Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 92

Trần Khoát gần như chạy hết tốc lực về nhà, anh không muốn để cô phải đợi thêm một giây một phút nào. Vừa bước vào nhà, anh thậm chí còn chưa kịp cởi dây giày, trực tiếp đá đôi giày trên chân ra, lao thẳng vào phòng tắm.

 

Đánh răng, gội đầu, tắm rửa, cả quy trình không thiếu bước nào, nhưng thời gian lại ít hơn bình thường rất nhiều.

 

Vào phòng tắm lúc mồ hôi nhễ nhại, khi ra ngoài lại sạch sẽ thơm tho.

 

Anh vội vã vào phòng, kéo ngăn kéo bàn học ra, bên trong có hai chiếc điện thoại mới, một đen một trắng, màu đen là của anh, màu trắng là của cô, cùng một phiên bản, nếu cô không thích màu trắng thì có thể đổi với anh.

 

Anh bỏ hộp điện thoại màu trắng vào ba lô, chỉ cần nghĩ đến cảnh tối nay cô về nhà và phát hiện ra món quà bất ngờ này, là tâm trạng anh lại trở nên vui vẻ chưa từng có.

 

Anh vội vã đeo ba lô đi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt, tỏa ra mùi chanh tươi mát, thời tiết nóng nực, chỉ một lúc sau là sẽ khô ngay.

 

Cửa thang máy từ từ mở ra.

 

Ba người trong nhà đụng mặt nhau, Nhậm Tuệ và bác sĩ Trần đang bàn luận về đủ loại chuyện chi tiết của bạn gái con trai, ví dụ như cái đầu tròn tròn đẹp đẽ, ví dụ như có nên mua mấy chai nước cô vừa uống trong cửa hàng tiện lợi để sẵn ở nhà không, đột nhiên gặp phải con trai, cả hai vội vàng im lặng.

 

“Ra ngoài à?” Nhậm Tuệ hồi phục tinh thần, cười hỏi, giọng điệu và biểu cảm không khác gì bình thường.

 

Trần Khoát gật đầu, tưởng rằng bố mẹ sẽ hỏi anh đi đâu, có về nhà ăn cơm không, nhưng bố anh đã nghiêng người nhường chỗ, thậm chí còn thúc giục, “Vậy con đi nhanh đi!”

 

Sao có thể để người ta đợi lâu được chứ?

 

Hai vợ chồng đều tránh ra, tươi cười nhìn cửa thang máy đóng lại.

 

Trong lòng Trần Khoát thoáng nghi ngờ, nhưng không có thời gian cũng không có tâm trạng suy nghĩ sâu, anh đang lo lắng cho Chương Vận Nghi vẫn đang đợi anh ở cửa hàng tiện lợi, thang máy vừa xuống tầng một, anh đã nhanh chóng bước ra ngoài, rất nhanh đã đến cửa hàng tiện lợi, ngay lập tức nhìn thấy cô, cô đang chống cằm thẫn thờ.

 

Anh hiểu ra, chắc chắn là điện thoại đã hết pin rồi nhỉ?

 

Anh gần như đã đi đến phía sau cô rồi, mà cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, anh đành phải ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô.

 

Vài giây sau, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh, mơ hồ nói: “Anh đã đến rồi à.”

 

“Làm sao thế? Không khỏe à?” Trần Khoát nhíu mày hỏi.

 

Chương Vận Nghi gật đầu rồi lắc đầu, cô luôn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, lần này cũng không phải là ngoại lệ, nếu chỉ gặp bố của Trần Khoát thôi thì cô sẽ không nghĩ đến chuyện khác, nhưng vừa rồi bố mẹ anh thật sự rất kỳ lạ!

 

Cô cứ luôn cảm thấy, có lẽ bố của Trần Khoát là đến mua đồ rồi tình cờ nhìn thấy cô, sau khi ông ấy rời đi chưa đầy vài phút, mẹ của Trần Khoát đã đến... có lẽ là đến xem cô.

 

“Điện thoại của anh có ảnh bố mẹ anh không?” Cô hỏi.

 

Mặc dù cô biết đó là bố mẹ của Trần Khoát, nhưng đối với anh, cô chưa từng gặp họ bao giờ, nên không nên biết mới đúng.

 

Trần Khoát ngạc nhiên nhìn cô.

 

Rõ ràng là anh cũng nhớ lại chuyện vừa xảy ra bên ngoài thang máy, nhíu mày, lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, tìm kiếm trong album, tìm được một tấm ảnh chụp dịp Tết, đưa cho cô xem, “Người tóc dài là mẹ anh, người mặc áo khoác màu xanh là bố anh.”

