Chỗ Trần Mộc chọn không hẳn là sang chảnh nhất nhì ở Cừ Đô nhưng không gian yên tĩnh, bảo đảm sự riêng tư cho khách hàng.
Đợi tới khách sạn dùng bữa, Thẩm Liên nhắn tin báo cho Sở Dịch Lan một tiếng. Hai người lại trò chuyện chưa đầy mười phút, Tôn Bỉnh Hách đã tới.
Trên mặt trợ lý Tôn viết rõ "không vui".
Trần Mộc hỏi hắn: "Ai trêu chọc anh vậy?"
Tôn Bỉnh Hách cười lạnh: "Đồ ngốc quá nhiều, cũng không biết nói từ đâu nữa."
"Nói cho công bằng thì với tiêu chuẩn của anh, tám mươi phần trăm thế giới này đều là đồ ngốc." Thẩm Liên lấy chén không tới châm trà.
Tôn Bỉnh Hách lạnh lùng: "Chín mươi phần trăm."
"Sao có mình anh vậy, trợ lý Dương đâu?" Thẩm Liên thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Tôn Bỉnh Hách thoáng thay đổi nhưng vẻ bực bội đó lập tức trở nên rõ ràng hơn. Người ngoài rất khó nhận ra nhưng Thẩm Liên vừa liếc mắt đã hiểu, lập tức vỗ bàn: "À, trợ lý Dương đi công tác? Hay bị điều đi nước ngoài? Anh không vui là vì chuyện này phải không?"
Tôn Bỉnh Hách: "..."
Trần Mộc lộ ra vẻ khâm phục, cái gì anh Thẩm cũng nhìn ra được.
Tôn Bỉnh Hách: "Không..."
"Ây dào, nói đi, người nhà cả mà."
Qua nửa phút, Tôn Bỉnh Hách mới uể oải nói: "Đi nước ngoài, phải hai tuần."
"Đi được mấy ngày rồi?"
"Bốn ngày."
Thẩm Liên: "Vậy anh còn phải chịu đựng dài dài."
Tôn Bỉnh Hách: "... Cậu Thẩm, cậu nói chuyện uyển chuyển chút đi."
Thẩm Liên hơi nhướng cằm: "Khi trước tôi tới Hanh Thái tìm Dịch Lan, vừa ra khỏi thang máy bị trượt té, lúc đó anh châm biếm tôi có uyển chuyển không?"
Tôn Bỉnh Hách: "..."
Lúc ấy Thẩm Liên đang ôm bó hoa hồng đỏ rực, lại đang vui vẻ vì tưởng tượng đến ánh mắt sáng ngời của Sở Dịch Lan khi nhìn thấy hoa hồng. Ai ngờ sàn nhà ngoài thang máy mới vừa lau còn ướt, giày lại không chống trượt tốt cho nên vừa bước ra thì người đi trước còn giày không đuổi kịp. Tôn Bỉnh Hách phản ứng cực nhanh nhưng thứ hắn đỡ được không phải Thẩm Liên, mà là bó hoa kia.
Thẩm Liên nằm sõng soài dưới đất, trong ngực trống rỗng, y không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Bỉnh Hách.
Còn chưa kịp lộ ra ánh mắt trách cứ thì đã nghe Tôn Bỉnh Hách nói khẽ: "Cậu Thẩm, còn chưa đến Tết mà."
Có được cơ hội châm chọc anh em thì sao mà nể nang gì? Còn về cứu hoa không cứu người, đó là lựa chọn tối ưu nhất của bản năng sau khi phán đoán thật nhanh mới đưa ra được.
Hoa rơi nát, Thẩm Liên sẽ còn khó chịu hơn cả khi mình bị ngã.
Tôn Bỉnh Hách cảm thấy mình làm vậy chẳng sai tẹo nào.
Trần Mộc ráng nhịn cười: "Xem menu đi, xem menu đi."
Đồ ăn đã chọn lục tục được bưng lên bàn, Thẩm Liên nhìn hai đĩa rau trộn được bày biện đẹp đẽ: "Nếu có thêm tí rượu thì tuyệt."
Tôn Bỉnh Hách lùa cơm không hề ngẩng đầu lên: "Khác gì bảo tôi nhảy từ tầng mười xuống?"
Thẩm Liên: "Không được thì thôi."
"Do anh Thẩm không được uống." Trần Mộc nói: "Chứ không chúng ta có thể gọi ly rượu vang."
Rượu vang...
Như thể bị kích hoạt trúng từ khóa nào đó, Thẩm Liên thoáng thừ người ra, rồi các giác quan dần trở nên phóng đại, chẳng hiểu sao y lại cảm thấy có một nụ hôn dừng trên trán mình.
"Tôi chờ em."
Rất dịu dàng, là tiếng của Sở Dịch Lan.
Đáy mắt Thẩm Liên ánh lên gợn sóng phức tạp, thật lâu không nói gì.
"Cậu sao vậy?" Tôn Bỉnh Hách nhìn sang.
Giọng Thẩm Liên hơi khàn: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi."
Lúc cúi đầu, không ai thấy được khóe môi Thẩm Liên khẽ cong lên.
Thật ra hình ảnh rất mơ hồ nhưng vậy cũng đủ để xoa dịu sự bồn chồn trong lòng Thẩm Liên.
Thẩm Liên dần nhận ra, có lẽ lần mở mắt trong thế giới này của y cũng không phải lần đầu tiên mình gặp Sở Dịch Lan.
