Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 257

Thẩm Liên còn chưa tỉnh hẳn, không hiểu tại sao ánh mắt Sở Dịch Lan lại sáng rực như thế.

"Anh nằm mơ hả?" Y bèn hỏi.

Ai ngờ Sở Dịch Lan lại nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Thẩm Liên: "Mơ thấy gì?"

"Mơ thấy em."

Thẩm Liên bị làm giật mình không còn buồn ngủ nữa, y bật cười rồi vén chăn xuống giường.

Sở Dịch Lan nhìn theo bóng lưng thanh niên, ngả người tựa vào đầu giường, cười nói: "Thì ra trước đây thầy Thẩm là người như thế."

Thẩm Liên ngoái đầu lại: "Người thế nào?"

"Trên mặt tươi cười nhưng trong mắt lạnh lẽo, có thể nói chuyện với mọi người nhưng đều chẳng để bụng tới ai. Em nói em là siêu sao hạng S, anh còn chưa định nghĩa được. Xem cách đám người quyền lực đó ra sức nịnh bợ em, thầy Thẩm không chỉ đơn giản lăn lộn trong giới giải trí nhỉ?"

Sở Dịch Lan nói gần nói xa, Thẩm Liên càng nghe càng thấy sau lưng rờn rợn. Cho dù chỉ là nói bừa thì cũng trúng phóc tám chín mươi phần trăm, mà trông thái độ của người đàn ông như đã tận mắt chứng kiến vậy.

Thẩm Liên đau đầu: "Anh tưởng tượng ra à?"

Sở Dịch Lan: "Anh đã nói là nằm mơ mà."

Lại hỏi thêm nữa, Sở Dịch Lan cũng không nói.

Thẩm Liên cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Ăn sáng xong, Sở Dịch Lan thì thong thả nhưng Thẩm Liên phải vội đi quay quảng cáo.

Chỗ quay hôm nay ở ngay Tinh Khai, trùng hợp là Trần Mộc cũng ở đó, hai người cách nhau không xa.

Bây giờ trong Tinh Khai ngoài cây hái ra tiền nhất là Thẩm Liên, nhóm được công ty dồn sức lăng xê tiếp theo có cả Trần Mộc. Mà Trần Mộc cũng không phụ lòng, suốt một năm nay diễn vai nào cũng có tiếng vang.

Phùng Duyệt Sơn có nhu cầu tinh thần khác với Sở Dịch Lan, cậu ta không ngại làm "người đàn ông đứng sau" cho Trần Mộc.

Khuông Thành Hải đối với Thẩm Liên là khá thoải mái nhưng với Trần Mộc thì ngoài trọng dụng cũng có chút ý muốn che chở. Một hai lần còn chưa có ai để ý nhưng nhiều lần thì đã có người bắt đầu đoán già đoán non.

Họ thầm đoán có phải sếp Khuông muốn bao Trần Mộc hay không? Do Đại Hải Mập không biết, chứ biết là ông ta đã nhảy ra đè lên mặt đấm cho người nọ vài cú rồi.

Trần Mộc và Thẩm Liên lại không giống nhau. Tính cách Trần Mộc bao dung hơn, gặp phải mâu thuẫn hãm hại nhịn được sẽ nhịn. Còn Thẩm Liên, chỉ cần trả thù trễ một phút đồng hồ cũng là không tôn trọng đối phương rồi. Cho nên Khuông Thành Hải sợ Trần Mộc chịu thiệt, rồi Phùng Duyệt Sơn sẽ bắt đầu nổi điên.

Buổi sáng lúc quay chụp Thẩm Liên hơi mất tập trung, đầu óc cứ quẩn quanh mấy câu nói của Sở Dịch Lan.

Y tưởng chừng như có tảng đá đè nặng trong lòng thật lâu, bình thường không có cảm giác nhưng một khi Sở Dịch Lan chọc tới là bỗng có cảm xúc len lỏi qua kẽ hở, âm ỉ muốn tràn ra ngoài.

Trần Mộc quay xong trước đến tìm Thẩm Liên.

Lúc này ở phim trường không chỉ có hai người họ là ngôi sao.

