Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 255

Sở Dịch Lan nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ tối.

"Em chưa ăn phải không?" Anh hỏi.

Thẩm Liên gật đầu: "Ừm, anh cũng chưa ăn nhỉ? Tôi gọi đồ ngoài giao tới."

"Không cần." Sở Dịch Lan ngẫm nghĩ: "Để tôi nấu nhưng không được ngon lắm đâu. Có muốn nếm thử không?"

Thẩm Liên không hề do dự: "Được thôi."

Thẩm Liên nhìn theo bóng lưng Sở Dịch Lan đi vào bếp, đáy mắt hiện lên cảnh giác lẫn tò mò.

Y dễ nói chuyện như vậy ngoài không cảm thấy thù địch với Sở Dịch Lan ra, còn mang theo ý thăm dò.

Tất cả những gì người đàn ông này thể hiện ra đều cực kỳ đúng gu Thẩm Liên. Nhưng hai người chỉ mới gặp lần đầu, vậy mà sự dịu dàng từ đầu tới cuối của Sở Dịch Lan giống như họ đã yêu nhau nồng nhiệt, rồi cùng sống chung rất nhiều năm vậy.

Chẳng mấy chốc, Sở Dịch Lan đã bưng mì ra.

Có mấy lần dì Phân không có nhà, Thẩm Liên hoàn thành công việc về đến nhà đã mười một mười hai giờ đêm, chỉ muốn ăn một bát mì nóng hôi hổi, thế là Sở Dịch Lan bèn theo dì Phân học.

Sự thật chứng minh là Sở Dịch Lan khiêm tốn. Bát mì này không gọi là "tàm tạm", mà phải nói là cực ngon, rõ ràng bỏ ra không ít công sức.

"Anh từng nấu cho ai ăn?" Thẩm Liên cúi đầu húp nước lèo, lơ đãng hỏi.

Sở Dịch Lan đáp: "Em."

Thẩm Liên cười khẽ nhưng không vạch trần.

Có điều y không biết chính là, Sở Dịch Lan không hề nói dối.

Nếu Sở Dịch Lan không muốn lên giường, Thẩm Liên cũng không ép buộc. Còn về bắt đầu từ yêu đương... Khụ khụ, để tính sau.

Nhưng nuôi bên người cũng không thành vấn đề.

Thẩm Liên nghĩ vậy vô cùng rung động, dù gì muốn gặp được một người hợp gu cũng không phải dễ dàng.

"À ừm, anh thấy căn hộ này thế nào?" Thẩm Liên hỏi.

"Cũng được."

Thẩm Liên nói thẳng: "Vậy đừng tới mấy chỗ đó nữa, thích thì ở lại đây đi."

"Tính cảnh giác của em kém vậy à?" Sở Dịch Lan hơi trầm giọng xuống: "Mới đó đã bảo tôi ở lại rồi?"

Thẩm Liên: "?"

Thật ra nói xong lời này, bản thân Sở Dịch Lan cũng thấy xấu hổ. Lần đầu anh và Thẩm Liên gặp nhau, người này trêu ghẹo anh một hồi, sau đó té xỉu trong ngực anh, đợi tỉnh dậy thì cứ thế ở lại trong nhà anh luôn.

Bất kể ở thời gian và không gian nào, hai người họ đều có sức hút trí mạng với nhau. Cho nên Sở Dịch Lan hiểu được sự nhường nhịn Thẩm Liên dành cho mình.

"Nếu tôi nói đây là lần đầu tiên tôi dẫn người về nhà, anh có tin không?" Thẩm Liên lên tiếng, không muốn Sở Dịch Lan nghĩ mình là kiểu người tùy tiện.

Ai ngờ người đàn ông lại gật đầu: "Tôi tin."

Thẩm Liên không khỏi bật cười ra tiếng: "Anh làm tôi chẳng biết đâu mà lần."

Sau đó, Thẩm Liên im lặng ăn hết mì.

Bát đũa để trong nhà bếp sáng mai sẽ có dì giúp việc đến dọn. Vì chuyện xã giao mà Thẩm Liên mệt mỏi cả ngày trời, y ngồi nghỉ trên sô pha trong chốc lát, suy nghĩ đêm nay nên sắp xếp Sở Dịch Lan thế nào đây? Là phòng cho khách bên cạnh, hay là xa hơn chút. Sau đó chợt nghe người đàn ông thấp giọng hỏi: "Muốn nhảy một bài không?"

Thẩm Liên nhắm mắt lại.

Làm sao đây, người này vừa mở miệng là y đã hưng phấn rồi.

Thẩm Liên giả vờ bình tĩnh: "Tôi không biết nhảy."

Bên kia, Sở Dịch Lan thấy một máy hát chạy đĩa kiểu cũ, bên cạnh còn có đĩa nhạc, cứ tưởng chỉ để trưng bày thôi, ai ngờ thử khởi động thì dùng được.

Một bản nhạc không lời kiểu Âu Mỹ vang lên, Sở Dịch Lan đứng trước mặt Thẩm Liên, chìa tay ra.

Đừng nghi ngờ, ở nhà Sở Dịch Lan cũng thỉnh thoảng nhảy cùng Thẩm Liên một đoạn. Nhưng là nhảy một hồi thì hai cái đầu sẽ tựa vào nhau, ánh mắt trở nên dính chặt, sau đó hơi thở rối loạn, cuối cùng một bên không nhịn được ra tay mới thôi.

Nhưng hiện giờ, Sở Dịch Lan chỉ nắm nhẹ đầu ngón tay Thẩm Liên, hai người vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, vô cùng lịch thiệp.

