Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 253

Lúc Sở Dịch Lan mở mắt ra còn tưởng mình đang nằm mơ.

Trước mắt là một hành lang được trang trí bày biện xa hoa, thảm đỏ trải dài từ dưới chân đến tận chỗ rẽ, trên tường treo mấy bức tranh màu sắc dày đậm, vừa nhìn đã biết là một câu lạc bộ giải trí.

Cảm giác quá chân thật.

Sở Dịch Lan nhíu mày nhìn chằm chằm vách tường một lát, đang định giơ tay chạm thử thì đã bị ai đó va phải từ phía sau lưng.

Là một gã đàn ông trung niên bộ dạng lưu manh tầm bốn mươi tuổi, tóc vuốt keo bóng loáng, mắt ti hí, thoạt nhìn cứ như một con lươn nhớp nhúa. Vẻ tham lam đã được đánh bóng qua năm tháng nơi đáy mắt không thể rút đi được, rõ ràng là kiểu người hám tiền tới tận xương tủy.

"Ấy?" Mắt gã đàn ông sáng rực lên, rồi bắt đầu săm soi Sở Dịch Lan: "Hàng mới à?"

Tuy không biết ý tứ cụ thể chỉ cái gì nhưng chỉ nghe thôi cũng biết không phải lời hay ho rồi.

Gã đi tới vỗ lên vai Sở Dịch Lan: "Chậc. Trông cũng ngon đấy nhưng thân thể rắn rỏi quá, bây giờ người tai to mặt lớn đều thích kiểu mềm mại thôi."

Dù biết đang ở trong "mơ" nhưng Sở Dịch Lan cũng không ngại đấm đối phương lên tường.

Ngay sau đó, phía sau lại có một đám người ùa tới. Ai nấy đều mặc vest rẻ tiền, trông cũng bảnh bao nhưng đánh phấn lại còn trang điểm, cổ áo mở toang trông rất dầu mỡ. Sở Dịch Lan không hiểu tại sao mình lại mơ thấy một giấc mộng chẳng liên quan thế này.

"Cậu kia! Đi theo tôi!" Gã đàn ông chỉ vào Sở Dịch Lan ra lệnh.

Sở Dịch Lan cúi đầu, phát hiện mình cũng đang mặc vest. Anh không nhúc nhích, định bụng tỉnh lại cho xong chuyện.

"Nghe bảo ảnh đế Thẩm Liên cũng tới?"

"Đúng vậy! Hôm nay Tiểu Trương tới vì anh ấy đó!"

Sắc mặt Sở Dịch Lan khẽ thay đổi, hai người đi trước còn đang thầm thì to nhỏ với nhau. Anh không do dự nữa cũng sải bước đuổi theo.

Tổng cộng có mười mấy người, đều được dẫn đến trước cửa một căn phòng riêng.

Trước khi mở cửa, gã đàn ông nghiêm giọng dặn dò: "Lát nữa làm gì hay nói gì cũng phải cẩn thận cho tôi! Bên trong đó đều là nhân vật lớn cả, nếu được ai đó để mắt đến thì xem như mấy cậu gặp may!"

Sở Dịch Lan nhíu mày.

Cánh cửa mau chóng được đẩy ra.

Trong phòng vọng ra tiếng ồn ầm ĩ, mọi người nôn nóng ùa vào. Sở Dịch Lan bước thong thả đi theo phía sau. Cho dù anh là người đi cuối cùng nhưng nhờ vóc dáng cao lớn cho nên đều nhìn không sót gì ở phía xa xa.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng là từ một chiếc màn hình lớn đang phát lời bài hát. Ba chiếc bàn xếp thành hàng dọc, phía trên đều là chai rượu rỗng. Đằng sau là ghế sô pha dài, vài người đang nằm nghiêng ngả trên đó.

"Ái chà, tới rồi hả?" Không biết là ai hào hứng hô lên một tiếng.

"Siêu sao Thẩm, đây là những người top đầu tôi chọn riêng cho anh đấy. Biết anh thích đàn ông cho nên cứ nhìn thử xem." Người nọ tiếp tục cười nói một câu, trong giọng mang theo tràn ngập nịnh nọt.

Sở Dịch Lan giật mình, như thể có một luồng dẫn dắt vô hình, anh lập tức quay đầu lại. Mà động tác ấy giữa không gian mờ tối và hỗn loạn lại không dễ nhận thấy.

Đó là một góc phòng, phải nhìn kỹ mới thấy được một đôi chân dài bắt tréo trong chiếc quần kaki màu cà phê ẩn sau bàn. Vẻ kiêu ngạo của đối phương tự trở thành điểm riêng. Chỗ đó rõ ràng trông sạch sẽ và khác biệt hơn hẳn.

"Nhìn cái gì? Nhìn trò cười của anh à?"

Giọng nói quen thuộc vừa vang lên, trái tim Sở Dịch Lan không kìm được đập thình thịch. Cảm giác ngày càng chân thật nhắc nhở anh, đây không phải là một giấc mơ.

Ngay giây tiếp theo, Thẩm Liên nghiêng người về trước, gương mặt hoàn mỹ không tì vết dần hiện rõ trong bóng tối.

Sở Dịch Lan khẽ nhướng mày.

Dường như anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Thẩm Liên từng kể chuyện "Trước kia" cho anh nghe, nói mình là siêu sao hạng S thiên hạ vô địch. Tuy Sở Dịch Lan tin tưởng nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ về khái niệm này. Bởi vì hiện giờ Thẩm Liên liên tục đoạt giải, là ứng viên hàng đầu cho "ảnh đế mọi cúp tương lai" theo như lời cư dân mạng. Sở Dịch Lan cho rằng "thiên hạ vô địch" hẳn là như thế nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống.

