Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 246

Mặc dù nhẫn cưới đã được đặt làm từ sớm, Thẩm Liên cũng đã đeo gần một tuần nay rồi. Nhưng hôm nay vẫn sắp xếp cho MC dẫn tiết mục trao đổi nhẫn cưới.

Đúng là sếp Từ không muốn đối mặt hiện thực nhưng đến trễ cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì Sở Dịch Lan đã sắp cho anh ta chỗ ngồi hạng nhất ngay phía dưới sân khấu, chỗ VIP hẳn hoi!

Từ Cảnh Ca đến vừa đúng lúc, đi cùng còn có Thường Thanh. Vừa ngồi xuống đã che mặt, định khi nào bị ánh mắt khoe khoang của Sở Dịch Lan bắn tới là sẽ giả vờ che mắt lại ngay.

Ai ngờ đến khi thật sự chờ được Sở Dịch Lan mặc vest mang giày da, nghiêm mặt đứng trên sân khấu, Từ Cảnh Ca lại bật cười, còn len lén bàn tán với mấy người Phùng Duyệt Sơn phía sau.

"Sở Dịch Lan trông không giống tới kết hôn, tôi sợ câu tiếp theo anh ta sẽ tuyên bố 'Tôi cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp cứu vớt loài người!'."

"Mùi chua xộc thẳng vào mũi luôn đó sếp Từ." Ninh Tư Hàm cười nhạt.

"Không phải, anh nhìn kỹ đi."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Phùng Duyệt Sơn tiếp lời: "Thẩm Liên ra rồi kìa."

Thẩm Liên vừa mới thò đầu ra đã nghe thấy một tràng hò reo vang dội, trong đó Phùng Duyệt Sơn là lớn giọng nhất, còn chưa trao nhẫn mà người này đã đứng đó hô "Hôn đi, hôn đi".

"Cậu Phùng." Tôn Bỉnh Hách xuất hiện sau lưng, giọng sâu xa: "Cậu làm thế khiến tôi khó xử lắm đấy."

Phùng Duyệt Sơn lập tức im lặng ngồi xuống.

Trần Mộc cũng làm y chang.

"Trần Mộc." Tôn Bỉnh Hách như ma nữ đòi nợ: "Sao cậu không dám nhìn tôi vậy?"

Trần Mộc: "..."

Sở Dịch Lan đứng thẳng tắp trên sân khấu, mắt dõi theo Thẩm Liên bước từng bước tới gần. Trong khoảnh khắc ấy, cái ý định "nhảy xuống tát mỗi ông bạn một cái" bỗng trở nên nhạt nhoà. Rõ ràng đã sống cùng dưới một mái nhà nhiều năm nhưng chỉ cần một nụ cười của Thẩm Liên cũng khiến tim anh đập loạn không kiểm soát được.

Thẩm Liên đi tới trước mặt, chớp mắt cười với Sở Dịch Lan.

Y mặc vest màu xám bạc, khí chất vốn rực rỡ cũng trở nên lắng đọng lại, nếu một hai phải miêu tả thì chính là "trải bao mưa gió".

MC tuyên bố hai người trao nhẫn cho nhau. Sở Dịch Lan và Thẩm Liên cùng lấy nhẫn ra, sau đó nghiêm túc đeo lên tay đối phương.

"Bình thường đã rất đẹp rồi, hôm nay còn đẹp hơn nữa." Thẩm Liên nói khẽ.

Sở Dịch Lan thì khàn giọng nói: "Anh được hôn môi em rồi."

Khoảnh khắc Sở gia cúi người xuống, Phùng Duyệt Sơn quên luôn sự uy hiếp của trợ lý Tôn, gào lên: "Anh trai của em, hạnh phúc lắm chứ gì!"

Tôn Bỉnh Hách không để ý tới cậu ta nữa mà là mỉm cười nhìn cảnh tượng trên sân khấu, dẫn đầu vỗ tay.

Giờ đây sự lãng mạn của Sở Dịch Lan không chỉ gói gọn trong một nụ hôn nhưng vẫn đủ khiến mọi người có mặt phải xúc động. Khi trước còn có lời bàn tán "Thẩm Liên bắt được sơ hở của Sở gia rồi ép cưới", vô lý đến mức Tôn Bỉnh Hách chẳng buồn điều tra rõ ràng, bây giờ xem như đã tự động vỡ tan.

MC hừng hực khí thế kể về tình yêu "cảm động đất trời". Nếu là bình thường thì khá lố nhưng hôm nay rất hợp bầu không khí.

Từ Cảnh Ca bày ra bộ mặt nhăn nhó đọc nhại theo: "Hãy tin rằng đôi tân nhân nhất định sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, mãi mãi không rời xa ~~~ Sở Dịch Lan nghe mấy câu này không thấy ngượng à? Họ có còn là tân nhân đâu?"

Trả lời Từ Cảnh Ca là Sở Dịch Lan nhảy từ trên sân khấu xuống.

"Tôi nhịn anh nãy giờ." Sở Dịch Lan đè Từ Cảnh Ca lại: "Chu Nguyên Lâm! Phùng Duyệt Sơn!"

Thường Thanh đứng lên: "Sở gia, làm vậy không ổn đâu?"

Nói rồi quay sang nhìn Thẩm Liên đang ngồi xổm bên mép sân khấu.

Thẩm Liên cười vô tội: "Xin lỗi nhé Thường Thanh, tôi không xen vào chuyện này được."

