một ngón tay, “Để tớ nhắn nốt một tin cuối cùng cho anh ấy nha.”
Từ Thi Thi khẽ hừ một tiếng, “Không chịu nổi cậu, càng không chịu nổi cậu ấy.”
“Tớ chịu được là được rồi!”
Chương Vận Nghi vui vẻ gõ phím: [Thôi không nói nữa, anh đi chơi bóng đi, em đi dạo phố đây.]
Anh lập tức trả lời: [Ừ.]
Cô nhanh chóng chụp màn hình, để sau này nếu cô thấy anh ngứa mắt, muốn gây sự cãi cọ, thì cái “ừ” này sẽ trở thành bằng chứng đắc lực.
Cô cất điện thoại, thân thiết khoác tay Từ Thi Thi, “Chị Thi, cậu đeo kính râm này điêu đẹp luôn, siêu mẫu à, ngôi sao à, xin cậu hãy debut ngay và luôn đi!”
Từ Thi Thi được dỗ ngọt, bật cười, “Biến đi!”
Hai người họ đi dạo trong trung tâm thương mại, những món quà đẹp đều vượt quá ngân sách, trong khi những lựa chọn trong ngân sách lại quá ít ỏi. Cuối cùng, họ đành phải tăng ngân sách lên 300 tệ, mua một chiếc túi đeo chéo của thương hiệu thể thao, chia đôi mỗi người 150 tệ.
Chương Vận Nghi cảm thán, “Tớ mua quà cho Trần Khoát còn chưa bao giờ mua đắt thế này!”
Tốt nhất là Thẩm Minh Duệ nên cảm động đến rơi nước mắt, sau đó viết một bài luận ba nghìn chữ để cảm ơn đi, nếu không thì quá có lỗi với 150 tệ của cô, cậu ấy còn có đãi ngộ còn hơn cả bạn trai cô nữa!
Từ Thi Thi cũng cảm thấy đau lòng, “Cậu ta đúng là đáng chết mà, sao dám để chúng ta tiêu nhiều tiền thế này, chiếc túi này cậu ta phải đeo đến năm tám mươi tuổi, nếu không thì tớ sẽ không tha cho cậu ta đâu.”
Ban đầu họ đã bàn bạc xong, mua quà xong sẽ đi xem phim, nhưng còn chưa đến rạp, Từ Thi Thi lại đột nhiên nhận được điện thoại của người nhà, gọi cô ấy trở về. Chương Vận Nghi đành phải ở lại một mình, suy nghĩ mãi, cô muốn đi tìm Trần Khoát, bèn tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, sắp gửi đi rồi, nhưng cô lại xóa hết, thông minh nhắn tin cho Phí Thế Kiệt: [Cho tớ địa chỉ, đã hiểu chưa?]
Phí Thế Kiệt chậm chạp trả lời: [Không hiểu gì cả.]
Chương Vận Nghi đành phải dùng biện pháp mạnh, chụp ảnh mấy ly trà sữa gửi đi: [[Ảnh]]
Lần này Phí Thế Kiệt trả lời nhanh như chớp: [Hiểu rồi!]
Tiện thể gửi kèm theo địa chỉ.
...
Khi Chương Vận Nghi đến, Trần Khoát đang nghỉ giữa hiệp, bàn bạc với Vương Tự Nhiên cách để đánh bại đối thủ. Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại, tưởng mình nóng quá nên bị ảo giác, không thì tại sao người đang đứng nhìn quanh kia lại là bạn gái mình chứ?
Anh đột nhiên đứng phắt dậy, xác định mình không nhìn nhầm, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói, bước nhanh về phía cô.
Phí Thế Kiệt đang phối hợp với Chương Vận Nghi để tạo niềm vui bất ngờ, chỉ nhún vai cười.
Có những câu nói dù nói cả vạn lần vẫn phải nói lại, người anh em này của cậu ấy đúng là có phúc thật.
“Sao lại đến đây thể?” Trần Khoát đến gần mới nhận ra cô đang cầm hai ly trà sữa, không nghĩ nhiều, lập tức cúi xuống cầm lấy.
“Đến kiểm tra công việc được không?” Cô đắc ý nói.
“Chào mừng.”
Trần Khoát nhịn cười, muốn nắm tay cô, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi, đành phải thôi, dẫn cô đến khu vực nghỉ ngơi của họ. Sân bóng rổ trong nhà cũng nóng, nhưng vẫn tốt hơn bên ngoài, ít nhất thì không bị nắng chiếu.
Hai ly trà sữa đá là dành cho Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên.
Hai người họ vui mừng khôn xiết, nhiệt liệt chào đón sự xuất hiện của cô.
Trần Khoát khẽ nói: “Không cần phải mua đâu, hai ly trà sữa nặng lắm.”
Câu này khiến hai người Phí Vương trợn mắt xem thường, không hề kiêng dè gì. Ba người đã quen nhau bao nhiêu năm, năm nay mới phát hiện ra hiểu biết của mình về anh giai này vẫn chưa đủ sâu. Hai ly trà sữa thì nặng cái gì chứ? Đúng là muốn ăn đòn mà.