"Thầy Thẩm, Trần Mộc tới rồi." Một ngôi sao nam tên là Tôn Khoa Đông đi tới trước mặt Thẩm Liên.

Cho dù Thẩm Liên đang mải nghĩ chuyện khác cũng nhạy bén phát hiện giọng điệu đối phương có vấn đề.

Thẩm Liên lại nhìn kỹ thêm chút nữa. Dáng vẻ của Tôn Khoa Đông chẳng phải kiểu chuẩn bị hóng hớt thì là gì? Lại còn có vẻ muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Thẩm Liên lập tức hiểu ra.

Giới giải trí cạnh tranh khốc liệt, Thẩm Liên từng nghe Giang Dữu nói đùa vài lần. Tổng kết lại chính là có không ít người cảm thấy Trần Mộc có tài nguyên tốt, sẽ uy hiếp đến vị trí của y, hai người cắn xé nhau chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Cắn xé cái đếu gì, Thẩm Liên rất muốn túm lấy một kẻ có tâm lý tăm tối đó để mắng cho một trận hả hê.

Vì sao Trần Mộc sẽ có tài nguyên tốt? Người ta có số liệu thực để chứng minh đàng hoàng. Nhưng bởi vì gương mặt không quá nổi bật, cộng thêm tính tình hiền lành cho nên mới bị gắn mác "Quả hồng mềm". Mà tính cách của Thẩm Liên lại trái ngược hoàn toàn, cho nên họ đều đang đợi xem Thẩm Liên sẽ xử lý Trần Mộc thế nào.

Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.

Thẩm Liên vặn nắp chai nước, sau đó nhìn Tôn Khoa Đông: "Cậu ấy tới thì sao?"

Tôn Khoa Đông hơi khựng lại, rồi mới thấp giọng: "Thầy Thẩm không thấy Trần Mộc giả tạo lắm à? Rõ ràng không thích anh mà cứ suốt ngày tới hỏi anh chuyện kịch bản diễn xuất."

Thẩm Liên nghe vậy bật cười: "Câu tiếp theo của cậu có phải muốn nói "Anh Thẩm, em thấy Trần Mộc muốn thay thế anh" không?"

Tôn Khoa Đông lập tức có linh cảm xấu.

"Tỉnh táo lại đi, mấy người rảnh thật đấy, nếu có thể bỏ công sức này vào sự nghiệp rồi có chút tiến bộ thì sẽ không cảm thấy Trần Mộc giành tài nguyên của mấy người đâu." Thẩm Liên bình thản: "Bộ phim trước của đạo diễn Triệu là do anh ấy tự đến Tinh Khai tuyển diễn viên nhưng số người qua vòng chưa quá ba, mà Trần Mộc chính là một trong số đó. Đạo diễn Triệu nghiêm khắc cỡ nào chắc không cần tôi nói đâu nhỉ? Không phục à? Vậy đi diễn cho đạo diễn Triệu xem đi. Còn show 《Sơn Thủy Gian 》 này nữa, ai nấy đều chê mệt không muốn nhận, Trần Mộc người ta nhận rồi bùng nổ. Mấy người lại thấy không công bằng, có nói lý không vậy?"

Tôn Khoa Đông bị bàn tay vô hình tát cho hai bạt tai, thẹn quá thành giận: "Anh Thẩm, em cũng muốn tốt cho anh..."

"Ngừng." Thẩm Liên nhướng mày: "Tôi ngồi lên vị trí anh cả của Tinh Khai bằng năng lực của mình, nếu ai có thể đẩy tôi xuống thì tôi rất khâm phục, nhất là kiểu người chịu khó như Trần Mộc."

Mặt Tôn Khoa Đông lập tức đỏ bừng.

Nói mấy câu như vậy Trần Mộc cũng đã đi tới trước mặt. Cậu thấy bầu không khí khác thường, hỏi: "Sao vậy?"

Tôn Khoa Đông sợ Thẩm Liên tiếp tục nói mình ngay trước mặt Trần Mộc, cố gắng nói một câu "Em còn có việc!" từ kẽ răng rồi mới xoay người rời đi.

