Sở Dịch Lan bị Phùng Duyệt Sơn kéo đi uống rượu, Thẩm Liên thì ở lại vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với mấy người Trần Mộc.
Trần Mộc nói vài câu, Thẩm Liên đã nhận ra khác thường: "Cậu bị cảm à?"
"Dạ." Trần Mộc đáp: "Nhưng không nặng, em uống thuốc rồi."
"Vậy mà Phùng Duyệt Sơn còn dẫn cậu ra ngoài?"
"Em có phải làm bằng giấy đâu." Trần Mộc cười nói: "Là em đang nghỉ ngơi, không muốn ở mãi trong nhà."
"Cậu cứ tối ngày bênh vực cho cậu ta đi." Tôn Bỉnh Hách sâu xa chen vào một câu.
Tôn Bỉnh Hách vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Trần Mộc quá thiên vị Phùng Duyệt Sơn, hắn cứ thấy như củ cải trắng hảo hạng nhà mình bị heo ủn đi vậy, cho nên cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy.
Trần Mộc rụt cổ, ngồi ngay ngắn lại.
Thẩm Liên bật cười, nhìn xem lực uy hiếp của trợ lý Tôn này.
Mọi người chơi đến mười một giờ đúng thì giải tán.
Những người khác không có gù nhưng mấy anh em từng chơi bời với Phùng Duyệt Sơn lại tỏ ra lưu luyến không rời. Một đám đứng dậy nhìn theo: "Lần sau lại ra chơi nha cậu Phùng!"
Phùng Duyệt Sơn dắt lấy Trần Mộc, vẫy tay đáp: "Chắc chắn rồi."
Sở Dịch Lan ghé tai Thẩm Liên nói nhỏ: "Lần này là quay đầu thật rồi."
Hôm nay Phùng Duyệt Sơn không mang theo tài xế, vì đã uống rượu nên người lái xe đổi thành Trần Mộc.
Ban đêm hơi lạnh, Phùng Duyệt Sơn khoác áo măng tô ngồi trên ghế phụ. Trần Mộc thấy thế bật máy sưởi lên. Phùng Duyệt Sơn bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Trần Mộc nhín thời gian nhìn sang: "Anh cười gì đấy?"
Phùng Duyệt Sơn hơi ngượng ngùng: "Em quan tâm anh."
"... Em không quan tâm anh thì quan tâm ai?"
Phùng Duyệt Sơn tiếp tục cười ngây ngô.
Lúc xe dừng dưới lầu, Phùng Duyệt Sơn đã gần như thiếp đi rồi.
"Duyệt Sơn, dậy đi." Trần Mộc dịu giọng gọi.
Phùng Duyệt Sơn giật bắn người: "Hả? Tới nơi rồi à?"
Trần Mộc xuống xe trước, sau đó mới vòng qua ghế phụ, kết quả áo khoác mới cởi được một nửa thì đã bị Phùng Duyệt Sơn vừa đẩy cửa ra cản lại.
"Sao vậy?"
"Em đừng để bị lạnh."
Phùng Duyệt Sơn ôm lấy Trần Mộc, tiện tay lấy chìa khóa trong tay cậu khóa xe lại, vừa đi lên lầu vừa nói: "Anh khỏe như vâm, bị lạnh cũng không xi nhê gì, nhưng em thì đang bị cảm đấy."
Mùi hương thoang thoảng lắng đọng trên người Phùng Duyệt Sơn phảng phất nơi đầu mũi, Trần Mộc cũng không nói thêm gì nữa.
Về đến nhà, hai người thay phiên tắm nước ấm. Phùng Duyệt Sơn đô cao, lại không uống nhiều lắm, còn được thêm một chén canh giải rượu từ Trần Mộc cho nên tỉnh táo lên không ít.
"Cục cưng, tìm thấy bộ đồ ngủ kia của anh chưa?" Phùng Duyệt Sơn hỏi.
