Tôn Bỉnh Hách chọn một quán nướng vỉa hè có tiếng.
Chủ quán thấy họ khí chất nổi bật, vội dùng tấm ván ngăn tạm thành một góc riêng nho nhỏ. Người ta không mê giới giải trí cho nên không nhận ra Thẩm Liên, chỉ cảm thấy trong bốn người thì người này còn đẹp hơn người kia.
Sở Dịch Lan đứng im mấy phút đồng hồ, không nói gì cả.
Sở gia từng chịu khổ nhưng chưa từng nghèo.
Cho nên số lần tới những nơi thế này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thẩm Liên lấy khăn ướt lau sạch bàn ghế rồi mới nói: "Anh ngồi đi."
"Ừ."
Tôn Bỉnh Hách: "Nếu sếp không quen thì chúng ta đổi quán khác cũng được."
"Không sao." Sở Dịch Lan đã hơi đói: "Đưa thực đơn đây."
Quán này nổi tiếng món mì sợi dẹt với nước lèo chua cay, Sở Dịch Lan và Thẩm Liên mỗi người một tô. Tôn Bỉnh Hách thì ăn xiên nướng cùng Dương Bân.
Trời dần tối, đèn đường hai bên ngã tư bật sáng, hơi thở tầng dưới chót thuộc về thành phố này lập tức tỏa ra. Công nhân tụm năm tụm bảy nói cười qua lại, người đi đường dạo bước nhàn tản chậm rãi, tiếng người bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
Ban đầu Tôn Bỉnh Hách còn hơi lo. Sếp thì dễ nhưng "ra đa" của thầy Thẩm khiến hắn phải dè chừng. Nhưng dần dà, trợ lý Tôn cũng bình tĩnh lại.
Thẩm Liên từ bắt đầu ăn tới khi giải quyết xong tô mì vẫn không mở miệng.
"Anh thấy sao?" Thẩm Liên đặt đũa xuống hỏi Sở Dịch Lan.
Người đàn ông gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Thẩm Liên cười lưu manh: "Thích thì lần sau lại dẫn anh tới."
Tôn Bỉnh Hách nhìn quanh, thấy ngày càng có nhiều người hơn: "Cậu Thẩm, cậu che mặt lại chút đi, tôi sợ cậu bị nhận ra đấy."
"Bị nhận ra thì tôi ký tên cho họ luôn, không phải sợ." Thẩm Liên miệng nói vậy nhưng vẫn lấy khẩu trang màu đen trong túi áo ra. Lại lục lọi, không thấy đâu, sau đó vô cùng tự nhiên thò tay sang túi áo Sở Dịch Lan, lấy một cái kính râm ra.
Sở Dịch Lan: "Em bỏ vào lúc nào vậy?"
"Lúc ra khỏi nhà."
Tôn Bỉnh Hách: "Cậu Thẩm dẫn sếp theo đến đây chỉ vì ăn bữa xiên nướng thôi hả?"
"Chứ không thì vì sao?" Thẩm Liên bình thản: "Anh nghĩ tôi nên hỏi anh chuyện gì à?"
Sắc mặt Tôn Bỉnh Hách bình tĩnh như thường: "Cái đó tôi không rõ."
Chẳng có gì để hỏi, Thẩm Liên nghĩ thầm. Lúc gặp hai người ở nhà hàng còn cảm thấy có gì đó không là lạ nhưng không thể nói cụ thể. Mà sau một thời gian điều chỉnh lại, bây giờ hai vị trợ lý đã vững vàng như tường đồng vách sắt, cho nên không cần hỏi thêm gì cả.
Thẩm Liên cũng không vội hỏi tường tận chuyện của người quen mình, dù gì cũng còn nhiều thời gian mà.
Với lại, từ lâu y đã phát hiện cách Tôn Bỉnh Hách và Dương Bân bên nhau rất đặc biệt. Trừ khi bạn bè sẵn lòng chia sẻ chuyện riêng tư, chứ không Thẩm Liên sẽ không tìm tòi quá kỹ.
Cơm nước xong, Thẩm Liên cúi đầu đeo kính, mang khẩu trang vào.
Mấy dãy bàn ghế trống chẳng mấy chốc đã bị ngồi kín hết. Tôn Bỉnh Hách tính tiền xong, mọi người rời đi trong ánh mắt tò mò của một số người.
Bởi vì vừa nhìn bộ vest trên người Sở Dịch Lan và Tôn Bỉnh Hách là biết đắt tiền ngay, chứ đừng nói tới vẻ ngoài còn nổi bật đến vậy.
Thẩm Liên ngồi trên xe, nhìn thấy Phùng Duyệt Sơn lại oanh tạc "mưa tin nhắn" trong nhóm.
Đúng vậy, mọi người đã quay trở lại nhóm. Trước kia rời nhóm là vì bị Phùng Duyệt Sơn làm phiền, sau đó cậu Phùng hứa sẽ kiềm chế bản thân. Chỉ là từ "dội bom liên tục" trước đây biến thành "nhín thời gian dội một đợt" như bây giờ.
Xem ảnh thì Phùng Duyệt Sơn đang ở một câu lạc bộ giải trí. Khung cảnh mờ tối, ánh đèn xanh đỏ hắt lên ly rượu trong suốt trên bàn, bên cạnh còn bày bàn xoay và xúc xắc.
Thẩm Liên lập tức tag Trần Mộc.
Trần Mộc trả lời: 【Em cũng đang ở đây.】
Phùng Duyệt Sơn: 【Chỉ số thông minh của cậu Thẩm hôm nay logout rồi, chỉ cần suy nghĩ cũng biết tôi đi chơi là sẽ dần Trần Mộc nhà tôi theo】
Không chỉ vậy, giờ ai rủ Phùng Duyệt Sơn, chỉ cần có rảnh hoặc có hứng là cậu ta đều sẽ hỏi một câu: "Tôi dắt bạn trai theo được chứ?"
