Sở Dịch Lan hài lòng nhìn thấy Thẩm Liên câm nín mới thản nhiên nói: "Trong tủ lạnh có đồ ăn."
Thật ra anh không cần ăn cơm. Có lẽ là vấn đề thời gian và không gian hay sao đó mà Sở Dịch Lan không cảm thấy đói khát, cũng không thấy mệt mỏi.
Anh dạo quanh căn hộ, lặng lẽ cảm nhận từng dấu vết Thẩm Liên để lại.
"Hôm nay em mệt lắm hả?" Sở Dịch Lan hỏi.
Vào giờ phút này, Thẩm Liên không muốn nghĩ ngợi chuyện khác, chỉ muốn trò chuyện với Sở Dịch Lan.
"Mệt." Y nói xong chữ "mệt", bao nhiêu mỏi mệt dày đặc hơn đã từ khóe mắt đuôi lông mày tràn ra. Đây là thứ mà Thẩm Liên chưa từng biểu hiện ra trước ống kính hay với người khác.
Y lúc nào cũng tinh tế, sắc bén, mạnh mẽ đến không gì địch nổi. Nhưng đến đêm khuya tĩnh mịch, Thẩm Liên vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài vang lên trong đầu mình. Đó là hồi chuông cảnh báo của linh hồn khi đã chịu đựng tới cực hạn.
Có nhiều lúc, Thẩm Liên thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa.
Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm Thẩm Liên, không nói chuyện.
Thẩm Liên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, lập tức bật cười: "Đau lòng tôi à?"
Sở Dịch Lan gật đầu.
Từ khi anh quen biết Thẩm Liên, người này lúc nào cũng bạo dạn, nóng bỏng, cho dù anh có mặt lạnh hay từ chối thế nào cũng làm như không thấy. Khi ấy, Sở Dịch Lan vẫn luôn nghĩ, nội tâm y phải tràn đầy sức sống đến mức nào mới có thể không sợ hãi bất kỳ thứ gì như vậy chứ? Nhưng đến hôm nay anh mới hiểu, Thẩm Liên không phải như thế.
Khi anh không ở đây, sinh hoạt của Thẩm Liên chẳng có mùi vị gì cả.
"Vậy anh mát xa giúp tôi đi?" Thẩm Liên nhẹ giọng.
Việc này đối với Sở Dịch Lan chỉ là chuyện nhỏ. Từ ngày có Thẩm Liên, anh tự biết rất nhiều thứ.
Thầy Thẩm vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa phục sát đất. Y tự nhận mình là người kiên định, thế mà chưa đầy một ngày... Bây giờ chỉ cần Sở Dịch Lan đưa ra yêu cầu là Thẩm Liên sẽ nghĩ cách làm anh hài lòng ngay!
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Liên cứ đúng giờ là về nhà, tiệc tùng xã giao đều từ chối sạch. Ngọn đèn sáng lên trong đêm tối đó bỗng chốc trở thành toàn bộ nỗi bận tâm trong lòng y.
Chín giờ tối, Sở Dịch Lan đặt quyển sách trên tay xuống.
Anh có linh tính, có thể chính là đêm nay.
Đúng lúc này, chỗ cửa vang lên tiếng mở khóa bằng vân tay, Sở Dịch Lan lập tức đứng lên.
"Đang chờ tôi à?" Thẩm Liên vừa đổi giày vừa ngẩng đầu cười.
"Ừ." Sở Dịch Lan đáp: "Em ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Thẩm Liên nói xong đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy đồ uống.
Sở Dịch Lan nhìn theo bóng lưng Thẩm Liên đến xuất thần. Mãi đến khi Thẩm Liên ngày càng đi tới gần hơn, sau đó nghiêm mặt búng tay trước mặt anh.
Sở Dịch Lan: "Hửm?"
"Tôi có để ý, đồ trong tủ lạnh chẳng thiếu món nào, vậy rốt cuộc anh ăn gì?"
Sở Dịch Lan cười khẽ: "Tinh ý thế?"
"Nói chuyện."
"Chẳng phải đều đã nói với em rồi sao?" Sở Dịch Lan giơ tay, làm ra một động tác vượt giới hạn. Anh khẽ xoa tóc Thẩm Liên: "Tôi là người yêu tương lai của em."
Thẩm Liên trừng to mắt.
Nếu đổi thành ba ngày trước, có lẽ Thẩm Liên đã mời bác sĩ tâm thần tới khám cho Sở Dịch Lan. Nhưng giờ phút này, y lại bắt đầu tin vào lý do hoang đường đó.
Thẩm Liên thấy mình đúng là có bệnh, bị Sở dịch Lan dỗ ngọt đến mê muội luôn rồi. Nhưng miệng thì vẫn hỏi: "Nếu là tương lai, vậy anh ở thành phố nào?"
Sở Dịch Lan lắc đầu: "Không phải nơi này."
Thẩm Liên: "Càng nói càng nhảm."
"Ừ." Sở Dịch Lan chuyển đề tài: "Tôi thấy em có một chai rượu ngon."
"Anh muốn uống?" Thẩm Liên nói: "Vậy thì khui đi."
Sở Dịch Lan đặt một bàn tay lên ngực Thẩm Liên: "Chỗ này có khỏe không?"
Thẩm Liên chớp mắt hiểu ra: "Tim á? Cơ thể tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh."
Đáy mắt Sở Dịch Lan lộ ra vui mừng.
"Sao vậy, tôi của tương lai không khỏe à?" Thẩm Liên nửa đùa nửa thật.
