"Cái này thì sao? Có ăn không?"
Tôn Bỉnh Hách gật đầu: "Mua đi."
Vừa dứt lời đã nghe một giọng ngạc nhiên lại dè dặt vang lên: "Trợ lý Tôn? Trợ lý Dương?"
Dương Bân ngẩng đầu, sau đó mỉm cười: "Giám đốc Vương?"
Vương Tinh Thư là giám đốc tài chính của công ty con lớn thứ hai thuộc Hanh Thái, cũng thường xuyên tiếp xúc với Dương Bân và Tôn Bỉnh Hách. Ngày thường là nữ tinh anh trong bộ váy công sở màu đen nghiêm túc, hôm nay lại mặc quần jean áo thun trắng, tóc uốn gợn sóng xõa tự nhiên, suýt chút Dương Bân đã không nhận ra rồi.
Có Dương Bân che chắn, Tôn Bỉnh Hách lập tức điều chỉnh lại trạng thái lười nhác, khi chào hỏi Vương Tinh Thư thì eo đã thẳng tắp nghiêm chỉnh.
Vô dụng thôi, trợ lý Tôn! Tôi thấy hết rồi! Vương Tinh Thư gào thét trong lòng.
Nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ ra. Tuy trợ lý Tôn luôn "ưu tiên phụ nữ" nhưng lại có tiếng thù dai, Vương Tinh Thư không định mạo hiểm.
"Trùng hợp quá, hai trợ lý cũng đi dạo siêu thị à?"
Dương Bân bật cười: "Giám đốc Vương nói gì vậy, bọn tôi cũng là người phàm mà."
Hai anh mà là người phàm á, Vương Tinh Thư thầm nghĩ, người đứng sau anh kia lúc nào họp tổng kết đều khiến mọi người run rẩy lo sợ cả.
"Hôm nay được nghỉ, tôi đi chơi với bạn thân, lười ra ngoài ăn cho nên định mua về nhà nấu."
Dương Bân: "Bọn tôi cũng vậy. Hay chúng ta cùng ăn đi?"
"Thôi, thôi." Mặc kệ bạn thân huých liên tục sau lưng, Vương Tinh Thư kiên quyết từ chối: "Con gái với nhau còn có chuyện riêng cần nói, không tiện để các anh nghe thấy. Bọn tôi mua xong rồi, đi trước đây. Tạm biệt trợ lý Dương, tạm biệt trợ lý Tôn."
Tôn Bỉnh Hách: "Ừm, tạm biệt."
Đợi đã đi xa, bạn thân của Vương Tinh Thư mới dám lên tiếng: "Cậu bị gì vậy? Tớ thấy hai anh kia cực phẩm dữ luôn á, tớ đã phát tín hiệu cho cậu rồi mà cậu không cảm nhận được à?"
"Cảm nhận được nhưng không thể." Vương Tinh Thư đáp.
"Tại sao?"
Vẻ mặt Vương Tinh Thư hơi mang rối rắm: "Tớ cũng không biết giải thích sao nhưng hai người này thật sự không được đâu. Hanh Thái lớn như vậy, cậu thấy họ là cực phẩm, chẳng lẽ người khác không thấy? Gần như năm nào nhân viên mới vào công ty đều muốn thử tiếp cận với một trong hai trợ lý này cả."
"Sau đó thì sao?"
"Vỡ mộng."
"..."
Vương Tinh Thư không hề phóng đại. Trợ lý Dương còn đỡ, từ chối rất nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng thái độ thì rất kiên định, không lay chuyển được. Còn trợ lý Tôn, tuy không xúc phạm người khác nhưng từng lời nói ra lại cứng rắn như tảng đá vậy.
Nhân viên lâu năm trong công ty đều quá quen rồi.
Thi thoảng còn có một hai người ăn gan hùm dám để ý chủ tịch Sở, mọi người đều đồng loạt giơ ngón cái lên: Dũng sĩ! Sau đó mới thản nhiên nói cho đối phương: "Nếu cô thành công thì tôi sẽ ăn sống bàn phím luôn."
Từng có một thực tập sinh vừa gặp đã cảm nắng trợ lý Tôn, còn làm ầm ĩ tới vô cùng khó coi, đứng trước cửa văn phòng người ta khóc lóc thảm thiết bày tỏ tấm chân tình. Kết quả chưa đầy hai mươi phút đã thu dọn đồ đạc rời đi, công ty đền bù theo luật lao động, lại cấm tuyển dụng vĩnh viễn.
Gần như trong hầu hết các sự kiện lớn thì Dương Bân và Tôn Bỉnh Hách đều đi cùng nhau. Cả hai phối hợp ăn ý, bàn bạc hợp đồng dễ như trở bàn tay, hố ai cũng không hề do dự. Nhưng sau khi xong việc thì ai lo việc nấy, không hề quấy rầy nhau. Vương Tinh Thư vẫn nghĩ, đồng nghiệp là như thế, cô ta hiểu. Nhưng hôm nay tình cờ gặp gỡ, Vương Tinh Thư lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ở trong công ty, cho dù đối mặt với ai thì trợ lý Tôn có khi nào lộ ra một mặt lười nhác này không?
Quan hệ giữa hai trợ lý nhìn thì có giới hạn rõ ràng nhưng Vương Tinh Thư ngẫm nghĩ trong chốc lát như chợt hiểu ra.
Trong mắt họ đều là sự nghiệp, có thể làm việc cường độ cao hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Nhưng lưng người này lại tựa vào lưng người kia. Nếu phải miêu tả cảm giác đó thì có thể gọi là: chỗ dựa vững chắc cho nhau.