"Được được! Mẹ nó, biết cậu có bạn trai rồi, là ảnh đế tương lai Trần Mộc. Được rồi cậu Phùng, tới đi!"
Phùng Duyệt Sơn nghe xong câu đó mới vui tươi hớn hở tới chỗ hẹn.
Bây giờ Phùng Duyệt Sơn vẫn còn chen chúc trong căn nhà thuê của Trần Mộc, bảo dọn đi cũng không chịu.
Dù gì vẫn còn sớm cho nên cậu Phùng rủ thì mọi người cũng đều tới.
Chu Nguyên Lâm đã có mặt, lúc nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách là cậu ta mới vừa thua một ván, rượu còn chưa kịp uống xuống bụng đã phun hết ra ngoài.
"Mẹ nó!" Người anh em đối diện lau mặt: "Anh Chu, anh sao vậy?"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Chu Nguyên Lâm hơi rụt vai, thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại: "À ừm, tôi còn có việc, hôm khác uống tiếp nhé."
"Chu Nguyên Lâm?" Phùng Duyệt Sơn hét thật to, sau đó giơ tay chỉ: "Bên kia!"
Người hỏi là Thẩm Liên nhưng người bắn ánh mắt chết người tới, là trợ lý Tôn.
Chu Nguyên Lâm: "..."
Ha ha ha, chết tiệt, đời này quen biết Phùng Duyệt Sơn thì có làm gì cũng coi như là đền nghiệp.
"Cậu Chu?" Dương Bân mời: "Uống vài ly chứ?"
Chu Nguyên Lâm tự biết không trốn được, đành thở dài: "Được thôi."
Hôm nay Tôn Bỉnh Hách đã nói rõ với Dương Bân cho nên tâm trạng rất thoải mái, không định tính sổ với Chu Nguyên Lâm.
Không thể trách Tôn Bỉnh Hách để bụng, tại vì con người Chu Nguyên Lâm này bị đánh xong là quên ngay. Hôm đám cưới Sở Dịch Lan, cậu ta uống say xong còn đứng trước mặt Tôn Bỉnh Hách nói: "Tôi không sợ anh!"
Tôn Bỉnh Hách gật đầu: "Tốt."
Giờ phút này, cậu Chu đợi mãi chẳng thấy báo ứng của chính mình, vì thế nhỏ giọng hỏi Dương Bân: "Hôm nay trợ lý Tôn trúng số hả?"
Dương Bân đang chia bài, nghe vậy cười: "Chắc vậy."
Chu Nguyên Lâm hơi ngẩn ra, như thấy một tia chiều chuộng lóe lên trong mắt Dương Bân.
Hai người này...
Chu Nguyên Lâm thầm nói trong lòng nhưng không dám thể hiện rõ lên mặt.
Chuyện từng theo đuổi Tôn Bỉnh Hách đã trở thành cái cớ để các anh em trêu chọc cậu ta. Nhưng dù vậy, Chu Nguyên Lâm cũng không thấy có gì mất mặt cả. Đó là ai? Tôn Bỉnh Hách! Cậu ta từng thích cũng từng thử, thất bại thì thất bại thôi. Với lại, trong mắt Tôn Bỉnh Hách ngoài kiếm tiền và công việc, lại tiện thể phát động khả năng diss người trời sinh ra thì còn chứa được gì?
Chu Nguyên Lâm ngẩng đầu, thấy Dương Bân đang nhìn về phía Tôn Bỉnh Hách. Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Dương Bân chỉ ly rượu rồi hơi lắc đầu. Tôn Bỉnh Hách chớp mắt, ý bảo đã biết.
Đây không phải lần đầu nhìn thấy chi tiết này. Sở Dịch Lan cũng nói hai người rất thân thiết, anh em bình thường còn kém hai người.
Chu Nguyên Lâm có nghe nói về những việc họ từng trải qua, cho nên cũng hiểu.
Nhưng loại hiểu này, cũng có một giới hạn về thời gian.
Con người đến một độ tuổi nào đó sẽ đánh thức một ít khát vọng. Hai mươi mấy tuổi thì cảm thấy trời đất bao la, tự do là nhất. Nhưng tới ba mươi đã chơi đủ rồi, sẽ muốn có một gia đình nhỏ gồm ba người. Nhưng Tôn Bỉnh Hách và Dương Bân, như thể cứ mãi đứng yên tại chỗ.
Chậc, nói vậy cũng không đúng, Chu Nguyên Lâm thầm nghĩ, họ vẫn giữ nguyên cuộc sống đó, lại vô cùng kiên định.
"Cậu Chu nghĩ gì vậy?" Dương Bân hỏi: "Ra bài đi."
Chu Nguyên Lâm giật mình hoàn hồn: "Đây, đây."
Chu Nguyên Lâm là người có kinh nghiệm tình trường nhất trong đám bạn bè, cho nên sẽ nhạy bén hơn một chút. Linh cảm cậu ta chợt trỗi dậy, đột nhiên hỏi: "Trợ lý Dương là vì bận công việc quá mới chưa gặp được ai phù hợp à? Thích kiểu gì cứ nói với tôi, tôi tìm giúp anh."
"Cậu Chu, cậu nói năng cẩn thận." Dương Bân bình tĩnh ra bài: "Nếu để trợ lý Tôn nghe thấy câu này thì cậu ấy sẽ nhớ cậu cả đời đấy."
Chu Nguyên Lâm: "?"
Rồi rồi rồi, không dám trêu vào.