Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 259

Tiếng mưa lộp bộp lên khung cửa kính, khiến bốn bề càng thêm yên tĩnh vắng lặng hơn.

Sau gáy Dương Bân hơi đau nhức, anh ta cố gắng vực dậy tinh thần.

Không biết qua bao lâu, Dương Bân che miệng ngáp một cái, đã nghe thấy giọng Tôn Bỉnh Hách vang lên từ phía sau: "Còn được không?"

"Ừ." Dương Bân gõ phím Enter: "Không phải em đang chơi điện thoại à? Buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, đừng đợi tôi."

"Tôi không buồn ngủ nhưng tôi thấy anh sắp gục rồi." Tôn Bỉnh Hách cúi người, hơi thở nóng rực phả lên bên tai Dương Bân, nóng bỏng lại rõ ràng: "Để tôi xem... Không còn nhiều lắm, anh tránh ra để tôi làm tiếp cho."

"Em không làm được đâu." Giọng Dương Bân lộ ra lười biếng: "Dự án này do tôi theo sát từ đầu, em chỉ nắm được sơ sơ, muốn xử lý còn phải xem lại từ đầu nữa."

Tôn Bỉnh Hách lại chắc chắn: "Không cần, tôi xem rồi."

Dương Bân: "Xem khi nào?"

"Anh không cần quan tâm chuyện này."

Vẻ mặt Tôn Bỉnh Hách có trong nháy mắt mất tự nhiên. Mà Dương Bân ngồi gần đó cho nên thấy rất rõ ràng. Men say trong giờ phút này tựa như thần trợ công, Dương Bân có cảm giác: Bởi vì do mình phụ trách cho nên để bảo đảm không có sai sót, người này mới âm thầm phân tích nó.

Dương Bân thản nhiên: "Cho dù tôi làm hỏng thì sếp cũng sẽ không nói gì đâu."

"Số lần anh làm hỏng có thể đếm trên đầu ngón tay."

Dương Bân: "Vậy em còn không yên tâm?"

Bàn tay thao tác chuột của Tôn Bỉnh Hách chợt khựng lại.

Ý cười nơi đáy mắt Dương Bân càng sâu: "Một ngày mà tràn trề sức lực dữ vậy hả?"

Tôn Bỉnh Hách bị anh ta chọc phiền: "Mau tránh ra."

Dương Bân khẽ lắc đầu: "Không tránh."

"Không tránh thì sao tôi làm?"

"Tự em nghĩ cách đi."

Giọng điệu Dương Bân lưu manh, Tôn Bỉnh Hách vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Qua hai ba giây, Tôn Bỉnh Hách thấp giọng: "Không tránh thì thôi."

Hắn nói rồi chân trái thản nhiên sải qua, rồi cơ thể cũng hạ thấp xuống.

Cứ thế ngồi hẳn trên đùi Dương Bân.

Thời học sinh, bọn con trai đùa giỡn quá khích cũng sẽ giành ghế hoặc giành đồ đạc của nhau, cho nên cũng không hiếm thấy cảnh tiếp xúc thân thể thế này.

Nhưng Tôn Bỉnh Hách cũng không gắng sức lấn đẩy Dương Bân ra, mà tiếp tục xử lý tài liệu còn lại.

Nửa phút sau, Dương Bân tựa đầu lên vai Tôn Bỉnh Hách. Anh ta cao hơn một chút cho nên tư thế này khá là thoải mái, cơn buồn ngủ cũng lập tức ập tới: "Muốn ngủ quá."

Tôn Bỉnh Hách tức giận: "Bảo anh đi ngủ mà không chịu."

Bảy tám phút sau đó chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím hoặc là tiếng click chuột, mãi đến khi Tôn Bỉnh Hách điền một con số thì Dương Bân mới đột nhiên mở miệng: "Sai rồi."

Tôn Bỉnh Hách tính lại, sau đó xóa đi sửa thành số mới.

Dương Bân phát ra tiếng lẩm bẩm hài lòng từ trong cổ họng.

"Trang này xóa đi, không cần thiết." Tôn Bỉnh Hách nói rồi vô thức dựa ra sau.

Dương Bân bị hắn đè, một bàn tay vòng tới trước, đặt bên eo Tôn Bỉnh Hách, mượn lực hơi thò người ra, chăm chú nhìn nội dung trên màn hình. Cuối cùng, đồng ý với đề nghị của Tôn Bỉnh Hách: "Ừ, xóa đi."

Tôn Bỉnh Hách thao tác trôi chảy, kéo chuột xuống dưới, bỗng cảm thấy bàn tay còn lại của Dương Bân cũng vòng lên.

Tiếng mưa vẫn rả rích không ngừng.

Nếu nhìn từ bên cạnh, hắn không chỉ ngồi trên đùi Dương Bân, mà cả người còn bị Dương Bân vòng ôm lấy từ phía sau. Cảnh tượng này vốn nên mờ ám nhưng bầu không khí vẫn bình lặng đến lạ, ngay cả bụi bặm lơ lửng dưới ánh đèn cũng trở nên thật tự nhiên.

Tôn Bỉnh Hách lại cảm thấy, một cửa ải bị mắc kẹt trong lòng lập tức thông suốt.

Trừ cái này ra thì cũng chẳng có gì khác biệt.

"Dự án này anh được ăn bao nhiêu phần trăm?"

Dương Bân báo một con số.

Tôn Bỉnh Hách nhướng mày: "Mời tôi ăn cơm."

"Đương nhiên."