Trái tim đã im lặng hơn hai mươi năm của Thẩm Liên bị mấy chiêu của đối phương đánh cho loạn nhịp, vừa thở dài: "Anh có nhiều chiêu dỗ người thật đấy."

Sở Dịch Lan vẫn là câu đó: "Chỉ dành cho em."

"Được, được, được." Thẩm Liên nói: "Tôi đầu hàng!"

Tuy không lên giường nhưng giá trị cảm xúc Sở Dịch Lan mang đến đủ khiến Thẩm Liên phấn chấn cả người.

Phòng của Sở Dịch Lan được sắp xếp bên cạnh Thẩm Liên.

Thẩm Liên tắm rửa xong đi vào giấc ngủ, Sở Dịch Lan lại chẳng buồn ngủ chút nào. Anh đột ngột đến thế giới này nhưng cũng không hoảng loạn, thấy được Thẩm Liên của quá khứ làm anh rất vui vẻ. Còn nữa, Sở Dịch Lan có một niềm tin kỳ lạ là anh sẽ trở về được.

Sở Dịch Lan đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm dần chuyển sáng, ánh ban mai rực rỡ kéo đến, ngoài cánh cửa khép kín cũng có tiếng động truyền đến.

Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng một lát, sau đó rời đi.

Sở Dịch Lan không cản, Thẩm Liên cần thời gian để thích nghi.

Anh chỉ đang nghĩ, không biết mình sẽ ở lại nơi này bao lâu.

Cả một ngày, Thẩm Liên không thể tập trung được, may nhờ có sự chuyên nghiệp gánh đến giờ kết thúc công việc.

"Anh Thẩm." Trợ lý hỏi: "Giám đốc Tiền hẹn anh."

Thẩm Liên tựa lưng vào ghế, nghe vậy buồn bực nhíu mày: "Nói với anh ta là tôi không đi."

"Vâng."

"Bây giờ anh về nhà à?"

"Ừ. Nhưng về căn hộ ở đường Phương Ninh."

Trợ lý ngạc nhiên: "Hiếm thật đấy, bao lâu rồi anh Thẩm không ghé nơi đó."

Thẩm Liên chỉ cười, không nói gì.

Sở Dịch Lan không cần dùng thủ đoạn nào, chỉ bằng một gương mặt ấy đã khiến Thẩm Liên hứng thù dào dạt. Thầy Thẩm tung hoành giới giải trí không có địch thủ, mà gương mặt xinh đẹp là vũ khí tấn công hạng nhất của y, lại chưa từng nghĩ tới mình cũng có ngày lưu lạc thành 'nhan cẩu'.

Quả nhiên, bên giường có trai đẹp nằm ngủ sẽ dễ tha thứ cho rất nhiều thói xấu trên đời.

Đến trước cửa, đèn phòng khách đã sáng lên.

Đợi trợ lý đi rồi, Thẩm Liên mới mở khóa bằng vân tay.

Trợ lý là người mới, cấp quản lý trong công ty chia bè chia phái, mà y chính là đối tượng bị tranh giành, Thẩm Liên sợ bị thấy gì đó cho nên vẫn phải cẩn thận một chút.

Vừa vào cửa, Thẩm Liên đã thấy bóng người ngồi trên sô pha. Sở Dịch Lan đang nghịch máy tính bảng của Thẩm Liên.

Thẩm Liên ngạc nhiên: "Anh biết mật khẩu của tôi?"

"Ừ." Sở DỊch Lan thản nhiên đáp lại. Trước khi Thẩm Liên đổi mật khẩu thành ngày sinh của anh thì vẫn quen dùng sáu con số cho nên chỉ cần thử một lần là được ngay.

Sau một khoảng im lặng, Thẩm Liên đi đến trước mặt Sở Dịch Lan, bất ngờ cúi người rút máy tính bảng đi.

Sở Dịch Lan ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Thẩm Liên.

"Tôi nghĩ mãi không ra anh là người do ai phái tới." Thẩm Liên nói: "Lại còn dám điều tra tôi kỹ càng đến thế. Mật khẩu tôi quen dùng đến người thân nhất cũng không biết. Phải nói là chủ của anh rất có tâm. Cho nên sao hả? Anh muốn gì từ tôi? Nói thật nhé Sở Dịch Lan, thay vì đi theo người đó thì hãy đi theo tôi đi."

Đôi con ngươi sâu thẳm của Sở Dịch Lan vẫn cứ bình thản, đợi Thẩm Liên nói xong mới vươn tay bóp chặt cằm y: "Bớt lên cơn với tôi đi."

Thẩm Liên: "..."

Thẩm Liên vung một cú đấm ra lại bị Sở Dịch Lan dễ dàng hóa giải.

Mãi đến khi Sở Dịch Lan đi pha trà, Thẩm Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, vừa tự khinh bỉ bản thân lại không kìm được nhớ lại động tác và thần thái của Sở Dịch Lan khi nói chuyện vừa nãy.

Quá là gợi cảm!

"Được!" Thẩm Liên chỉ vào Sở Dịch Lan vừa bước từ bếp ra: "Tôi chịu thua! Chết vì trai là cái chết sảng khoái!"

Sở Dịch Lan: "Tôi phải thừa nhận, bất kể khi nào thì em đều hơi thiếu đánh."

Thẩm Liên: "..." Hừ!

"À phải rồi, hôm nay anh ăn kiểu gì?" Thẩm Liên chợt nhớ tới một chuyện, Sở Dịch Lan không có chìa khóa căn hộ này.

"Cuối cùng cũng để ý tới sống chết của tôi?" Sở Dịch Lan nhướng mày, nghiêm trang nói: "Đất trong chậu hoa bên cửa sổ, bới lên là ăn thôi."

"..."

Bình Luận (0)
Comment