Chết tiệt! Vương Tinh Thư lắc đầu, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Bên này, Dương Bân tính tiền xong, xách đồ đi được vài bước mới phát hiện Tôn Bỉnh Hách nhíu mày đi ở phía sau.
Cừ Đô rất lớn cho nên họ rất ít khi gặp phải đồng nghiệp.
"Bị người ta thấy đi với tôi, không vui à?" Dương Bân hỏi.
Tôn Bỉnh Hách hoàn hồn, nhíu mày không hài lòng: "Anh nói linh tinh gì đó? Là do hôm nay tôi ăn mặc tùy tiện quá, ảnh hưởng hình tượng nghiêm túc bấy lâu nay của tôi."
Dương Bân hít một hơi sâu: "Tin tôi đi trợ lý Tôn. Cho dù cậu khoác bao bố đi vào cửa lớn Hanh Thái thì toàn thể nhân viên vẫn sẽ sợ xanh mặt thôi. Họ sẽ không nghĩ cậu có bệnh hay không mà họ chỉ nghĩ cậu định nhét ai vào trong cái bao bố đó thôi."
Tôn Bỉnh Hách: "... Anh mắng tôi?"
Dương Bân cười: "Đi thôi, về nhà."
"Đưa cái túi kia đây, tôi xách cho."
Sau khi về đến nhà, Dương Bân xách nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp.
Tôn Bỉnh Hách trông thì như thể chẳng có gì là không làm được nhưng thật ra nấu ăn rất thảm họa. Sau nhiều lần cố gắng, Dương Bân đã từ bỏ ý định dạy kỹ năng này cho hắn rồi.
Dù gì với năng lực hiện giờ của Tôn Bỉnh Hách cũng không đến nỗi chết đói.
Hôm nay là đợt lạnh đầu tiên sau khi Cừ Đô vào thu, ăn lẩu là thích hợp nhất.
Nước lẩu do Dương Bân tự hầm. Khi trước đã từng nói, món này là sở trường của anh ta. Tôn Bỉnh Hách ngồi trong phòng khách làm việc vừa ngửi thấy mùi thơm đã lập tức nuốt nước miếng.
"Xong chưa?"
"Chờ thêm chút nữa."
Tôn Bỉnh Hách hít hít mũi, muốn đọc tiếp tài liệu nhưng không thể tập trung, đành đứng dậy đi vào bếp.
Đứng trước cửa, Tôn Bỉnh Hách nhìn chằm chằm bóng lưng đeo tạp dề, qua lại bận rộn của Dương Bân.
Bữa ăn đầu tiên Dương Bân nấu cho hắn, là một bát mì.
Khi ấy vì sao làm mình làm mẩy đòi nhịn đói thì Tôn Bỉnh Hách đã chẳng còn nhớ rõ nữa rồi. Thật ra nếu cố vẫn có thể nhớ lại nhưng hắn không muốn, lịch sử tăm tối, chỉ nhớ rõ "vô cùng khí phách" nói "một miếng cũng không ăn" xong, đến khi Dương Bân bưng ra thì khí thế đã xẹp như bong bóng xì hơi.
"Chậm quá."
Dương Bân không quay đầu lại: "Muốn ăn ngon thì phải kiên nhẫn."
Tôn Bỉnh Hách không còn cách nào đành đi dọn bàn, chuẩn bị sẵn bát đũa này nọ, lát nữa chỉ cần bưng lên bàn là ăn ngay.
Lại đợi thêm hai mươi phút, cuối cùng Tôn Bỉnh Hách cũng được ăn miếng đầu tiên, là thịt gà ta. Dương Bân đã hầm trong nồi đất hai tiếng, không bị bở, vừa dai vừa đậm vị.
Tôn Bỉnh Hách vô cùng hài lòng.
Hai người ngồi quanh bàn tròn, khoảng cách cũng không xa nhau lắm.
"Mực viên." Tôn Bỉnh Hách vừa nhai vừa nói.
Dương Bân thả nửa đĩa vào nồi.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Tôn Bỉnh Hách vươn một ngón tay thao tác.
Dương Bân buột miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Cậu Thẩm."
Thẩm Liên gửi tin nhắn tới, giọng điệu rất vui mừng: 【Cuối cùng Sở Dịch Lan cũng bình thường trở lại rồi.】
"Quả là buồn cười." Tôn Bỉnh Hách mở miệng.
Dương Bân: "Hửm?"
Tôn Bỉnh Hách đưa tin nhắn cho anh ta xem.
Dương Bân không nhịn được bật cười.
Tôn Bỉnh Hách trả lời: 【Cậu Thẩm, hôm qua trước khi tan làm, sếp còn hỏi tôi có nên chụp thêm bộ ảnh cưới hay không.】
Thẩm Liên: 【!!!】
Chụp hình cưới đã bị Thẩm Liên từ chối. Nói thật, hai người đã chụp rất nhiều ảnh chung, cũng không thiếu mấy kiểu chụp tạo dáng, lúc đó cũng là vì bị Sở Dịch Lan làm phiền đến chẳng còn cách nào.
Còn những tin nhắn từ người khác, Tôn Bỉnh Hách tạm thời không để ý tới, nghỉ ngơi chính là nghỉ ngơi.
"Ngày mai có đi công tác nữa không?" Tôn Bỉnh Hách hỏi.
Dương Bân lắc đầu: "Tạm thời không đi. Còn cậu?"
"Cũng vậy."
Vì thế ngày hôm sau, hai người cùng đi làm.
Mặc vest cùng mang giày da vào, trợ lý Tôn lại trở về trạng thái vô địch.