Hai người cứ thế trò chuyện như mọi khi, thỉnh thoảng xen kẽ mấy khoảng im lặng. Cuối cùng, Tôn Bỉnh Hách nhấn nút lưu lại: "Xong rồi."

Không biết Dương Bân tháo kính xuống từ khi nào, cả gương mặt đã chôn vào trong hõm vai Tôn Bỉnh Hách, đuôi mắt ửng đỏ. Nghe vậy, anh ta mới mệt mỏi nói không rõ tiếng: "Đúng là trợ lý Tôn."

Tôn Bỉnh Hách hừ khẽ định đứng lên.

Nhưng mới vừa nhúc nhích đã bị kéo ngược trở lại, Dương Bân kề sát từ phía sau tới: "Vội gì chứ?"

Đến lúc này, Tôn Bỉnh Hách mới thấy nóng hầm hập như bị phỏng, cảm giác bỏng cháy đó lan từ tim lên tận vành tai. Hắn nhìn sang: "Anh có biết mình đang làm gì không?"

Dương Bân khẽ "ừ": "Tôi không say."

"Vậy đây là có ý gì?"

Dương Bân nhẹ giọng: "Chẳng phải đã nói rồi sao? Nước chảy thành sông."

Tôn Bỉnh Hách cảm thấy thành ngữ này nghe cũng rất êm tai.

"Được rồi, đi rửa mặt ngủ đi." Dương Bân vỗ nhẹ bên eo Tôn Bỉnh Hách: "Khuya rồi, đợi tôi về sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn."

"Về?" Tôn Bỉnh Hách hỏi: "Đi đâu?"

"Đi công tác nước ngoài hai tuần."

Tôn Bỉnh Hách cảm thấy như có gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng.

Quan hệ của họ chỉ vừa mới có chút thay đổi...

Nhưng không còn cách nào, dù ra sao thì công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Ngày hôm sau, Dương Bân đi rất sớm, chỉ để lại cháo nóng và hấp lại xửng bánh bao thịt Trần Mộc gửi tới.

Sau đó, Tôn Bỉnh Hách vẫn đi làm rồi tan làm như bình thường. Lẽ ra sau một sự thay đổi như vậy, ít nhiều sẽ cần điều chỉnh lại tâm lý nhưng trợ lý Tôn thì không. Mà hắn cũng cố ý quan sát thử, Dương Bân cũng không.

Sau khi hai người nhắn tin trao đổi, đã cùng thống nhất cho rằng: Trừ khi có vấn đề quan trọng, thì mỗi khi phải đi công tác sẽ nhường lại cho người trẻ ít kinh nghiệm.

Sau đó chính là hôm nay, Trần Mộc mời ăn cơm, Tôn Bỉnh Hách và Thẩm Liên đều có mặt.

Giờ phút này, gió biển dần mang theo mùi mặn. Tôn Bỉnh Hách thấy Thẩm Liên tháo kính ra, mở miệng: "Tôi và Dương Bân đã hẹn với nhau rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đời này vẫn sẽ như thế. Cũng tốt."

Thẩm Liên nghiêm túc phân tích câu này, sau đó yên lặng quay đầu nhìn về phía Tôn Bỉnh Hách.

"Trợ lý Tôn."

"Hửm?"

"Thật ra tâm lý tôi không vững vàng như anh nghĩ đâu."

"..."

Thẩm Liên đoán được quan hệ giữa họ có thay đổi nhưng nghe chính miệng Tôn Bỉnh Hách nói, đừng nói là linh hồn hóng hớt, ngay cả trái tim cũng đập lệch một nhịp.

"Sở Dịch Lan biết không?"

"Chắc biết..." Tôn Bỉnh Hách nói: "Sếp rất hiểu bọn tôi. Nhưng mà..."

Thẩm Liên lập tức giơ tay làm dấu "OK": "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói lung tung đâu."

Tôn Bỉnh Hách cảm thán: "Nói chuyện với cậu Thẩm thoải mái thật đấy."

Hai người thì thoải mái, vậy ai lo cho mạng sống của tôi đây? Thẩm Liên nghĩ thầm.

Sau đó, hai người lại nói tới chuyện khác. Lúc sắp mười một giờ, Sở Dịch Lan gọi điện tới.

Sở Dịch Lan vốn định hỏi "Đang ở nhà à?" nhưng nhạy bén nghe thấy tiếng sóng biển bên đầu kia, lập tức đổi giọng: "Em ra bờ biển?"

"Ừm." Thẩm Liên nói: "Tâm sự với trợ lý Tôn."

"Chia sẻ vị trí cho anh."

Cúp máy, Thẩm Liên nói: "Dịch Lan tới ngay á, nếu mệt thì anh về trước đi."

"Giỡn à?" Tôn Bỉnh Hách tiếp lời, không giao cậu Thẩm bình an vô sự cho sếp thì đêm nay hắn khỏi ngủ.

"Buổi tối ngủ cho đàng hoàng." Câu tiếp theo của Thẩm Liên khiến Tôn Bỉnh Hách câm nín: "Dương Bân sẽ về mà."

Tôn Bỉnh Hách: "..."

Sở Dịch Lan lái xe tới, bóng dáng của Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách gần như đã bị bóng đêm nuốt chửng. Anh thấy định vị trên bản đồ chỉ còn cách hai mươi mét bèn bước xuống bậc thềm đi tới trước vài bước, sau đó nghe thấy Thẩm Liên ở nơi đó cười ha ha: "Nắm đầu Sở Dịch Lan, chẳng phải dễ như chơi à?"

Vấn đề là, Tôn Bỉnh Hách còn cười hùa theo.

"..."

Bình Luận (0)
Comment