Từ Cảnh Ca bị Sở Dịch Lan kẹp cổ, không vùng ra được nhưng vẫn lớn giọng: "Phải nói trước đã, chơi thì chơi nhưng ai dám động vào Thường Thanh thì tôi không khách sáo đâu nhé! Thường Thanh nhà tôi yếu đuối lắm..."

Thường Thanh chủ động bịt miệng Từ Cảnh Ca lại.

Ninh Tư Hàm ghét bỏ lùi về sau hai bước: "Lỗ tai của tôi."

Cái bàn này là náo nhiệt nhất tại đây.

Xét về thông minh thì ở đây không ai ngu ngốc cả. Nhưng xét về năng lực chơi khăm thì thầy Thẩm luôn đứng đầu.

Đợi Trần Mộc giữ đúng tinh thần "đánh cược phải chịu thua" chơi bài đến ván thứ năm, Phùng Duyệt Sơn đã uống cả bụng rượu thay cậu.

Phùng Duyệt Sơn không nhịn nổi nữa: "Cục cưng à, em không biết chơi trò này, để đó cho anh."

Trần Mộc hiếm khi không chịu thua: "Cho em chơi lại lần nữa."

Ninh Tư Hàm thấy Phùng Duyệt Sơn loạng choạng đứng dậy, lập tức giữ chặt người lại: "Đi đâu đấy?"

"Toilet!" Phùng Duyệt Sơn nghiến răng: "Trần Mộc còn ngồi đấy, em còn chạy được chắc?"

"Bảo Dịch Lan dọn cho cậu cái giường tới đây, ngủ một giấc dậy rồi chơi tiếp."

"Để dành cho chính anh đi." Phùng Duyệt Sơn hừ lạnh: "Đô của anh còn không bằng em."

Ninh Tư Hàm: "Chẳng phải tôi không uống là được sao?"

Từ Cảnh Ca nghe vậy tranh thủ xen vào một câu: "Cáo già, cậu trốn được à?"

Sự thật chứng minh, sức phán đoán của sếp Từ cũng tốt như ánh mắt đầu tư của anh ta vậy.

Sở Dịch Lan đích thân tới bắt Ninh Tư Hàm: "Đi, chơi mạt chược."

"Tôi không giỏi trò này."

Sở Dịch Lan: "Cậu giỏi thì tôi đã không chơi."

Ninh Tư Hàm: "..."

Thẩm Liên chắc chắn không được uống, nếu chơi thua thì Sở Dịch Lan sẽ uống thay. Mọi người đều dốc sức chơi, có thua có thắng nhưng không ai đọ lại Sở gia đang vui nên được BUFF thêm, tốc độ say rượu rõ ràng chậm hơn những người khác.

"Sếp." Tôn Bỉnh Hách chịu hết nổi vì bốc toàn bài nhỏ, chẳng có nước nào chơi được cả. Hắn thấy có khách mời bắt đầu ra về, bèn kiếm cớ: "Em đi tiễn khách."

Sở Dịch Lan kéo người lại: "Không cần cậu, để Dương Bân đi."

Tôn Bỉnh Hách trừng to mắt: "Sao sếp không cho Dương Bân chơi?"

"Dương Bân không vui bằng cậu, thắng là thắng mà thua là thua." Sở Dịch Lan rút một lá bài, tiện thể nói ra lời thật lòng giấu kín bao lâu nay: "Cậu gặp vấn đề khó là sẽ tìm mọi cách giải quyết, không muốn chịu thiệt một chút nào, nếu chẳng may bị thiệt thì nhất định sẽ lén lút trả thù lại. Rất thú vị."

Tôn Bỉnh Hách: "..."

Chu Nguyên Lâm vốn đang úp mặt xuống bàn giả chết nghe vậy không kìm được, bật cười ra tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng của Tôn Bỉnh Hách bắn xuyên qua, như thể cảm nhận được nguy hiểm từ sau gáy, cậu Chu lại gục xuống "hôn mê".

Thẩm Liên không quan tâm mấy chuyện này, y chậm rãi uống trà. Họ càng say thì khoảng trống để y hành động càng lớn.

Chu Đường Nho lúc sau mới tới, Phùng Duyệt Sơn thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, kéo Chu Đường Nho thế chỗ cho mình.

Chu Đường Nho cũng không khách sáo, nhận lấy mấy cây bài rách nát của Phùng Duyệt Sơn chơi tiếp.

Ninh Tư Hàm nhìn Chu Đường Nho vài lần, thằng nhóc này cũng khá đấy.

An Tịnh thì chuyển sang bàn của Hoàng Quý Phi và Chung Duyệt. Cô tiểu thư kiêu kỳ ngồi xuống chẳng bao lâu đã bắt đầu thân thiết gọi "chị chị em em".

Từ sáng đến khi mặt trời lặn, đám người này gần như mông không rời khỏi ghế, vô cùng nể mặt Sở Dịch Lan và Thẩm Liên. Đương nhiên cũng là vì thật sự vui mừng.

Vui mừng thay anh em mình.

"Liệu còn có thể tụ tập như thế này được mấy lần nữa?" Ninh Tư Hàm uống mệt rồi đột nhiên hỏi một câu.

Phùng Duyệt Sơn lộ vẻ khó hiểu: "Chẳng phải khi nào muốn là sẽ tụ tập sao?"

Thẩm Liên cười khẽ. Đúng vậy, muốn là tụ tập thôi.

Chỉ cần còn người, thì câu chuyện vẫn sẽ tiếp diễn.

Bình Luận (0)
Comment