Đến Hanh Thái, Dương Bân đi tìm trưởng bộ phận dự án, còn Tôn Bỉnh Hách thì trở về văn phòng của mình.
Cả hai đều không dừng bước, sau khi trao đổi lịch trình với nhau lập tức cùng gật nhẹ đầu, lúc thang máy mở ra thì rẽ đi hai hướng.
Y hệt bao ngày làm việc khác.
Tôn Bỉnh Hách đọc xong hai tập tài liệu thì Sở Dịch Lan đẩy cửa bước vào.
"Sếp." Tôn Bỉnh Hách đứng lên.
"Ừ." Sở Dịch Lan gật đầu: "Cậu cứ làm việc đi."
Văn phòng của Sở Dịch Lan nằm ở trong cùng. Tôn Bỉnh Hách vừa thấy dáng vẻ uể oải kia đoán chắc là ý định chụp hình cưới của anh đã bị Thẩm Liên dập tắt hoàn toàn rồi.
Làm tốt lắm! Thầy Thẩm!
Tôn Bỉnh Hách ngồi trở lại, lần nữa chìm vào công việc, bận rộn một mạch hết cả buổi sáng.
Giữa trưa không thấy Dương Bân đến, chắc là đang bận, Tôn Bỉnh Hách cũng không làm phiền, suy nghĩ một lúc bèn xuống căn tin ăn cơm. Mới vừa gọi món xong, Dương Bân đã nhắn tin đến: 【Lười xuống quá, đem cơm lên giúp tôi.】
【OK.】
Tôn Bỉnh Hách ăn xong trong mười phút, cũng vừa lúc cơm đặt cho Dương Bân đã chuẩn bị xong, vì thế đóng gói rồi mang đi.
Văn phòng của Dương Bân ngay đối diện Tôn Bỉnh Hách.
Tôn Bỉnh Hách đặt cơm lên bàn, thấy điện thoại Dương Bân nhưng chẳng thấy người đâu, chắc đang trong phòng trà nước rồi, đúng lúc hắn cũng định pha cà phê.
Vừa đi tới chỗ rẽ, Tôn Bỉnh Hách nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người.
"Trợ lý Dương, anh không suy nghĩ lại sao?"
Tôn Bỉnh Hách cũng nhận ra người vừa nói chuyện, là một quản lý cấp cao trong công ty, cũng khá thân thiết với Dương Bân.
Sau đó là giọng ôn hoà thản nhiên của Dương Bân: "Không."
"Cậu suy nghĩ kỹ thêm đi." Người kia không bỏ cuộc: "Bạn tôi thật sự rất thích cậu, nếu không phải cậu ấy năn nỉ mãi thì tôi cũng chẳng làm phiền cậu đâu. Cậu cũng biết điều kiện của cậu ấy mà, là họa sĩ du học nước ngoài về, việc nhàn lương cao, người cũng đẹp trai lãng mạn." Giọng đối phương mang theo trêu chọc: "Nhắc cậu mãi thôi."
Dương Bân không trả lời.
Một vấn đề đã bị Tôn Bỉnh Hách ném ra sau đầu bỗng dưng lại hiện về.
Dương Bân hơn hắn bốn tuổi, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ sinh con.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi lên người Tôn Bỉnh Hách càng khiến cho nửa mặt nghiêng của hắn chìm sâu hơn vào trong bóng tối.
Tôn Bỉnh Hách bước ra ngoài, Dương Bân và người quản lý kia cùng sửng sốt.
"Trợ lý Tôn?" Quản lý lên tiếng chào.
"Ừm."
Dương Bân: "Sao cậu lại..."
Tôn Bỉnh Hách đi ngang qua hai người, không hề có ý dừng lại.
"Trợ lý Tôn lúc nào cũng lạnh lùng nhỉ." Quản lý cảm thán.
Dương Bân nghiêm mặt: "Anh Triệu, việc anh nói dừng ở đây đi, sau này đừng nhắc lại nữa."
"Được, được. Tôi cũng đã nói đây là lần cuối hỏi lại cậu mà."
Quản lý này quen biết Dương Bân đã lâu, biết rõ một khi trợ lý Dương nói đến nước này là không còn đường bàn bạc thêm nữa.
Dương Bân tìm được Tôn Bỉnh Hách trong phòng pha nước.
"Muốn uống gì?" Dương Bân hỏi.
"Cà phê." Giọng Tôn Bỉnh Hách vẫn như thường.
Dương Bân: "Nhưng cậu đang pha trà lài."
Tôn Bỉnh Hách khựng lại, tầm mắt như đến lúc này mới trở nên rõ ràng hơn: "Tôi lấy nhầm." Hắn nói rồi đổ sạch nước đi rồi ném túi trà vào thùng rác.
Dương Bân phiền muộn, rõ ràng người này đã nghe thấy rồi.
Tôn Bỉnh Hách thở dài một hơi, chẳng còn tâm trạng uống cà phê nữa. Thôi vậy, trở về làm việc thôi. Nhưng Dương Bân vẫn đứng chắn trước cửa không đi.
"Tránh ra."
Dương Bân thấp giọng: "Tôi từ chối."
Khóe môi Tôn Bỉnh Hách cong lên, hơi mang giễu cợt: "Từ chối làm gì? Họa sĩ du học về, lương cao mà bề ngoài cũng không tệ. Nghe anh Triệu nói, hai người còn từng gặp nhau rồi mà?"
"Có gặp. Là tình cờ gặp trong một bữa tiệc."
"Tình cờ." Tôn Bỉnh Hách nghiêng đầu cười khẽ.
