ánh mắt xà nhân cầm đầu lấp lóe, hắn đang tính toán thực lực của Lý Tô. Dù sao thì Hải Tộc hiện tại cũng không có thể lớn như ngày trước.
đối mặt với nhân loại thì cũng không còn cường thế như trước.
"Nơi này là địa bàn của Hải Tộc chúng ta.”
Cuối cùng, hắn lên tiếng nói một câu, như là không muốn chịu thua.
“Thì sao?”
Lý Tô hừ nhẹ một tiếng, sau đấy bỗng nhiên xuất thủ.
Vô số tia sáng xuyên qua làn nước bắn về phía xà nhân cầm đầu.
xà nhân kia nhìn thấy Lý Tô xuất thủ thì quát to một tiếng, pháp bảo trong tay lập tức bay ra.
"Oanh!"
Nước biển chung quanh chấn động mạnh, đám xà nhân biến sắc, vội vàng lấy ra một cái khiên rồi bơi lên đỡ. một rung động kịch liệt truyền tới, xà nhân bị đẩy lùi về phía sau.
"Phốc ~ "
đợi hắn đứng vững thì cũng là lúc phun ra một búng máu, xà nhân cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Tu vi của hắn đã là Nguyên Anh chín tầng, thân thể cường đại. lúc Lý Tô ra tay, khí tức rõ ràng là yếu hơn hắn, nhưng lại có thể đánh cho hắn hộc máu. Nhân loại này, đáng sợ làm sao!
Trong lòng của người này có chút không cam lòng, nhưng hắn minh bạch Lý Tô rất mạnh, nếu đánh tiếp thì người thua chỉ có thể là hắn.
Huống chi vùng này cách Bắc Cảnh cũng không quá xa, lỡ đâu tên này còn có giúp đỡ thì sao?
mấy việc xui rủi thế này không ai có thể nói chắc được.
"Chúng ta đi!"
gia hỏa này mặc dù không cam lòng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể rút lui.
Tuy đội ngũ hắn mang đến rất khổng lồ, có một lượng lớn Hải Thú và xà nhân. Nhưng ngay cả hắn cũng đánh không lại Lý Tô, mấy kẻ sau dù có nhiều đến đâu thì cũng chỉ đến tặng đầu người. mắt thấy đám xà nhân đã đi, Lý Tô cũng không ra tay nữa, mà quay người trở về đại trận.
"Cảm ơn!"
Bên trong, Giao Nữ Bạch Linh đều thấy rõ hành động của Lý Tô.
"Không cần, bọn họ có lẽ còn quay trở về, ngươi mau sớm khôi phục. ta phải đi rồi, có duyên gặp lại."
Lý Tô nói.
nếu đã nói mặc kệ đối phương khôi phục tu vi thì Lý Tô cũng không có lề mề ở lại làm gì, lấy đồ tốt rồi rời đi là tốt nhất.
thật ra thứ tốt hắn lấy được trong lần này không phải là ít, cũng đủ để Lý Tô đưa nàng ra ngoài. thời gian đi ra ngoài lần này không ngắn, Lý Tô phải trở về tiếp tục tu luyện, sớm ngày đột phá Hóa Thần mới là chính đạo.
không thể Hóa Thần, cho dù hắn ở đỉnh cấp Nguyên Anh có mạnh đến mức không thua gì Hóa Thần sơ kỳ, nhưng cũng không thoải mái bằng cảm giác trực tiếp nghiền ép khi lên đến Hóa Thần được.
Lấy yếu thắng mạnh, chung quy không bằng lấy mạnh hiếp yếu.
“Ngươi đừng quên lấy Quỳ Thủy châu và Linh Vật đó.”
Giao Nữ nhắc nhở.
Nàng không có ý nuốt lời, Lý Tô đương nhiên sẽ không quên.
Rất nhanh, hắn liền chọn ra một nửa Quỳ Thủy châu.
Sau đấy hắn lại chui vào nơi có số lượng lớn linh thực rồi hái hết trái cây ở trong. mấy thứ này có chút thú vị, không giống như linh dược, hái một lần là bỏ một cây.
Có một số hắn chỉ hái quả.
Có một số hắn lại nhổ cả tận gốc.
Còn linh thực nào ra trái thì Lý Tô chỉ hái trái chứ không phá cây. Lý Tô không rành về linh thực biển sâu lắm, cho nên mỗi thứ chỉ lấy một nửa.
đến tận đây, mọi chuyện đều đuược giải quyết.
sau khi giải quyết xong hết thì Lý Tô mới thu trận pháp bảo hộ Liễu Tâm Nguyệt lại. Cô em này đến giờ vẫn còn đang hôn mê.
Lý Tô ôm lấy Liễu Tâm Nguyệt yêu kiều khả ái chuẩn bị rời đi.
"Ngươi tên gì?"
"Lý Tô."
“Ốc biển này ta tặng cho ngươi, sau này nếu ngươi muốn tìm ta thì cứ thổi vào ốc biển, nếu như bên trong ốc biển có thanh âm thì đó là ta đang tìm ngươi. ngươi đã giúp ta, nếu như cần, ta có thể giúp lại cho ngươi.”
Mắt thấy Lý Tô định rời khỏi, Giao Nữ hỏi tên Lý Tô rồi đưa cho hắn một con ốc biển màu trắng, Lý Tô nhận lấy.
“Tạm biệt.”
Sau đó hắn ôm lấy Liễu Tâm Nguyệt bay ra ngoài.
Sau khi thân ảnh Lý Tô biến mất thì ánh mắt của Giao Nữ vẫn còn dừng ở lại nơi đó. một lát sau nàng mới phong tỏa đường vào. chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngửi, Lý Tô đã để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu.
Nàng muốn dành thời gian khôi phục tu vi, sau đấy ra ngoài nhìn xem đại dương bây giờ đang trong tình trạng nào. thực lực của nàng cũng không phải chỉ dừng ở mức Hóa Thần sơ kỳ.
Bằng không trước đây nàng cũng không thế đánh cho tu sĩ Hóa Thần của tiên môn kia ngàn năm chỉ có thể cố thủ trong cấm chế, cuối cùng bị vây ở trong đó.
thuyền bay bay về phía Bắc Cảnh.
đại dương xanh ngắt nhanh chóng lui lại phía sau.
Trên thuyền bay, Liễu Tâm Nguyệt mở mắt. ánh nắng hiện tại đối đối với nàng mà nói có chút chói mắt.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
giọng ôn hòa của Lý Tô vang lên.
Liễu Tâm Nguyệt ngồi dậy, nhìn chung quanh:
“Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”
“Về Bắc Cảnh."
Lý Tô nói.
"Hả?"
Lúc này nàng mới chợt phản ứng lại.
“Ta nhớ hình như mình hôn mê dưới đáy biển, sao bây giờ lại ở trên thuyền bay?”
Nói đến đây, Liễu Tâm Nguyệt nhìn Lý Tô:
"Là ngươi đã cứu ta?"
Lý Tô ừm một tiếng.
Sau đó, hắn đưa lại viên Quỳ Thủy châu kia cho nàng.
“Đây là thứ ngươi túm trong tay khi đó.”
Liễu Tâm Nguyệt thấy Quỳ Thủy châu, vội mừng rỡ tiếp nhận.
rồi nàng lại nhìn về Lý Tô, ánh mắt có chút thay đổi, nàng không ngờ Lý Tô lại có thể mạo hiểm xuống dưới cứu nàng.