“Không có đâu!”
Chương Vận Nghi ngồi cạnh Phí Thế Kiệt, xem họ chơi bóng, theo thói quen mà liếc mắt nhìn xem trên sân có ai đẹp trai không. Đột nhiên cô chú ý đến chiếc băng cổ tay màu trắng trên tay Trần Khoát đang dẫn bóng, cảm thấy bất lực. Từ khi cô Triệu nhắc nhở, từ học kỳ 2, số lần anh chơi bóng đã ít hơn nhiều, nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao lần nào anh cũng đều đeo chiếc băng cổ tay này thế?
Có phải là do anh không thích màu đen không?
Nhưng quần áo màu đen của anh lại rất nhiều mà.
Phí Thế Kiệt theo ánh mắt cô nhìn qua, cười lớn, chắc chắn hỏi: “Chiếc băng cổ tay này là cậu tặng phải không?”
Chương Vận Nghi gật đầu, khẽ hỏi: “Tớ có tặng anh ấy hai cái, có phải là anh ấy không thích cái còn lại không?”
“Chị gái của tôi ơi, cả thế giới đều biết cậu tặng cậu ấy hai chiếc băng cổ tay.” Phí Thế Kiệt tùy ý trả lời, “Cậu ấy thích lắm, nhưng mà cậu ấy là kiểu người phải dùng hỏng một thứ rồi mới đổi sang cái mới.”
Chương Vận Nghi: “...”
Trời đất, vậy lần đó cô và Đới Giai chạy nước rút một trăm mét, thở hổn hển ngồi lên xe buýt chỉ để mua cho anh một chiếc băng cổ tay mới thì tính sao đây? Tính là họ là vận động viên điền kinh sao?
“Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Trần Khoát xuống sân nghỉ ngơi, thở hổn hển, tràn đầy sức sống đi đến hỏi.
Chương Vận Nghi thuận tay đưa khăn lau mồ hôi cho anh, nhanh miệng trả lời trước khi Phí Thế Kiệt kịp mở miệng, “Bọn em đang bàn xem ai trên sân đẹp trai nhất, cậu ấy chọn Vương Tự Nhiên, em chọn anh.”
Trần Khoát dừng động tác lau mồ hôi lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ “ừ” một tiếng, rõ ràng là rất hài lòng với câu nói này.
Thỉnh thoảng anh lại có cảm giác rất kỳ lạ, gần đây lại càng mạnh mẽ hơn, muốn bước vào cuộc sống của cô, cũng nôn nóng muốn kéo cô vào cuộc sống của mình, dẫn cô đi dạo công viên trước nhà, dẫn cô đến thư viện anh thường đến, dẫn cô gặp từng người bạn của anh. Hôm nay cô đến đây xem anh chơi bóng, anh cảm thấy rất vui.
Phí Thế Kiệt suýt bị sặc chết, từ từ quay đầu nhìn cô, “???”
Cậu ấy nói Vương Tự Nhiên đẹp trai từ khi nào thế?
Vương Tự Nhiên mồ hôi đầm đìa đi đến, nghe thấy câu này, nhướng mày, “Anh Phí nhà chúng ta đúng là có con mắt tinh tường.”
Phí Thế Kiệt méo miệng, “Biến!”
Càng gần giờ ăn tối, sân bóng rổ càng vắng người.
Trần Khoát và Vương Tự Nhiên chuẩn bị rời đi. Ở đây có phòng tắm, cả hai đều mang theo quần áo thay, nhưng việc Chương Vận Nghi đột nhiên đến cũng khiến Trần Khoát thay đổi ý định. Trên đường đến phòng tắm, anh dừng bước.
Vương Tự Nhiên đang nói chuyện với anh, không thấy phản hồi, buồn bực hỏi: “Sao thế?”
“Cậu đi tắm đi.”
Trần Khoát ngẩng đầu nhìn cậu ấy, “Tôi về nhà tắm.”
Anh không biết hôm nay cô sẽ đến xem anh chơi bóng, điện thoại mới vẫn để ở nhà, dù ngày mai cũng có thể đưa cho cô, nhưng anh muốn cô có thể vui sớm hơn một ngày.
Nếu là trước đây, Vương Tự Nhiên chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, nhưng bây giờ lại không muốn hỏi nữa, không cần nghĩ cũng biết là liên quan đến ai, không cần tự chuốc khổ vào thân làm gì, “Tùy cậu thôi.”
Chương Vận Nghi không ngờ Trần Khoát lại ra ngoài nhanh thế, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ bóng rổ, thản nhiên đối mặt với Phí Thế Kiệt vốn biết rõ sự thật, nói dối: “Anh không mang quần áo thay, phải về nhà tắm, tắm xong rồi chúng ta đi ăn nhé?”
“Được thôi.” Cô lập tức đồng ý, sau khi chơi bóng xong, cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh đi tắm rửa, bạn trai của cô phải sạch sẽ thơm tho, nếu không đừng hòng ôm cô.
Phí Thế Kiệt khẽ cười một tiếng, rời ánh mắt đi, lười không thèm vạch trần.