 

Chương Vận Nghi nhìn vài lần, lấy tay che mặt, rồi lắp bắp kể lại sự việc vừa xảy ra.

 

Chết thật rồi a a a!

 

Đây là lần đầu tiên cô yêu đương, mà đã đến đoạn gặp cả bố mẹ bạn trai rồi.

 

Trần Khoát ngẩn người, nếu anh không gặp bố mẹ bên ngoài thang máy, thì có lẽ anh sẽ an ủi cô, bảo cô đừng nghĩ nhiều.

 

“Lúc trước anh đã nói với họ rồi à?” Cô hỏi.

 

“Không có.” Anh nói, trong đầu anh thậm chí còn không có khái niệm nói với bố mẹ, từ khi anh học cấp hai, ngoài việc báo cáo thành tích và hết tiền tiêu ra, thì những chuyện khác anh đều không nói với bố mẹ, cũng không cần phải nói.

 

“Vậy thì làm sao họ biết được nhỉ?”

 

Đương nhiên là cô tin tưởng anh, cũng vì thế mà càng khâm phục khả năng điều tra của các bậc phụ huynh, quá thần kỳ, hoàn toàn không thể nghĩ ra được.

 

Vì vậy ông bà ta mới có câu, gừng càng già càng cay.

 

Trần Khoát cũng không hiểu, nhưng anh cảm thấy việc họ thì thầm ở đây cũng không có ý nghĩa gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Biết cũng không sao cả, sớm muộn gì cũng phải biết thôi.”

 

Bình tĩnh thế cơ à.

 

Chương Vận Nghi có thể hợp lý nghi ngờ rằng anh đang đứng nói nên không biết đau eo, người phải chịu tình cảnh xấu hổ đến mức suýt chết tại chỗ vừa rồi không phải là anh đúng không?!

 

Nếu đã vậy, vậy thì...

 

Cô hắng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh, “Thực ra em cũng có một chuyện giấu anh chưa nói, bố mẹ em cũng biết, cũng đã gặp anh rồi.”

 

Trần Khoát không thể giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt thay đổi, “Cái gì cơ??”

 

Chuyện này từ khi nào vậy?

 

Sao anh lại không biết gì hết thế??

 

Nghe cô kể xong đầu đuôi sự việc, anh không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên căng thẳng nữa. Nhẹ nhõm là vì lúc bị bắt gặp không phải là lúc anh ôm cô hôn cô, nếu không thì anh thật sự muốn đào một cái hố chôn mình mất. Căng thẳng là vì lúc bị phát hiện là lúc cô đang ôn thi đại học...

 

Hai người nhìn nhau, đều rơi vào im lặng.

 

Trên đường từ sân bóng rổ về, họ còn bàn nhau tối nay sẽ đi ăn gì đó thật ngon, bây giờ lại hoàn toàn không còn hứng thú nữa, để tránh lãng phí tiền, họ đến McDonald's gần đó ăn burger, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đều im lặng cắn burger.

 

“Em có để ý không?”

 

Chỉ mấy miếng đã ăn xong chiếc burger trong tay, Trần Khoát giúp cô xé túi sốt cà chua ra, để sang một bên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi.

 

Chương Vận Nghi nghĩ thầm, đây không phải là chuyện cô để ý hay không để ý, đã biết rồi, lẽ nào có thể khiến thời gian quay ngược lại trở lại được sao?

 

Cô nhìn anh một cái, lắc lắc đầu, “Không để ý, như anh nói đấy, sớm muộn gì cũng phải biết thôi, chỉ là hơi xấu hổ một chút.”

 

“Vậy à.”

 

Vẻ mặt Trần Khoát nhẹ nhõm hẳn, nở nụ cười nhẹ, “Sớm muộn gì cũng phải biết thôi. Ừ, đúng, đúng vậy đấy.”

 

Trong nháy mắt, bụng anh như thể đột nhiên đói cồn cào, ăn thêm đôi cánh gà cay, vẫn chưa đủ, chưa no, nên hỏi cô, “Anh đi mua thêm một chút, em muốn ăn gì nữa, có muốn ăn kem không?”

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, “Để lát nữa rồi ăn.”

 

“Được.”

 

Anh đứng dậy, lại đi xếp hàng mua đồ, cô quay đầu, tìm kiếm bóng dáng anh, vẫn rất nổi bật, cũng rất đẹp mắt, nhớ lại lời thăm dò của anh, cô nhịn không được cười, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, giờ phút này đây, vậy mà cô lại có cảm giác cô sẽ ở bên anh rất lâu.

