Đêm khuya, Tôn Bỉnh Hách ngẩng đầu khỏi bàn làm việc.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ đám cưới của Sở Dịch Lan và Thẩm Liên. Hôm đó, hắn bị chuốc không ít rượu, đến mức chẳng nhớ nổi mình về nhà kiểu gì. Nhưng sau đó nhận được khoản tiền thưởng hậu hĩnh làm trợ lý Tôn vui vẻ vô cùng.
Hắn nhìn ra ngoài, xuyên qua ô kính thủy tinh sát đất. Mấy dãy bàn làm việc đã không có người, một ít trở nên mờ ám ẩn hiện trong bóng tối, tiếng kim đồng hồ "tích tắc" trên tường càng trở nên rõ ràng khác thường. Ban ngày nơi đây là tòa nhà Hanh Thái mà ai cũng ao ước chen chân vào nhưng đến ban đêm lại lặng lẽ vắng tanh, rộng lớn đến lạnh người.
Mà Tôn Bỉnh Hách đã quen với sự trống vắng này từ lâu rồi.
Hắn thành thạo lưu tài liệu lại, cài mật khẩu, tắt máy tính, lúc đứng dậy khỏi ghế mới cảm thấy cơn mệt mỏi lũ lượt kéo đến.
Tôn Bỉnh Hách theo thói quen nhắm mắt lại, đã vậy còn chưa chịu nghỉ ngơi mà tranh thủ rà soát lại lịch trình và lượng công việc hai ngày tới trong đầu.
"Cốc cốc cốc..."
Có người gõ cửa.
Tôn Bỉnh Hách tưởng là bảo vệ đi kiểm tra, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Dương Bân mặc áo gió màu xám đứng bên ngoài, thấy hắn nhìn sang lập tức vẫy tay cười.
Ánh mắt Tôn Bỉnh Hách bừng sáng lên.
Hắn bước vội ra mở cửa, vừa mở miệng đã hỏi: "Về khi nào đấy?"
"Ba mươi phút trước." Dương Bân xách ly cà phê nóng mà Tôn Bỉnh Hách thích nhất, đưa cho hắn: "Vừa hạ cánh là tôi đã tới thẳng đây luôn."
"Muộn rồi thì về nhà đi." Tôn Bỉnh Hách rất thích cà phê của quán này, lập tức mở nắp uống một ngụm, cảm giác mỏi mệt thoáng cái trở thành hư không.
"Đón cậu cùng về. Ngày mai tôi nghỉ, còn cậu?"
Tôn Bỉnh Hách: "Tôi cũng nghỉ!"
Dương Bân mới được phái đi công tác một tuần nay.
Mà mấy năm qua, hai người đã rất quen với những tình huống kiểu này.
Dương Bân đi vắng thì Tôn Bỉnh Hách sẽ về căn hộ ba phòng mới mua, thật ra cũng chỉ về để ngủ một giấc chứ hắn rất ít khi nấu nướng trong nhà, nên nồi bếp cũng lạnh tanh. Nếu không có tiệc tùng, thì hoặc là gọi đồ ăn hoặc là ăn luôn ở căn tin công ty. Nhưng Dương Bân về thì khác, hai người nhất định sẽ cùng ăn lẩu tại nhà.
Sở Dịch Lan đào tạo ra một Dương Bân đã quyết định sẽ không hao phí tinh thần và thể lực để bồi dưỡng thêm một Tôn Bỉnh Hách nữa. Dương Bân là vàng trong cát, cho nên chính anh ta phải tự trải qua quá trình mài giũa đó.
Suốt mấy năm Tôn Bỉnh Hách làm ở Hanh Thái, Dương Bân cũng dần trở nên khiêm tốn, nhường lại vị trí, ngoài muốn thảnh thơi trốn việc thì lý do lớn hơn nữa là anh ta rất thích nhìn dáng vẻ chém giết tứ phương của trợ lý Tôn.
Đóng cửa lại, hai người một trước một sau đi trên hành lang ánh sáng lờ mờ.
Tôn Bỉnh Hách ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của Dương Bân.
Chẳng khác gì cảnh tượng Dương Bân dẫn hắn ra khỏi trại trẻ mồ côi năm đó.
Ngày qua ngày, năm nối liền năm.
Hai người trở lại nhà Dương Bân, Tôn Bỉnh Hách tắm xong lập tức rúc trong phòng mình. Lúc đang xử lý công việc trên điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Dương Bân: 【Buồn ngủ rồi, tôi ngủ trước đây. Sáng mai tôi đi mua đồ nấu ăn, cậu dậy được thì đi cùng.】
Tôn Bỉnh Hách nhín thời gian trả lời: 【Được.】
Sự thân thiết giữa họ tự nhiên đến mức ngay cả Sở Dịch Lan cũng đôi khi không xen vào được, đó là thói quen được tích góp từng chút một từ quanh năm suốt tháng của hai người.
Tôn Bỉnh Hách thu dọn xong đã là một giờ sáng, hắn cài đặt điện thoại về chế độ yên lặng rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, rõ ràng còn rất buồn ngủ nhưng Tôn Bỉnh Hách vẫn tự thức dậy, cảm giác thoải mái khiến hắn lại rụt mình vào trong chăn thêm một lúc nữa. Mấy năm nay, nước giặt quần áo đã đổi biết bao loại nhưng một nhãn hiệu cũ có mùi hoa nhài thoang thoảng mà Dương Bân hay dùng vẫn chưa từng thay đổi.