Thẩm Liên lúc này không còn dáng vẻ thong dong sau khi trải qua mọi sóng gió, hơi thở y tỏa ra đầy sắc bén. Là một kiểu sắc sảo đến mức che lấp ánh sáng của mọi người xung quanh. Tuy y đang cười nhưng dưới đáy mắt đều là thờ ơ lạnh nhạt.

Một tầng cảm xúc sâu hơn nữa mà người ngoài không xem hiểu nhưng Sở Dịch Lan có thể bắt giữ được.

Nhàm chán, chết lặng, cùng với ngán ngẩm sau khi đã có được mọi thứ.

Dù là vậy, Thẩm Liên như thế vẫn mang vẻ đẹp khiến người ta không thở nổi. Y ngồi đó, chính là một kiệt tác mà tạo hóa dốc lòng tạo ra.

Ngồi tít trên cao, không vướng bụi trần.

Nói đơn giản chính là, một người không có thật.

Có người chủ động tiến lại, trong giọng khó nén phấn khích và đầy ngưỡng mộ: "Chào, chào anh Thẩm! Em họ Trương, gọi là Trương Kỳ, chữ Kỳ trong đẹp đẽ."

Thẩm Liên khẽ mấp máy môi: "Chào cậu."

Thì ra đây là "Tiểu Trương" một lòng đâm đầu vào Thẩm Liên.

Sở Dịch Lan từ ngơ ngác chuyển sang bây giờ đã thích nghi hoàn toàn, thậm chí còn có hứng thú bắt đầu quan sát. Sự bí ẩn của Thẩm Liên rất có sức hút với anh.

Trương Kỳ thấy Thẩm Liên không tỏ thái độ gì, sự tin tưởng vốn tràn đầy dần dà trở nên nản lòng. Nhưng cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Em thật sự rất rất rất thích anh!"

Chỉ thiếu điều nói thẳng toạc ra "Mời anh tới làm gì em cũng được".

Thẩm Liên đang định nói một câu "Cảm ơn" để đuổi người đi thì lại thấy Trương Kỳ trừng to mắt, rồi bất ngờ ngã nhào tới trước. Rõ ràng không phải cố ý mà giống như bị người nào đá từ sau lưng.

Trương Kỳ nện thẳng lên trên bàn phát ra tiếng "Ầm". Mọi người xung quanh đều đã tản ra, cùng nhìn về một phía. Nơi đó có một bóng dáng cao lớn đút hai tay trong túi, vẫn giữ nguyên tư thế một chân đá người kia.

Dám nói "rất rất thích" Thẩm Liên trước mặt Sở Dịch Lan, cho dù là ở thời gian và không gian nào đều sẽ khởi động h.am m.uốn chiếm hữu dữ dội trong anh lên.

Thẩm Liên nhíu mày, tên điên từ đâu nhảy ra vậy?

"Con mẹ nó, mày là ai hả?" Người lên tiếng hẳn là người tổ chức bữa tiệc hôm nay, vừa chỉ ngón tay vào Sở Dịch Lan vừa lao tới, trông dáng vẻ kia như chuẩn bị ra tay vậy.

Nhưng mà vừa mới tới gần đã bị Sở Dịch Lan bắt lấy đầu ngón tay, bẻ ngược khớp xương lên trên. Người tới lập tức kêu rên "a a a, đau đau đau" ngồi xổm xuống, chỉ mong làm vậy là sẽ bớt đau đớn hơn.

"Chết tiệt, tới phá rối à? Anh Lý, gọi người!"

Cùng lúc đó, Thẩm Liên cũng đứng lên, đi từ phía sau bàn ra lạnh giọng nói: "Buông ra!"

Vì Trương Kỳ bị đánh sau khi thổ lộ với mình nên Thẩm Liên cho rằng đối phương tới gây sự với mình.

"Bạn của em?" Bóng dáng cao lớn đó hỏi.

Giọng nói trầm thấp từ tính giống như không hề e sợ tai họa sắp tới, mang theo sự thong dong mà người thường không thể tưởng tượng ra. Thậm chí Thẩm Liên còn ngửi ra được 'mùi vị' khác thường, giống như chỉ cần mình nói phải thì đối phương sẽ buông tay ra ngay vậy.

"Phải." Thẩm Liên không biết vì sao, vừa nghĩ vậy cũng đã nói ra luôn.

Sở Dịch Lan buông người ra.

Chỉ trong chốc lát, một đám vệ sĩ đã tràn vào. Có người ra lệnh, vệ sĩ lập tức đi về phía Sở Dịch Lan. Nhưng người đầu tiên vừa mới chạm vào bả vai người đàn ông thì đã bị ngoặc tay khóa cổ tay lại, rồi bị nhấc bổng lên, cuối cùng bị quẳng lên không trung rồi té "rầm" xuống đất.

Động tác gọn gàng trôi chảy, lại có sức mạnh kinh người.

Bóng người cao lớn đi về phía Thẩm Liên, có người hoảng hốt hô lên: "Thẩm Liên, cẩn thận!"

Tầm mắt Thẩm Liên rũ xuống, tỏa ra tín hiệu tấn công. Nhưng giây tiếp theo, đèn trong phòng sáng lên, gương mặt người nọ lập tức trở nên rõ mồn một.

Bình Luận (0)
Comment