Sở Dịch Lan chỉ nói: "Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."
Sở Dịch Lan khui rượu vang, mỗi người rót một ly.
Thẩm Liên thoải mái ngồi trên ghế, nhìn anh vứt nắp chai đi mới đột nhiên nói: "Vì sao cảm thấy như anh sắp rời đi vậy?"
"Dấu hiệu tốt." Sở Dịch Lan nói: "Như vậy có nghĩa là chúng ta sắp được gặp nhau rồi."
Thẩm Liên đang cố gắng phân tích ý trong lời nói của người đàn ông.
Sở Dịch Lan cũng không cảm thấy say, uống rượu như uống nước. Nhưng Thẩm Liên lại khác, uống hết một chai vang lại khui tiếp một chai khác.
Thời gian chậm rãi chảy về phía mười hai giờ.
Thẩm Liên thấy Sở Dịch Lan nhìn đồng hồ, mang theo men say cười nhạo: "Anh đừng bảo anh giống như cô bé lọ lem, qua mười hai giờ sẽ lộ nguyên hình nhé?"
"Tôi vốn trông thế này." Sở Dịch Lan nói rồi đi tới cản ly rượu sắp đưa tới bên môi Thẩm Liên lại.
"Này, anh, cái người này..."
Thẩm Liên còn chưa nói xong đã bị Sở Dịch Lan cúi xuống bế lên.
Trên người người đàn ông có mùi hương độc đáo dễ chịu, nghiêng về lạnh lẽo. Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc nôn nóng trong Thẩm Liên đã được xoa dịu thật nhiều.
"Đừng sợ." Sở Dịch Lan nói.
Thẩm Liên khẽ tựa đầu lên bờ vai anh: "Nói lý chút nha, con người tôi không biết chữ "sợ" viết thế nào cả."
Sở Dịch Lan đặt Thẩm Liên lên sô pha, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh.
Thẩm Liên vô thức ôm đầu gối, cảm thấy Sở Dịch Lan có rất nhiều lời muốn nói.
Đúng là có. Nhưng lời tới bên miệng chỉ còn một câu: "Tôi đợi em."
Thẩm Liên sững sờ hồi lâu mới bật cười. Có lẽ là do ánh đèn cho nên khóe mắt y đã hơi ửng đỏ: "Sở Dịch Lan, anh đừng trêu đùa tôi."
"Trước nay tôi chưa từng lừa em." Sở Dịch Lan nói: "Tương lai có nhìn thấy tôi cũng đừng sợ, bởi vì trên mặt tôi có một vết sẹo."
Thẩm Liên: "Thế chẳng phải càng đẹp trai hơn à?"
Sở Dịch Lan: "..." Gu em đúng là không giống người thường.
"Vì sao trên mặt lại có sẹo? Bị người ta bắt nạt à?"
Sở Dịch Lan: "Cứ xem là vậy đi..."
Thẩm Liên phối hợp với anh: "Vậy đợi tôi đến trả thù giúp anh nhé."
"Ừ!"
Có lẽ là men rượu dâng lên, Thẩm Liên cảm thấy đều mình kêu "ù ù", cơn buồn ngủ bắt đầu tràn từ sâu bên trong ra ngoài. Chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà mí mắt đã không thể khống chế đánh vào nhau, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, bao gồm cả bóng dáng và gương mặt của Sở Dịch Lan.
"Tôi không muốn ngủ." Thẩm Liên nhẹ giọng.
Đáp lại y là cái ôm rộng lớn ấm áp của Sở Dịch Lan. Thẩm Liên rơi vào trong đó, ý thức nhanh chóng bị kéo vào vực sâu. Y cố sức vùng vẫy nhưng là vô ích. Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Liên cảm thấy có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán mình, tựa như lông chim khẽ lướt qua xóa sạch ký ức về Sở Dịch Lan trong ba ngày qua của y. Gương mặt, giọng nói, hình dáng của người đàn ông dần phai nhạt, cuối cùng trở thành một khoảng trắng mờ mịt.
Sở Dịch Lan cúi đầu, sau khi nhìn thấy trên mặt Thẩm Liên lộ ra chút đau khổ, sắc mặt anh lại trở về bình tĩnh.
Đúng là Thẩm Liên sẽ không nhớ rõ anh.
Như vậy mới có thể gặp được mình trong tương lai.
Sở Dịch Lan sửa lại tư thế nằm cho Thẩm Liên, sau đó dọn sạch mọi dấu vết.
Khi muốn nhìn Thẩm Liên thêm một lần cuối cùng, mặt đất dưới chân bỗng trở nên nhấp nhô như từng đợt sóng kéo tới, không gian vặn vẹo thay đổi, rồi anh bị một luồng sức mạnh nào đó kéo ngược về sau.
Cùng lúc đó, cảm giác bị hút ra khỏi giấc mơ trở nên chân thật, Sở Dịch Lan bừng tỉnh mở mắt, ngồi bật dậy.
Ngoài cửa sổ, nắng sớm tờ mờ, tim anh đập thình thịch, cùng lúc cũng nghe rõ được tiếng hít thở đều đặn từ bên cạnh truyền đến.
Quay đầu lại, là gương mặt nghiêng yên tĩnh của Thẩm Liên.
Sở Dịch Lan cười rạng rỡ, anh chẳng màng gì nữa mà lập tức cúi người ôm lấy cổ Thẩm Liên, dụi dụi!
Thầy Thẩm bị đánh thức, sau đó chẳng hiểu ra sao: "Gì thế hả, mới sáng sớm mà anh làm trò gì đấy?!"