Dương Bân vừa thấy hắn như vậy đã đau đầu.
"Tôi không nói cho cậu biết là vì thấy chỉ gặp có một lần, chẳng cần thiết. Ngay cả đối phương tên gì tôi còn không biết, càng đừng nói tới cách thức liên lạc." Dương Bân nói tiếp: "Hôm nay anh Triệu tới tìm cũng làm tôi rất bất ngờ."
"Nhưng lúc anh từ chối vẫn có do dự."
"Là bất đắc dĩ." Dương Bân thở dài: "Cứ tìm tôi nhắc chuyện này mãi. Nếu không phải anh Triệu thì hôm nay tôi đã nghi ngờ sự chuyên nghiệp của người nọ rồi."
Cảm giác nặng nề đè nén trong ngực Tôn Bỉnh Hách dịu đi chút ít.
Nhưng tiếp theo đó lại là tràn ngập bực bội.
Xung quanh vắng lặng, hắn cũng không ngại bộc lộ cảm xúc với Dương Bân: "Anh giải thích với tôi làm gì?"
Dương Bân nhíu mày hỏi ngược lại: "Vậy cậu tức giận cái gì?"
Sắc mặt Tôn Bỉnh Hách lập tức thay đổi, sau đó lạnh mặt, hung hăng định đẩy Dương Bân ra.
Dương Bân giữ chặt lấy bả vai Tôn Bỉnh Hách lại, rõ ràng có dùng sức.
Tôn Bỉnh Hách sững lại một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh đang tức giận?"
"Không hẳn." Dương Bân nói: "Bỉnh Hách, tối nay đi, đợi tan ca rồi chúng ta nói chuyện một lần cho rõ ràng."
"Cụ thể là nói gì?"
Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính mỏng của Dương Bân lộ ra vẻ đã nhìn thấu mọi thứ. Anh ta nói: "Tới lúc đó rồi nói."
Trái tim Tôn Bỉnh Hách khẽ co rút lại.
Thật ra hắn biết rõ Dương Bân muốn nói gì.
Đúng là có một số vấn đề cần phải đối mặt.
Hắn đã chen vào cuộc sống của Dương Bân quá lâu rồi, không thể cứ mãi như thế được.
Đây là bí mật mà Tôn Bỉnh Hách chưa từng nói ra. Hắn nghĩ Dương Bân chắc cũng hiểu, bởi đây không phải lần đầu hai người đánh đố nhau như hôm nay. Cậu thiếu niên từng được Dương Bân đưa về nhà ấy, đã ỷ lại vào anh ta một cách tuyệt đối. Tôn Bỉnh Hách từng cố khống chế, thậm chí hắn còn tự nhủ với bản thân như vậy là không bình thường. Nhưng đây là chuyện duy nhất mà hắn không thể khống chế được.
Tôn Bỉnh Hách đáp: "Được."
Hắn dựa vào Dương Bân để đi đến vị trí hôm nay, không phải vì khiến đối phương khó xử.
Nhưng mà...
Thật sự rất khó chịu.
Dương Bân nhìn theo bóng lưng Tôn Bỉnh Hách, một cảm xúc nào đó chợt thoáng qua nơi đáy mắt.
Không biết bắt đầu thay đổi từ khi nào, hoặc có lẽ là trước nay chưa từng thay đổi. Ít nhất là mấy năm nay vẫn luôn như thế.
Ban đầu Dương Bân định nuôi Tôn Bỉnh Hách như con mình nhưng nhìn cậu thiếu niên cứng cỏi chỉ thấp hơn mình một cái đầu kia lại thấy không ổn, nuôi đứa con như vậy rất tổn thọ. Sau đó là chăm sóc như em trai, mà anh ta sắm vai này trong một thời gian rất dài. Rồi khi trông thấy gương mặt của thanh niên ngày càng trưởng thành, suy nghĩ lại bắt đầu thay đổi. Anh ta từng cùng Tôn Bỉnh Hách cạnh tranh trong công việc một thời gian, và rồi nhận ra thằng nhóc này thật sự có năng lực, vì thế lại trở thành đồng nghiệp và đồng đội đáng tin cậy của nhau. Dần dà tới hiện giờ, mối quan hệ ban đầu vốn đơn thuần đã bị pha trộn đôi chút, đến mức chính Dương Bân cũng chẳng phân rõ được nữa.
Cả buổi chiều, Tôn BỈnh Hách ép bản thân vùi đầu vào công việc, thậm chí cũng không uống ngụm nước nào. Tiếng tích tắc của đồng hồ cứ quanh quẩn bên tai. Ban đầu hắn cảm thấy thời gian trôi quá chậm nhưng đợi khi tới giờ tan ca thật rồi lại cảm thấy như thể chỉ mới một cái chớp mắt.
"Xong việc chưa?" Dương Bân quẹt thẻ đẩy cửa vào, vẻ mặt bình thản như thường.
Ngay giây phút đó, Tôn Bỉnh Hách bỗng thấy hơi đau lòng.
Hắn từng truyền cho Dương Bân một ít tín hiệu cảm xúc nhưng bây giờ xem ra, có vẻ đối phương cũng chẳng để ý tới.
"Đi thôi." Tôn Bỉnh Hách nói: "Tôi mời cơm."
"Được." Dương Bân cười: "Cậu bỏ nhiều công sức lo cho đám cưới của sếp, chắc được thưởng không ít nhỉ? Tôi sẽ không khách sáo đâu."
Tôn Bỉnh Hách lái xe chở Dương Bân tới một nhà hàng sang trọng, bao một căn phòng riêng yên tĩnh, rất hợp để trò chuyện.