Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 254

Đó là một gương mặt anh tuấn lại vô cùng sắc bén.

Người khác vừa nhìn đã thấy được. Nhưng trong mắt Thẩm Liên, gương mặt người đàn ông đầu tiên là mơ hồ, sau đó mới dần trở nên rõ ràng hơn.

Cùng lúc đó, có thứ cảm xúc gì tưởng chừng đã chết rất nhiều năm bỗng trỗi dậy, bắt đầu âm ỉ.

Thậm chí đầu ngón tay cũng khẽ run lên.

Mình đã từng gặp người này rồi à? Thẩm Liên thầm nghĩ.

Không có, một người như vậy, nếu từng gặp thì Thẩm Liên không thể nào quên được.

Đối phương không giống kẻ sa đọa vì vinh hoa, hơi thở của kẻ bề trên này dù có cố che giấu cũng không tài nào ép xuống được.

Không biết Trương Kỳ đứng dậy từ khi nào, cậu ta đang đứng sau lưng Thẩm Liên, định bụng đợi Thẩm Liên mở miệng là sẽ lập tức lộ vẻ ấm ức, hoặc là giả đáng thương, lỡ như đổi được chút thiện cảm thì sao?

Nhưng mà mục đích của cậu ta dường như đã bị người đàn ông đối diện nhìn thấu.

Sở Dịch Lan không chịu nổi việc người này đứng quá gần Thẩm Liên. Anh nheo mắt đầy nguy hiểm.

Đầu óc Trương Kỳ lập tức trống rỗng, bản năng sinh tồn bảo cậu ta mau chóng lùi ra xa với tốc độ ánh sáng.

Không chỉ có Trương Kỳ, mọi người có mặt đều không dám manh động.

Thẩm Liên cảm thấy như đã trôi qua cả thế kỷ, trong lòng dậy sóng dữ dội. Nhưng chẳng mấy chốc y đã lấy lại bình tĩnh, trên mặt vẫn lạnh nhạt như thường hỏi Sở Dịch Lan: "Hai người có thù oán à?"

"Cậu ta tỏ tình với em." Sở Dịch Lan tiếp lời.

Thẩm Liên không hiểu: "Cho nên?"

"Cho nên cậu ta bị đánh cũng không oan."

Thẩm Liên chớp mắt: "Này này người anh em, anh nói gì tôi nghe không hiểu, làm như tôi là gì của anh vậy..."

Thẩm Liên còn chưa nói xong đã thấy Sở Dịch Lan giơ tay lên, giống như vì nóng nên tháo cúc cổ áo ra. Xương ngón tay thon dài mạnh mẽ. Sau khi cúc cổ áo trói buộc bị tháo ra, yết hầu khẽ lăn lộn theo từng cử động của anh. Chỉ vài giây ngắn ngủi đó, ánh mắt Sở Dịch Lan khóa chặt lấy Thẩm Liên. Dưới vẻ ngoài thả lỏng chính là cảm giác áp lực ngày càng dồn nén, đôi mắt người đàn ông đen kịt biểu thị cho nguy hiểm cuồn cuộn.

Cho dù là ai đang đứng ở đây đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Nhưng Thẩm Liên thì khác.

Y lặng lẽ nuốt nước bọt. Sự run rẩy đánh thẳng vào linh hồn này giống như trong cơn tuyệt vọng cùng cực lại bất ngờ được thế giới ban tặng món quà quý giá nhất.

Gu tôi! Thẩm Liên chắc chắn.

"Anh muốn thế nào?" Thẩm Liên hỏi.

Nếu đây là lần đầu gặp nhau, Sở Dịch Lan sẽ im lặng, sẽ dè dặt. Cảm tình của anh thường phát triển chậm, cần có người từ tốn dẫn dắt. Nhưng không may chính là, Sở Dịch Lan lúc này đã được Thẩm Liên ngày này qua tháng nọ bạo dạn âu yếm cùng với được "rèn luyện" bởi sự damdang ngút trời. Thậm chí có thể nói hai người bên nhau lâu rồi, ít nhiều cũng bị lây nhiễm tính nết của đối phương.

Sở Dịch Lan vươn tay xoa mái tóc ngắn hơi đâm tay, sau đó hỏi Thẩm Liên: "Ngủ không?"

Mọi người: "..."

ĐM! Mấy người tổ chức bữa tiệc đều muốn phát điên lên. Thần tiên phương nào đây trời?!

Người anh em cậu đúng là rất đẹp trai nhưng đừng chỉ lo làm ra vẻ cool ngầu mà chẳng để tâm tới mạng sống của bọn tôi! Ai trong giới này mà chẳng biết Thẩm Liên ghét nhất kiểu bám riết không buông cùng với được voi đòi tiên chứ? Tuy Sở Dịch Lan chẳng thuộc về hai loại đó nhưng như vậy là quá bạo! Ai đời mới gặp lần đầu đã hỏi cái này?

"Ra tay!" Người tổ chức tiệc nuốt giận nói: "Bắt lấy người đó lại cho tôi..."

"Khoan đã." Giọng Thẩm Liên bỗng dưng trở nên khàn khàn một cách kỳ lạ, sau đó y ho nhẹ một tiếng: "Tôi quen người này."

"Hả?"

Thẩm Liên không hề chớp mắt: "Có quen."

"..."