Tôn Bỉnh Hách ngửi ngửi, sau đó nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Đầu tóc Tôn Bỉnh Hách rối bù, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, sau đó xốc lên chăn xuống giường, lảo đảo bước đến cửa phòng. Cả người lộ ra dáng vẻ lười biếng, đối lập hoàn toàn với hình ảnh trợ lý Tôn sắc bén, dũng mãnh không đối thủ ở công ty.
Dương Bân nghe thấy tiếng động quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao dậy rồi?"
"Tôi đi cùng anh." Tôn Bỉnh Hách ngáp một cái.
Dương Bân bất đắc dĩ: "Cậu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi."
"Không." Thậm chí giọng Tôn Bỉnh Hách còn mang theo chút mè nheo: "Tôi muốn đi cùng. Anh toàn là mua sót mấy thứ tôi thích ăn thôi."
Dương Bân nhướng mày, không đáp lời.
Những thứ Tôn Bỉnh Hách thích ăn, làm sao anh ta mua sót được chứ?
Cái người này.
Trước khi chưa học được cách khống chế cảm xúc, Tôn Bỉnh Hách làm gì cũng ương bướng, ra vẻ "mấy người làm gì được tôi". Nhưng thật ra bước từng bước đều dè dặt, muốn nhìn xem Dương Bân có đang theo phía sau mình hay không.
Những tháng ngày chẳng ai đoái hoài đến Tôn Bỉnh Hách, là Dương Bân đã đứng ra nói: "Cậu chỉ việc đi về phía trước, tôi sẽ dõi theo cậu."
Một tuổi thơ hỗn loạn tưởng chừng chằng còn hy vọng, cho dù có xoay chuyển thế nào, về sau có thành công ra sao, lại có nhiều trải nghiệm phong phú cỡ nào cũng không thể lấp đầy được chỗ trống. Tuy không nói với người ngoài nhưng trong lòng mình tự hiểu.
Sau khi Tôn Bỉnh Hách thật sự trưởng thành, có rất nhiều chuyện sẽ không hỏi ý kiến của Dương Bân nữa. Hắn tự mình phán đoán, sau đó sẽ tự giải quyết đâu ra đấy. Chỉ khi nào Dương Bân rời nhà quá ba ngày, khi trở về, Tôn Bỉnh Hách đều sẽ đòi ăn một bữa cơm cùng Dương Bân. Đó như thể một nghi thức bắt buộc, hoặc như là đang xác nhận một điều gì đó vậy.
Bởi vì suốt một thời gian dài sau khi được Dương Bân giúp đỡ, ngoài cảm thấy vui mừng thì Tôn Bỉnh Hách càng hoang mang sợ hãi hơn. Hắn sợ người giúp đỡ mình cảm thấy mình không xứng đáng, sẽ cắt viện trợ bất kỳ lúc nào. Sợ có một ngày Dương Bân khi ấy luôn mặt lạnh và nghiêm khắc sẽ đuổi mình ra khỏi nhà, không cần mình nữa.
Trên ván giường của trại trẻ mồ côi ngay cả tấm đệm mỏng cũng không có, càng ở trong căn phòng ấm áp do Dương Bân chu cấp thì hắn lại càng sợ hãi hơn.
Người thường rất khó hiểu tâm lý này.
Lúc ấy, Tôn Bỉnh Hách nhạy cảm đến mức chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng khiến hắn hoảng loạn, ngờ vực, nổi điên. Dương Bân hàng ngày bận rộn như con thoi, nếu không có kiên nhẫn thì đã không chịu đựng nổi rồi.
Quá trình "giải nhạy cảm" kéo dài đến mấy năm, tuy đã hết bệnh nhưng một số thói quen thì cả đời cũng không sửa được.
Dương Bân chưa từng kết hôn sinh con nhưng Tôn Bỉnh Hách thật sự là đứa trẻ giỏi nhất mà anh ta nuôi dạy ra, cũng là học trò khiến anh ta tự hào nhất.
Tình cảm giữa hai người thuộc loại bình đạm không phô trương, không hoa mỹ, trông thì tầm thường nhạt nhẽo, khách sáo xa cách. Nhưng sự gắn bó ỷ lại trong đó tựa như rễ cây bấu víu vào nhau, nếu ai dám động đến dù là một nhánh rễ trong đó thôi, Tôn Bỉnh Hách cũng sẽ nhảy dựng lên liều mạng với người đó.
Đoạn quá khứ u ám ẩm ướt đó đã bị Dương Bân để lại quá khứ nhưng Tôn Bỉnh Hách biết, đó là một phần linh hồn mình. Cho nên tình cảm dành cho Dương Bân được định nghĩa sao cũng được, người nhà, bạn bè, gia đình, thầy trò, đều có dấu vết rõ ràng.
Dương Bân đợi Tôn Bỉnh Hách sửa soạn xong rồi hai người mới lên đường đến siêu thị gần nhà.
Hôm nay Tôn Bỉnh Hách mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm có mũ, tóc để tự nhiên không vuốt keo, thu lại khí chất sắc bén thường thấy. Vì còn ngái ngủ cho nên lưng không thẳng tắp, mắt cứ chớp liên tục, cả người lộ ra ngây ngô đơn thuần, nói là sinh viên mới ra trường cũng có người tin.
"Thịt hộp?" Dương Bân đưa tay lấy hàng hoá trên kệ, quay đầu nhìn Tôn Bỉnh Hách.
Tôn Bỉnh Hách hơi khựng lại: "Ăn."
"Vừa thấy có mực nữa."
"Ăn."
Dương Bân đi trước chọn nguyên liệu, Tôn Bỉnh Hách thì tựa vào xe đẩy, ngáp mấy cái đi theo phía sau.