Họ đều từng đi tới thế giới của nhau.
Lúc gần ăn xong, Trần Mộc nhận được điện thoại từ Phùng Duyệt Sơn, bên kia nhõng nhẽo đến nỗi dù nói rất nhỏ nhưng nghe thôi cũng thấy dính nhớp.
"Anh về nhà rồi, anh đói bụng, em về đi mà."
Nói ba câu, Trần Mộc lập tức đặt đũa xuống.
Tôn Bỉnh Hách thấy thế: "Nói mời tôi ăn cơm mà, chỉ vầy thôi à?"
"Hì hì." Trần Mộc cười nói: "Chẳng phải đã ăn xong rồi sao?"
Thẩm Liên: "Đi thôi, tôi mời đi xông hơi."
Phùng Duyệt Sơn nghe thấy, hét toáng lên: "Không được!!!"
Trần Mộc đứng lên: "Được rồi, đợi em hai mươi phút, về ngay."
Đương nhiên Tôn Bỉnh Hách sẽ không cản Trần Mộc chỉ vì chuyện này. Trần Mộc đi rồi, hắn lại cùng Thẩm Liên ăn thêm một lúc nữa.
"Chắc hôm nay sếp về muộn lắm. Có một khách hàng lớn ở thành phố Vân cố ý tới gặp anh ấy." Tôn Bỉnh Hách nói.
Thẩm Liên đáp một tiếng: "Vậy chúng tôi đổi chỗ khác đi."
Hai người không đi xông hơi mà là rủ nhau ra biển. Lúc này trời đã tối đen, trên bờ biển cũng chẳng có mấy người, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ "rào rào" êm tai.
Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, để cho chắc chắn Thẩm Liên cũng không tháo kính râm.
Tôn Bỉnh Hách nhìn thoáng qua: "Làm ngôi sao cũng lắm phiền phức quá ha."
"Làm cái gì cũng phiền cả." Thẩm Liên nói: "Cho dù nhập vai nào thì đều sẽ gặp được những vấn đề như vậy."
Tôn Bỉnh Hách vô cùng đồng ý với câu này.
Gió đêm phe phất, hai người ngồi nghe tiếng sóng biển hồi lâu. Ở độ tuổi của họ bây giờ đúng là trong thời kỳ dốc sức phấn đấu, lại đều coi trọng sự nghiệp cho nên không có nhiều khoảnh khắc thảnh thơi như thế này.
"Quan hệ với Dương Bân, thay đổi rồi à?" Thẩm Liên đột nhiên hỏi.
Cả người Tôn Bỉnh Hách hơi căng chặt, phản xạ phủ nhận: "Không có."
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi, có gì đừng giữ trong lòng, không muốn nói cũng đừng nói." Thẩm Liên nhẹ giọng.
Tôn Bỉnh Hách nghe vậy dần thả lỏng lại.
Mọi người thích chơi với Thẩm Liên là có lý do. Người này tâm tư tinh tế, dẫu có nhìn thấu cũng sẽ dừng lại đúng lúc, làm cho người ta vừa tỉnh táo cũng sẽ không cảm thấy bị xúc phạm.
"Thẩm Liên." Giữa những hàng chữ Tôn Bỉnh Hách lộ ra sự nghiêm túc khó tả: "Cậu không thấy kỳ lạ sao?"
Hắn chưa nói rõ nhưng Thẩm Liên vẫn hiểu ngay: "Anh với Dương Bân? Có gì kỳ lạ?"
Tôn Bỉnh Hách bị hỏi sững sờ. Dù gì hắn chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ, cũng không phải để ý người ngoài nghĩ thế nào nhưng đối phương là Thẩm Liên nên muốn tán dóc vài câu.
"Dương Bân trông thì ôn hòa nhưng không phải tôi chưa từng thấy anh ấy vung tay đánh người. Anh ấy không để ý, anh lại càng không cần để ý." Thẩm Liên thấp giọng: "Cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên."
Tôn Bỉnh Hách đáp: "Ừm."
Tôn Bỉnh Hách vẫn luôn không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm đó, không phải không thích mà do tác dụng chậm quá nặng.
Hắn tan ca về nhà trước, Dương Bân có một bữa tiệc, đợi về đến nhà đã mười một giờ đêm.
Trên người Dương Bân mang theo mùi rượu thoang thoảng nhưng chưa say, đã vậy rồi còn mở máy tính ra làm việc.
Tôn Bỉnh Hách pha chén trà bưng tới. Dương Bân nghe tiếng ngẩng đầu lên, mỉm cười hài lòng: "Không uổng công nuôi lớn."
"Lo uống của anh đi." Tôn Bỉnh Hách đặt chén trà xuống, nhìn màn hình máy tính: "Hơi phiền phức đấy, anh như vậy có làm được không?"
Dương Bân: "Tôi sẽ cố."
Bình thường vào thời điểm này, Tôn Bỉnh Hách sẽ chuẩn bị sẵn sàng làm "cái khiên". Hắn ngồi xuống mép giường ôm điện thoại nghịch, đợi khi nào Dương Bân không chịu nổi nữa sẽ thế chỗ.
Dương Bân nhìn sang, khóe mắt ngưng tụ ánh sáng.
Ngoài trời bắt đầu lất phất mưa, thời tiết dạo gần đây ở Cừ Đô vẫn luôn bất thường như vậy.