Sau khi ngồi xuống, cũng giống như mọi lần, Dương Bân để Tôn Bỉnh Hách gọi món trước, sau đó mới cầm thực đơn bổ sung thêm một hai món khác.
Trước khi các món nóng được bưng lên bàn, hai người chỉ trò chuyện về công việc.
Nhưng trong không khí rõ ràng có thứ cảm xúc nào đó đang âm thầm kéo căng giữa hai người.
Tiếp theo chính là tiếng bát đũa chạm nhau, trong lúc ăn cơm cả hai không nói thêm lời nào. Tôn Bỉnh Hách không ăn nhiều lắm, đợi Dương Bân ăn xong rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Anh định nói gì?"
Dương Bân múc thêm chén cơm cho hắn: "Cậu ăn ít quá, ăn thêm chút đi."
"Không muốn ăn."
Dương Bân nâng mí mắt nhìn hắn. Hai bên giằng co chừng nửa phút, cuối cùng Tôn Bỉnh Hách nhận lấy chén cơm, gắp thêm đồ ăn giải quyết sạch trong vài đũa.
Đợi Tôn Bỉnh Hách đặt đũa xuống, Dương Bân mới gật đầu, sau đó gọi phục vụ dọn bàn. Cả quá trình chỉ mất chừng bốn năm phút.
Mùi đồ ăn dần nhạt đi, thay vào đó là mùi hoa bách hợp từ ngoài cửa sổ bay vào.
Một khoảng lặng kéo dài.
Đầu ngón tay Dương Bân gõ nhẹ lên tay ghế theo nhịp như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng như đã hạ quyết tâm mới gõ mạnh một cái.
Tôn Bỉnh Hách như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn sang.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi rối rắm trong lòng Dương Bân phút chốc tan biến chẳng còn sót lại gì.
"Bỉnh Hách, ít nhất là hiện tại, hoặc nói thẳng trong mười năm tới, tôi không định đón nhận ai cả."
Tôn Bỉnh Hách không ngờ Dương Bân lại mở đầu bằng câu này, khó hiểu hỏi lại: "Cái gì?"
"Họa sĩ du học nước ngoài hay ai khác cũng vậy, đều không liên quan đến tôi." Dương Bân nói: "Tôi không có ý định yêu đương, tôi đã rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ."
Tuy đầu óc đang rối bời nhưng Tôn Bỉnh Hách vẫn bắt được trọng điểm: "Vì sao lại là mười năm?"
Bầu không khí lại trở về im lặng. Sau đó, Dương Bân như khẽ thở dài mang theo thỏa hiệp: "Mười năm, đủ để cậu chín chắn hơn, có cái nhìn thấu đáo hơn về thế giới này, có lẽ cậu sẽ bước ra khỏi cuộc sống chỉ xoay quanh mỗi mình tôi. Cậu sẽ gặp gỡ được nhiều người hơn, thậm chí có thể gặp một người có cùng lý tưởng, hai người sẽ hiểu nhau yêu nhau rồi cùng bước vào hôn nhân giống như sếp với cậu Thẩm vậy."
Tôn Bỉnh Hách không phát hiện giọng Dương Bân khi nói đến hai câu cuối đã trầm xuống, hắn chăm chú lắng nghe Dương Bân nói xong rồi mới nghiêm túc trả lời: "Không thể nào."
Dương Bân: "Bỉnh Hách, tương lai đại biểu cho mọi thứ đều có thể."
"Nếu đã như vậy thì tại sao anh không gặp được người nào có cùng lý tưởng, sau đó cùng người đó bước vào hôn nhân trong vòng mười năm này? Anh biết trước tương lai à?"
"Đúng vậy." Dương Bân gật đầu: "Tôi biết."
Tôn Bỉnh Hách kích động muốn nói gì đó nhưng đã bị Dương Bân giơ tay ngắt ngang.
"Bỉnh Hách, những lời tôi sắp nói có thể sẽ khiến cậu thấy khó hiểu, thậm chí sẽ thấy khó chịu nhưng tôi biết không thể lại kéo dài thêm nữa." Dương Bân nở nụ cười nhẹ: "Tôi mười sáu tuổi thì quen biết cậu, mang cậu về nhà, chăm sóc nuôi cậu lớn lên. Nói thật, lúc đầu chọn cậu là vì cậu không có người thân, bởi vì như vậy mới nghe lời, mới an toàn. Cậu rất thông minh, vô cùng thông minh, giỏi giang hơn cả tôi. Ban đầu tôi ngạc nhiên đến sau dần khâm phục thành tựu cậu đạt được, mà cả quá trình đó đều có tôi chứng kiến. Cho nên Bỉnh Hách à, ngoài bản thân cậu ra thì tôi là người hiểu cậu nhất."
"Cậu không chỉ là người thân, cũng là học trò, là bạn bè, tôi đã quen với cách sống gần mười năm qua, hoặc nói đúng hơn..." Dương Bân nhắm mắt lại, đợi mở ra lần nữa đã trở thành thản nhiên điềm tĩnh đón nhận mọi thứ: "Bỉnh Hách, cuộc đời tôi sẽ không lại xuất hiện một người thứ hai giống cậu nữa, mà tôi cũng sẽ không đối xử với ai khác giống như cách tôi đối xử với cậu."
"Cho nên tôi biết tương lai của mình là thế nào, tôi cũng không muốn làm lỡ người khác."
Bàn tay Tôn Bỉnh Hách đặt dưới bàn dần siết chặt lại.