Không mang quần áo thay, vậy cái ba lô đầy ắp kia đựng gì? Không khí à?
Cậu ấy nhìn Chương Vận Nghi vẫn đang tin tưởng tuyệt đối vào cái cớ vụng về này, đột nhiên hiểu ra, hóa ra là chỉ có kẻ ngốc mới yêu đương được, người thông minh thì không thể được.
...
Đương nhiên là Chương Vận Nghi sẽ không về nhà Trần Khoát, hai người xuống xe, cô chủ động đề nghị đợi anh ở cửa hàng tiện lợi ngoài khu dân cư. Cô lấy một chai nước ép ngồi lên ghế cao chơi điện thoại, mỗi lần tiếng “Chào mừng quý khách” vang lên, cô biết Trần Khoát không thể nhanh thế, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn cửa cảm ứng.
Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ hiếm khi tan làm cùng giờ, để tiết kiệm xăng, những ngày như thế này họ chỉ đi một xe.
Xe dừng ở cửa khu dân cư, ông ấy tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, đi vào cửa hàng tiện lợi để mua nhang muỗi. Gần đây tinh thần của ông ấy đặc biệt phấn chấn, trông cả người như trẻ hơn vài tuổi, không có bậc cha mẹ nào không tự hào về chuyện của con cái, và ông ấy cũng không phải là ngoại lệ, vừa đi vừa hát, vui vẻ bước vào cửa hàng, đang liếc nhìn xem nhang muỗi được để ở kệ nào, thì nhìn thấy một cô gái ngồi trong cửa hàng, ánh mắt chạm nhau, ông ấy hơi ngẩn ra.
Ông ấy như quên mất mình đến đây để mua đồ, quay người bước ra ngoài, nhìn thì trông rất bình thường nhưng thực ra lại vô cùng cứng nhắc.
Chương Vận Nghi ngạc nhiên và hoang mang trong chớp mắt, khoan đã, đó không phải là... bố của Trần Khoát sao?
Kiếp trước cô đã từng gặp bố mẹ Trần Khoát rồi, ở buổi tiệc cuối năm của công ty, Phí Thế Kiệt còn chủ động giới thiệu, nói cô và cậu ấy cùng Trần Khoát là bạn học cấp ba, mẹ của ông chủ còn rất vui, kéo cô nói chuyện một lúc, đều là những người lớn rất thân thiện.
Nhưng mà tình huống bây giờ là gì đây??
Bác sĩ Trần nhanh chóng quay lại xe, mở cửa, đẩy kính lên, giọng điệu thay đổi, “Vợ ơi, em đoán xem anh vừa nhìn thấy ai nào, anh đã nhìn thấy bạn gái của con trai chúng ta đó! Đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi, lần trước anh đã từng gặp rồi, chắc chắn là không thể nhầm đâu, ơ, sao con bé lại ở đây, đang đợi Tiểu Khoát à? Vậy thằng bé đâu rồi?”
Nhậm Tuệ đang ngáp ngủ nghe vậy cũng tỉnh táo hẳn, vội hỏi: “Thật à?”
Bà ấy đã biết con trai mình có người yêu từ lâu rồi, mọi thay đổi nhỏ trên người anh đều là vì cô gái đó cả.
Nhưng bà ấy chưa từng gặp lần nào, nói không tò mò thì chắc chắn là giả dối, con trai không chủ động nói, bà ấy cũng không tiện hỏi han.
“Chắc chắn là con bé luôn.” Bác sĩ Trần tự tin nói, “Lần trước dù cách xa hơn chục mét, nhưng anh tuyệt đối không nhìn nhầm đâu.”
Nhậm Tuệ động lòng, nhanh chóng tháo dây an toàn ra, hào hứng nói: “Em cũng phải đi nhìn một cái xem nào.”
Thấy chồng muốn chạy theo, bà ấy duỗi tay ngăn lại, vẻ mặt đàng hoàng: “Anh đợi ở trên xe đi, kẻo lại khiến con bé nghi ngờ, làm con gái nhà người ta sợ thì biết phải làm sao.”
Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này rất có lý, đành phải đồng ý, nhưng không quay lại xe, mà đứng nguyên ở chỗ cũ, nhón chân ngóng chờ.
Nhậm Tuệ đưa tay chỉnh lại tóc, điềm đạm bước vào cửa hàng, giả vờ không để ý, cố gắng tự nhiên mà liếc nhìn, đúng như chồng bà ấy nói, trên ghế cao có một cô gái mặc váy liền, lưng thẳng tắp đang xem điện thoại.
Bà ấy không khỏi khẽ mỉm cười, cảm thán không thôi, con gái đúng là đáng yêu thật, đầu tròn xoe.
Nhìn vài lần rồi bà ấy thu hồi ánh mắt lại, điềm nhiên đi giữa các kệ hàng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.
Bề ngoài thì rất bình thản nhưng trong lòng Chương Vận Nghi lại đang gào thét ——
Trời đất ơi a a a a a!
Bố Trần Khoát vừa đi, sao mẹ anh cũng đến rồi!