Thẩm Liên hừ lạnh một tiếng: "Đang chia rẽ chúng ta đấy."

Trần Mộc sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười khổ.

Bình thường họ đều bận, mấy buổi tụ tập cũng là liên hoan tập thể, những nơi có mấy người Sở Dịch Lan thì hai người đều tỏ ra không thân, cho nên quan hệ của Thẩm Liên và Trần Mộc mang tới cho người ta ảo giác "cũng đến thế là cùng".

Trần Mộc hỏi: "Chiều nay anh Thẩm có bận không? Em mời anh đi uống trà chiều."

"Cậu đã mời thì bận mấy tôi cũng phải bớt thời gian." Thẩm Liên nửa đùa nửa thật: "Quay xong là đi luôn à?"

"Vâng." Trần Mộc nói: "Vậy em đi thay quần áo."

Cuối cùng Thẩm Liên cũng quay xong, y chỉ có áo ngoài là của hãng cho nên chỉ cần cởi ra là được. Lớp trang điểm trên mặt cũng nhạt chẳng khác mấy bình thường cho nên cũng không cần để ý.

Lúc Trần Mộc quay trở lại, thấy Thẩm Liên nhíu mày ngồi trên ghế thừ người ra như suy nghĩ gì đó.

"Anh có chuyện gì phiền lòng à?" Trần Mộc lo lắng hỏi.

"Không." Thẩm Liên lấy lại tinh thần: "Cứ thấy như mình quên mất chuyện gì nhưng lại không nhớ ra nên bực bội thôi."

Trần Mộc an ủi: "Anh đừng nôn nóng, từ từ sẽ nhớ ra thôi."

Thẩm Liên: "Cũng đúng."

Hai người đến một quán trà cao cấp, chọn một chỗ ngồi kín đáo, đợi cà phê và bánh ngọt được bưng lên. Trần Mộc cười ngại ngùng, Thẩm Liên bật cười: "Đừng ngại, lấy ra đây tôi xem nào."

Trần Mộc lôi kịch bản mới từ trong ba lô ra.

Vai nam số hai, cậu đã nhận. Nhưng vai diễn này khá nhạy cảm lại tinh tế, giữa chừng còn có một đoạn "hắc hóa", nếu không diễn tốt sẽ có vẻ giả tạo. Trần Mộc cảm thấy mình chưa khống chế được nhân vật cho nên bèn xin Thẩm Liên giải nghĩa thêm.

Thẩm Liên nhận lấy, lật xem đại khái quá trình phát triển nhân vật, sau đó nghiền ngẫm mấy đoạn chuyển biến. Thỉnh thoảng y sẽ nói đôi câu, Trần Mộc lắng nghe rất chăm chú, có khi cả hai cùng đào sâu hoặc trao đổi cái nhìn khác nhau.

Hai người đều thích đóng phim, trò chuyện cũng không nhàm chán, nhoáng cái đã ba tiếng trôi qua, cà phê cũng đã gọi thêm mấy đợt.

Trần Mộc cảm thấy thỏa mãn cất kịch bản vào, nói rồi mà đi theo anh Thẩm sẽ học được đồ thật!

Trần Mộc lấy điện thoại ra, vừa gõ chữ vừa nói: "Cùng đi ăn cơm tối nhé anh? Đúng lúc hôm nay em có hẹn trợ lý Tôn nữa."

Thẩm Liên ngạc nhiên: "Anh ấy cũng có thời gian hả?" Sau đó như nghĩ tới cái gì, nở nụ cười: "Vì chuyện cảm thấy cậu chọn Phùng Duyệt Sơn là 'mắt kém' cho nên anh Diss của chúng ta rất có ý kiến với cậu đấy."

"Đến bây giờ vẫn còn rất nhiều ý kiến." Chắc Trần Mộc đã nói với Tôn Bỉnh Hách xong rồi mới đặt điện thoại xuống: "Em cũng không dám khen Duyệt Sơn trước mặt trợ lý Tôn luôn."

Thẩm Liên: "Cũng đừng khen trước mặt tôi."

Trần Mộc: "..." Thôi, mọi người đã quen chí chóe với nhau rồi.

Bình Luận (0)
Comment