Sương mù trước mắt hắn lập tức tan đi, hắn bắt đầu phân tích những lời của Dương Bân bằng tốc độ ánh sáng.
"Nếu cậu gặp được một nửa kia, có được một cuộc sống mới thì xem như tôi tiễn cậu đoạn đường cuối cùng."
"Không đúng!" Anh ta vừa dứt lời, Tôn Bỉnh Hách đã lập tức phản bác: "Nói vậy không đúng!"
Dương Bân ngừng hô hấp.
Chợt nghe Tôn Bỉnh Hách nói tiếp: "Không ai sẽ vì lý do này mà vô cớ lãng phí mười năm cả!" Hắn nói xong, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, tiếp đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ: "Dương Bân, tôi có thể hiểu là... Anh đang đợi tôi hối hận, nếu tôi hối hận thì anh sẽ buông tay không?"
Giọng Dương Bân trầm xuống: "Có thể."
Tôn Bỉnh Hách không thể nào diễn tả cảm xúc mình vào giờ phút này.
Sinh mệnh Dương Bân không thể xuất hiện "Tôn Bỉnh Hách" thứ hai, thì trong sinh mệnh Tôn Bỉnh Hách hắn, Dương Bân mãi mãi chiếm một vị trí đặc biệt nhất.
Hắn cho rằng chỉ có mình hắn ôm loại tình cảm phức tạp lại đặc biệt này mãi không chịu buông.
"Anh." Tôn Bỉnh Hách nghèn nghẹn: "Chúng ta có thể tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ không?"
Giống người thân giống bạn bè, giống đồng đội giống tri kỷ. Nếu đã không thể chấp nhận thêm sự tồn tại của người khác thì cũng chẳng cần ép buộc bản thân phải mở lòng ra nữa.
Cuộc đời có vô vàn khả năng, họ chỉ đi theo một hướng không giống những người khác mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Dương Bân nhìn Tôn Bỉnh Hách một hồi lâu sau mới nhẹ giọng: "Cuối cùng em cũng hỏi ra lời thật lòng rồi."
"Anh vui lắm hả?"
Dương Bân nhún vai: "Đương nhiên rồi. Ít nhất tôi biết, trên con đường mình đã chọn, không chỉ có một mình tôi."
Nhưng anh không biết, em đã chọn con đường này ngay từ ban đầu rồi, Tôn Bỉnh Hách thầm nghĩ.
"Dương Bân." Tôn Bỉnh Hách nói: "Còn một vấn đề cuối. Với quan hệ của chúng ta, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ có thay đổi lớn thì sao?"
"Cứ theo tự nhiên." Dương Bân đáp: "Chỉ cần em đừng bỏ thuốc độc vào cơm của tôi thì thay đổi gì tôi cũng chấp nhận cả."
Tôn Bỉnh Hách: "..."
Trước khi vượt qua ranh giới, cuộc sống vẫn sẽ phát triển dần từng bước. Nhưng đợi cho họ đã chuẩn bị sẵn sàng, thật sự đến một ngày như vậy, với tính cách và cách họ bên nhau thì việc đón nhận nó cũng là một chuyện hợp logic, không cần phải lo lắng cũng không cần quấy rầy.
Tôn Bỉnh Hách thở phào một hơi: "Chỗ này mỗi món có chút xíu, ăn chẳng bõ. Đi, đi ăn đồ nướng."
Dương Bân khoanh tay cười nhìn hắn: "Mới nãy còn bảo no mà."
"Anh chưa từng thấy người tiêu hóa nhanh à?" Tôn Bỉnh Hách hỏi: "Tóm lại có đi không?"
"Đi, đi, đi."
Cuộc trò chuyện này bắt đầu với tâm thế như sắp "không còn đường lui", ai cũng chuẩn bị tinh thần sẽ rời khỏi căn nhà đó. Nhưng quá trình diễn ra suôn sẻ, kết quả khiến người ta vui lòng, con đường phía trước đã trở nên rõ ràng. Khi hai bên đã thành thật lòng mình với nhau thì tình cảm ấy sẽ được nhẹ nhàng cất lại nơi đáy lòng. Cả hai đều nở nụ cười nhẹ nhõm, chẳng có gì thay đổi cả.
"Đổi chỗ ăn đồ nướng đi, quán chúng tay hay ăn lần nào cũng mặn lòi..."
Tôn Bỉnh Hách không nhìn đường, vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với Dương Bân.
"Coi chừng." Dương Bân tay mắt lanh lẹ, vội vàng vươn tay kéo người lại. Vì hai người đứng gần nhau nên bả vai phải của Tôn Bỉnh Hách lập tức chạm khẽ vào ngực Dương Bân.
Dương Bân nhíu mày, nhìn về phía người vừa đi tới: "Mấy người đi đường kiểu..."
Đối phương đi từ chỗ rẽ ra, gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tôn Bỉnh Hách: "Sếp."
Dương Bân: "..."
Sở Dịch Lan: "..."
Thẩm Liên ló đầu từ sau lưng Sở Dịch Lan ra, ánh mắt quét hai người từ trên xuống dưới: "Ấy dào, bảo sao nghe giọng cứ quen quen."
Giám đốc nhà hàng bước tới hỏi: "Chủ tịch Sở và anh Thẩm muốn dùng gì ạ?"
Thẩm Liên xua tay: "Không cần, có người mời rồi, bọn tôi đi ăn đồ nướng."
Tôn Bỉnh Hách: "?"