Cuối cùng, Sở Dịch Lan được Thẩm Liên dẫn đi.

Chắc mình điên thật rồi, Thẩm Liên thầm nghĩ.

Sở Dịch Lan thì rất thoải mái, đi theo Thẩm Liên suốt một đường, thẳng tới căn hộ gần nơi này nhất của y.

Phong cách trang trí đơn giản mà sang trọng, màu chủ đạo là trắng và đen, trông thì xinh đẹp nhưng lại thiếu hơi người. Có thể nhìn ra được đây chỉ là một điểm dừng chân tạm thời của Thẩm Liên thôi.

Sở Dịch Lan đứng giữa phòng khách ngắm nghía một vòng, đúng lúc Thẩm Liên thay đồ xong đi ra, anh cười hỏi: "Ngủ thật à?"

Thật ra anh chỉ đùa thôi.

Thẩm Liên không trả lời mà ngồi xuống sô pha, ngửa đầu nhìn Sở Dịch Lan.

"Chẳng phải anh thích tôi à?" Thẩm Liên mở miệng: "Sao, không muốn?"

"Muốn." Ánh mắt Sở Dịch Lan lập tức trở nên dịu dàng: "Nhưng như vậy giống đang bắt nạt em."

Bởi vì Thẩm Liên hiện giờ chẳng biết gì cả.

Câu này thật nực cười, rõ ràng Thẩm Liên mới là người bỏ tiền mua hưởng thụ nhưng nghe sao cứ như y đang bị thiệt thòi vậy? Cũng không hiểu tại sao mỗi lần Sở Dịch Lan mở miệng là cảm xúc của Thẩm Liên sẽ biến động theo, cảm giác ấm áp xen lẫn chua xót thi nhau trào dâng trong lòng y.

"Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?" Cuối cùng, Thẩm Liên cũng hỏi ra miệng.

Sở Dịch Lan khẽ lắc đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Liên: "Tương lai sẽ gặp."

Thẩm Liên: "Anh nói lung tung cái gì vậy?"

"Thật mà. Với lại, em của tương lai sẽ yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên."

Thầy Thẩm không thể phản bác lại.

Bởi vì y đúng là mê kiểu này thật!

Cho nên chỉ nghĩ đây là lời âu yếm của người đàn ông.

"Anh tên gì?"

"Sở Dịch Lan."

Trái tim như bị gẩy mạnh, Thẩm Liên nhìn gương mặt này, thật sự rung động.

Thẩm Liên là kiểu người nói là làm, trong phút chốc y không kiềm chế được nghiêng người tới gần. Nhưng ngay giây tiếp theo đã bị hai ngón tay của Sở Dịch Lan chặn trước môi.

Thẩm Liên: "..."

"Anh đùa tôi à?" Giọng Thẩm Liên hơi mơ hồ.

"Không phải. Tôi vừa mới nói rồi, tôi sẽ không bắt nạt em."

Thẩm Liên của hiện giờ còn chưa trải qua ánh nắng và giông bão cùng anh, toàn bộ câu chuyện chỉ có mình anh nhớ rõ, còn Thẩm Liên là một "trang giấy trắng". Sở Dịch Lan không muốn làm nhàu trang giấy trắng này. Quan trọng hơn cả là, chưa từng trải qua thì không được trọn vẹn. Đối với Sở Dịch Lan, họ cùng một loại người nhưng cũng không giống hoàn toàn, bất kỳ hành động nóng vội nào cũng là một sự bắt nạt và xúc phạm.

Thẩm Liên gạt tay anh ra: "Cái gì mà bắt nạt? Tôi cho anh tiền!"

Sở Dịch Lan chỉ nở nụ cười nhẹ.

Thẩm Liên thấy vậy bỗng nhiên không muốn ép buộc nữa. Không phải vì "dưa hái xanh không ngọt", mà là y thật sự nhìn thấy sự trân trọng dành cho mình từ trong ánh mắt của Sở Dịch Lan.

"Ý của anh là, bắt đầu từ bước làm quen nhau?"

Sở Dịch Lan: "Có thể hiểu như vậy."

Thẩm Liên bật cười: "Sở Dịch Lan, đó không gọi là tình một đêm nữa, mà là yêu đương rồi."

Sở Dịch Lan gật đầu: "Đúng là yêu đương."

"Hả? Không phải chứ!" Thẩm Liên không theo kịp nhịp điệu của anh. Người này trông thì thong dong nhàn nhã nhưng thật ra lại đang tấn công từ mọi phương diện!

"Anh làm nghề gì?"

Sở Dịch Lan nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình, lắc đầu.

"Không lẽ làm trai bao thật à?"

Sở Dịch Lan: "... Tôi không phải."

"Không phải mà anh có mặt ở nơi đó?"

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em." Ánh mắt Sở Dịch Lan trở nên sắc bén: "Em tìm trai bao?"

Không hiểu sao Thẩm Liên lại thấy áp lực, không kịp suy nghĩ đã nói: "Tìm cái gì mà tìm? Bạn bè rủ, tôi chỉ đồng ý tới chơi, cũng không nghĩ tới người đó làm ra chuyện này."

Sở Dịch Lan thản nhiên: "Về sau tránh xa bạn bè kiểu đó đi."

Thẩm Liên: "..."

Bình Luận (0)
Comment