"Tìm được rồi. Không hiểu sao anh lại vứt ra tới ban công nữa, lần sau nhớ bỏ vào giỏ đồ trong nhà tắm nhé."
"Anh nhớ rồi!"
Lúc Phùng Duyệt Sơn đi ngang qua phòng ngủ cho khách lại tỏ ra hùng dũng hiên ngang, cũng không biết là kiêu ngạo cho ai xem.
Đúng vậy, cậu Phùng đã có được thân phận "chính cung", thành công chen vào phòng ngủ chính rồi.
Còn một bước cuối cùng kia, không vội, Phùng Duyệt Sơn đã rất hài lòng với tình trạng hiện giờ.
Cậu ta hơi tựa lên đầu giường. Chẳng bao lâu sau, Trần Mộc bước vào, Phùng Duyệt Sơn vén chăn lên: "Em mau lên đây, anh ủ nóng hầm hập rồi nè."
Thật khó tin, cậu Phùng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị lạnh, trời đông giá rét còn có thể chơi súng nước trong phòng ấm, vậy mà giờ cũng biết thế nào gọi là "sưởi ấm giường".
Trần Mộc chui vào, cảm thán một câu: "Đúng là rất ấm."
"Đương nhiên rồi. Người đàn ông của em đang tuổi sung sức, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ..."
Phùng Duyệt Sơn đang định lảm nhảm không dứt thì đã bị Trần Mộc cười khẽ đưa tay bịt miệng lại: "Biết rồi, biết rồi, anh mạnh nhất."
Phùng Duyệt Sơn hừ hừ hai tiếng.
Lúc họ về, Chu Nguyên Lâm còn chưa rời đi, chắc giờ say rồi, vào nhóm lảm nhảm hết chuyện này tới chuyện khác. Từ Cảnh Ca nổi lên, tag Ninh Tư Hàm bảo dọn sẵn một cái giường rồi đưa người đi đi.
Đáng thương quá đi, Phùng Duyệt Sơn bày tỏ sự cảm thông cao độ với anh em của mình. Nếu bên cạnh có ai đó biết quan tâm ấm lạnh thì đâu đến nỗi giờ này còn uống tượu với đám đàn ông ế chỏng chơ đó.
Đương nhiên là không dám nói lời này ra, bởi vì Chu Nguyên Lâm hiện giờ chỉ chờ có dịp để cắn lấy Phùng Duyệt Sơn thôi.
Trần Mộc ngồi dậy, kéo ngăn tủ lấy một thứ gì đó ra.
Phùng Duyệt Sơn đang mải chơi điện thoại nên không để ý tới.
Mãi đến khi một quyển sổ đỏ đưa tới trước mặt.
Phùng Duyệt Sơn trừng to mắt: "Cục cưng, ở đâu ra vậy?"
"Em thấy anh rất thích nơi này..."
"Đương nhiên rồi, sạch sẽ gọn gàng, nhà còn do tự em trang trí bày biện mà. Sao thế? Em định chuyển nhà hả?"
"Không có, em mua lại rồi." Trần Mộc nói rất nhẹ nhàng chậm rãi: "Tặng anh này, có muốn không?"
Phùng Duyệt Sơn nhìn sổ đỏ, rồi nhìn chằm chằm Trần Mộc.
"Có thể sang tên bất cứ lúc nào. Đương nhiên em biết căn nhà này quá nhỏ so với anh, anh hãy đợi thêm một thời gian nữa, bây giờ sếp Khuông rất trọng dụng em, cũng có ý định giao tài nguyên công ty cho em rồi. Đợi em..."
Trần Mộc còn chưa nói hết câu, Phùng Duyệt Sơn đã "sói đói vồ mồi" giật lấy sổ đỏ giơ lên cao, để ngừa nó bị đè bẹp hoặc gấp hỏng.
Một bàn tay Phùng Duyệt Sơn đặt sau gáy Trần Mộc, mắt sáng lấp lánh: "Tặng anh? Tặng anh thật á?"