 

Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, không đến nỗi không chịu nổi chuyện nhỏ nhặt như vậy.

 

Hai người nhanh chóng trở lại bình thường, ăn uống no nê, trước khi đi, anh đến quầy tráng miệng mua cho cô một cây kem, thong thả dạo bộ trong trung tâm thương mại, tầng một đang tổ chức sự kiện, cô luôn muốn đi xem mấy hoạt động này, một tay cầm kem, một tay dắt Trần Khoát len lỏi vào trong.

 

Chương Vận Nghi vừa ăn kem, vừa nghe một lúc, nhạy cảm phát hiện ra một chữ bị đọc sai, cúi xuống ghé sát vào tai anh thì thầm: “Trình độ này mà còn làm MC nữa, thà rằng ban tổ chức mời em còn hơn.”

 

Trần Khoát khẽ cười, gật đầu đồng tình, mỗi lần cô để lộ ra biểu cảm “em siêu giỏi em siêu đỉnh” như vậy, anh đều cảm thấy cô rất đáng yêu.

 

“Đi thôi, chán quá.”

 

Cô mất hết hứng thú, cùng anh chen lấn ra khỏi đám đông, mùa hè này quá thoải mái và tự tại, ngay cả việc lãng phí thời gian cũng không có cảm giác tội lỗi, việc họ làm nhiều nhất khi đi hẹn hò là đi dạo, nếu bây giờ điện thoại đã có chức năng đếm bước chân, thì cô nghĩ mỗi ngày ít nhất cô cũng phải đi được hai mươi nghìn bước.

 

“Bố mẹ em có hay đến công viên này không?”

 

Đi một lúc, Trần Khoát đột nhiên thận trọng hỏi.

 

Công viên này cách khu Lệ Cảnh Hoa Uyển rất gần, chỉ cách hai con phố, người sống ở đây đều thích đến đây đi dạo cả.

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô dở khóc dở cười, nảy ra ý định xấu, “Không đâu, lúc tan làm bố mẹ em chỉ muốn nằm ở nhà thôi.”

 

Trần Khoát cảm thấy yên tâm hẳn, xung quanh không có ai, ánh sáng cũng mờ, anh đưa tay ôm lấy cô, ôm rất chặt, mãn nguyện dụi đầu vào tóc cô.

 

“Nhưng mà ông bà nội em lại thường xuyên đến.”

 

Sáng sớm đến để tập kiếm.

 

Chương Vận Nghi có thể cảm nhận được, sau khi cô nói câu này xong, thân thể anh chợt cứng đờ lại.

 

Anh từ từ buông cô ra, rất bất lực nói, “Đừng dọa anh nữa được không?”

 

Khiến anh cảm thấy, xung quanh đây đều không an toàn, toàn là người nhà của cô cả.

 

“Đúng là đồ nhát gan.” Cô cười nhạo anh, “Ông bà nội em cũng chưa từng gặp anh, sợ cái gì chứ.”

 

“Không nói chuyện này nữa.” Trần Khoát biết cô đang trêu anh, cứng rắn một lần, không tiếp tục chủ đề này nữa, “Nhắm mắt lại, để anh biến ảo thuật cho em xem.”

 

Chương Vận Nghi không muốn nói đến trình độ ảo thuật thô sơ của anh, lúc trước cho anh ba điểm, còn là cô cố gắng chấm lỏng tay, nhưng bây giờ đôi mắt anh rất sáng, bên trong tràn đầy tình cảm dành cho cô, khiến cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại, không khỏi nghĩ, biết đâu thật sự có bất ngờ thì sao.

 

Vài giây sau.

 

Hơi thở bạc hà đến sớm hơn đôi môi anh.

 

Anh cúi người hôn lên môi cô.

 

Trước khi đáp lại, trong lòng cô hung hăng trợn trắng mắt một cái, Chương Vận Nghi à Chương Vận Nghi, mày chính là một tên hề, mày đang mong đợi cái gì vậy, ngốc quá đi mất ha ha ha!

 

Dù vậy, cô vẫn mở miệng, học sinh giỏi trong chuyện này cũng học rất nhanh, sau vài lần hôn nhau, anh đã học hỏi rất nhanh, không cần ai dạy, đã không còn là anh chàng chỉ biết vụng về li3m cánh môi như trước đây nữa.

 

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở đan xen, thân thể họ áp sát nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng được, nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ càng trở nên mãnh liệt hơn, cứ ngắt quãng mà hôn rất lâu, môi đều nóng lên, hai người mới tách nhau ra.