"Đương nhiên rồi."
"Thanh toán hết rồi à?"
"Ừ."
Khu dân cư này rất an ninh, giao thông lại thuận tiện, gần bệnh viện và trường học, lại còn nằm trong khu tam hoàn của Cừ Đô cho nên giá nhà không rẻ. Đừng thấy diện tích nhỏ chứ mua đứt cũng phải tầm hai triệu.
Phùng Duyệt Sơn không thiếu hai triệu. Nhưng hai triệu trong tay Trần Mộc lại rất khác.
Năm đó Tống Viên muốn vực dậy, Trần Mộc đã đưa hết hai trăm ngàn tiền tiết kiệm. Bây giờ tặng cho Phùng Duyệt Sơn là gấp mười con số đó. Phùng Duyệt Sơn vô cùng vui sướng, rất muốn đi khoe khoang với Tống Viên, lại cảm thấy đồ chó đó không xứng.
"Anh nhận." Phùng Duyệt Sơn thấp giọng: "Đây là món quà đắt tiền đầu tiên em tặng anh."
Cậu ta từ từ cúi đầu xuống, đặt quyển sổ đỏ cẩn thận sang một bên, ánh mắt đong đầy tình cảm đặc sệt lại mãnh liệt. Phùng Duyệt Sơn hôn từng chút lên môi Trần Mộc: "Anh rất vui, em yên tâm đi, anh không tồi như thằng Tống Viên đó đâu."
"Duyệt Sơn, lúc này đừng phá hỏng không khí."
"Rồi rồi!"
Chuyện "Trần Mộc tặng nhà" như thể gắn động cơ vào người Phùng Duyệt Sơn, người này lại bắt đầu có tinh thần, nếu không phải bị Trần Mộc nghiêm túc dặn dò "Không được quấy rầy nhóm!" thì có lẽ đã bị mấy người chặn nữa rồi. Cùng lúc đó, cậu Phùng còn tự tưởng tượng ra Trần Mộc mua nhà xong là đã sạch túi, vừa tự cảm động lại xót xa.
Nhưng sự thật là Trần Mộc đang ôm lấy mặt cậu ta, thật nghiêm túc nói: "Em có tiền, bây giờ em gần lên hạng A rồi, cát xê quảng cáo cũng không thấp."
Cảm xúc lâng lâng này kéo dài mấy ngày, cho đến một buổi tiệc rượu, Phùng Duyệt Sơn cứ tặc lưỡi chậc chậc với Chu Nguyên Lâm, giống như đối phương là củ cải trắng thối nát không ai thương yêu vậy. Thù mới hận cũ chồng chất lên, Chu Nguyên Lâm không nhịn được nữa bùng nổ, rượt theo Phùng Duyệt Sơn đá đánh cậu ta.
Có người quay lại được video, Chu Nguyên Lâm lấy rồi lập tức đăng vào nhóm.
Ninh Tư Hàm: 【Từ nhỏ anh đã thấy cậu có tố chất đặc biệt, cuối cùng cũng trừ hại cho dân rồi.】
Từ Cảnh Ca: 【Cậu Chu nghĩa khí quá!】
Phùng Duyệt Sơn: 【Ganh tỵ! Mấy người là ganh tỵ! Ganh tỵ Trần Mộc nhà tôi mua nhà cho tôi!】
Sau một hồi rôm rả bàn luận, Trần Mộc mới xuất hiện: 【Có phải cậu Chu ra tay hơi nặng rồi không?】
Tôn Bỉnh Hách: 【?】
Trần Mộc: 【Sáng mai còn có việc, tôi ngủ trước đây.】
Phùng Duyệt Sơn còn đang kêu gào, bảo Trần Mộc đừng bị Tôn Bỉnh Hách "Đe dọa", tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thì sao chứ?!
Đúng là thần kinh, Sở Dịch Lan cười lắc đầu, sau đó tắt điện thoại đặt xuống bên cạnh, nằm xuống ngủ.