 

Lý trí ít ỏi của cô, cũng bị truyền qua cho anh.

 

Khiến cô quên mất việc chế nhạo và chất vấn anh, ảo thuật của anh tệ quá thể, tệ đến mức không còn được nổi ba điểm nữa!

 

...

 

Lúc Trần Khoát về nhà thì đã rất muộn, đây là chuyện thường ngày, chỉ cần đi hẹn hò thì anh chắc chắn sẽ không về nhà sớm.

 

Anh thay giày ở hành lang, nghe thấy tiếng tivi từ phòng khách vọng ra còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, bước vào nhìn, bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem bóng đá, nghĩ đến việc họ biết anh đang yêu đương, anh cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng lại không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.

 

Lần đầu tiên, anh đi đến, ngồi xuống đầu kia ghế sofa im lặng, bố mẹ quá hiểu tính cách của anh, nhìn dáng vẻ này thì lập tức biết có chuyện rồi.

 

Bác sĩ Trần liếc mắt ra hiệu cho Nhậm Tuệ.

 

Nhậm Tuệ giả vờ như không thấy.

 

Ba người một nhà, ba đôi mắt đều chăm chú nhìn màn hình tivi.

 

Khi bóng vào lưới, ba người đều nở nụ cười thoải mái, dường như cuối cùng cũng đợi được lúc để thay đổi biểu cảm.

 

“Con trai, đi, chúng ta vào bếp cắt dưa hấu.” Bác sĩ Trần xỏ dép, đứng dậy mời con trai.

 

“Dạ.”

 

Trần Khoát hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi theo, trên ghế sofa phòng khách chỉ còn lại Nhậm Tuệ đang dùng một tay chống cằm, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, trong bếp cũng vang lên tiếng nói chuyện của hai bố con ——

 

“Hết tiền rồi sao?”

 

“Có, nhưng mà bố cho cũng được.”

 

“Đợi con yêu đương rồi bố sẽ tăng tiền tiêu vặt.”

 

“Con yêu đương rồi.”

 

“Yêu đương từ khi nào?”

 

“Con không muốn nói.”

 

“... Yêu cho tốt vào, đừng phạm sai lầm.”

 

“Con biết rồi.”

 

...

 

Việc đầu tiên Chương Vận Nghi làm khi về nhà là lao vào phòng tắm tắm rửa, nước nóng xối xả, cô ôm khuôn mặt đỏ bừng trở về phòng, hạnh phúc nằm trên giường nhắn tin với bạn thân, lần này Đới Giai thi đại học, điểm số gần như kiếp trước, bố mẹ Đới đã dẫn cô ấy đi du lịch, vẫn chưa về, nhưng họ ngày nào cũng liên lạc với nhau.

 

Nhìn từng tấm ảnh vui vẻ của cô ấy, cô cảm thấy rất vui, bởi vì kiếp này Đới Giai có một kỳ nghỉ không buồn bã cũng không nước mắt, tốt quá.

 

Khi hai người đang hưng phấn nói chuyện.

 

Tin nhắn của Trần Khoát đột nhiên xuất hiện: [Ngủ rồi à?]

 

Cô nhìn thời gian, tin nhắn trước vẫn dừng lại ở câu [Ngủ ngon], vì vậy, lập tức phớt lờ anh.

 

Với anh, cô đã ngủ rồi.

 

Cô quay lại hộp thoại với Đới Giai: [Cười chết mất, trước đây hoàn toàn không nhận ra hai người họ từng yêu nhau, để tớ kể cho cậu nghe nhé...]

 

Mười mấy phút sau, Trần Khoát lại gửi tin nhắn: [Thật sự ngủ rồi à?]

 

Làm gì thế?

 

Cô muốn trả lời anh, nhưng như vậy sẽ chứng thực hành vi cô phạm tội làm lơ tin nhắn trước của anh, nên tiếp tục vui vẻ coi như không thấy.

 

Nói chuyện với bạn thân một lúc, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, thậm chí còn không thèm xuống giường, bày ra tư thế khó khăn không kém gì diễn viên xiếc, dùng ngón chân móc lấy chiếc túi trên ghế máy tính, với tay lục lọi tìm son dưỡng, vô tình chạm vào một chiếc hộp cứng, vội vàng lấy ra, nhìn kỹ, là một chiếc điện thoại mới.

 

Cái gì đây???

 

Cô nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ.

 

Vậy ra, làm ảo thuật mà anh nói chính là ý này à?

 

Bây giờ trả lời anh “không ngủ được, nhớ anh quá” có còn kịp không?

Bình Luận (0)
Comment