"Buồn cười quá nhỉ?"
Giọng nói u ám của Sở Dịch Lan vang lên từ sau lưng, hai người đang trò chuyện vui vẻ lập tức im bặt.
"A! Anh đến rồi hả?" Thẩm Liên làm như không có chuyện gì mà đứng dậy, phủi cát trên quần: "Về nhà thôi."
Sở Dịch Lan nhìn y lại quay sang nhìn Tôn Bỉnh Hách.
"Sếp." Trợ lý Tôn nói rồi dời mắt đi nơi khác. Có bóng đêm ẩn giấu, chỉ cần mình giả vờ không nhìn thấy thì hẳn sẽ không bị bắt quả tang đâu!
Tôn Bỉnh Hách lái xe riêng, còn Thẩm Liên đương nhiên đi cùng Sở Dịch Lan.
Vừa lên xe, thầy Thẩm thở ra một hơi thật dài rồi mới bảo tài xế nâng vách ngăn lên. Sau đó chẳng nói chẳng rằng hôn cái chóc lên mặt Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan: "Lại là viên đạn bọc đường?"
"Miễn có tác dụng là được." Thẩm Liên cười rạng rỡ: "Này Sở Dịch Lan, tính ra anh đã vượt cả không gian và thời gian để tự tìm vợ cho mình luôn nhỉ?"
Sở Dịch Lan hơi khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Liên.
Thẩm Liên nhướng mày: "Em nhớ ra một ít hình ảnh nhưng rất mơ hồ. Có phải lúc anh rời đi đã chuốc say em không?"
Qua một lúc lâu sau, Sở Dịch Lan mới mím môi cười: "Đó không gọi là chuốc say, anh chỉ muốn cho em thoải mái chút thôi."
"Thảo nào." Thẩm Liên cảm thán: "Ánh mắt đầu tiên khi em đến thế giới này nhìn thấy anh đã thích anh không chịu nổi rồi. Lúc anh đi gặp em đang trong trạng thái đỉnh cao, vẻ ngoài đẹp trai kia, chậc chậc, cho nên chỉ bị chút vết sẹo vẫn đủ để hạ gục em rồi."
Mà bây giờ nhìn lại câu nói "Đợi em tới trả thù cho anh!" kia cũng đã thực hiện được trọn vẹn.
Sở Dịch Lan rất vui khi Thẩm Liên có thể nhớ ra chuyện đó.
Lúc rời đi quá vội vàng, ánh mắt dần trở nên mờ mịt trống rỗng đó của Thẩm Liên làm anh đau lòng vô cùng, mấy lần nhớ lại đều cảm thấy tiếc nuối. Vẫn là câu đó, tuy là cùng một người nhưng lại khác. Sở Dịch Lan không đành lòng để Thẩm Liên buồn bã. Nhưng hiện giờ xem ra mọi thứ cũng đã được trọn vẹn rồi.
"Anh đi rồi, không có ai nghi ngờ chứ?" Sở Dịch Lan hỏi.
Bây giờ Thẩm Liên đang ngày càng nhớ được nhiều hơn, y dừng một lát mới nói: "Không có. Anh tới quá đột ngột, ngay cả thân phận cũng không có, muốn điều tra cũng không tra được gì. Với lại, đêm đó bạn bè em đều đã say, chỉ nhớ rõ em dẫn về một gã trai bao siêu đẹp trai rồi giấu kín như bưng. Sau đó có người hỏi lại nhưng lúc đó em đã quên rồi, chỉ bảo là không nhớ, họ cũng cho rằng chỉ là tình một đêm thôi, em vì danh tiếng không muốn thừa nhận nên cũng không ai nhắc lại nữa."
Trong âm thầm, mọi dấu vết về Sở Dịch Lan đều bị xóa sạch.
"Nói mới nhớ..." Thẩm Liên ghé sát lại, giọng đầy lưu manh: "Khi ấy anh quân tử lắm mà, em đã cho anh ngủ rồi mà anh còn từ chối." Người nào đó không sợ chết, tầm mắt còn dời xuống chỗ nào đó phía dưới của Sở Dịch Lan: "Đổi sang một không gian khác là không được à?"
Ánh đèn trong xe rọi gương mặt Sở Dịch Lan trở nên âm u, một lát sau người đàn ông cười khẽ.
Sau lưng Thẩm Liên tê dại, nuốt nước miếng: "À ừm, em không có ý..."
"Suỵt~" Sở Dịch Lan vươn một ngón tay chặn trước môi Thẩm Liên, giọng vô cùng dịu dàng: "Anh hiểu cả."
Thẩm Liên: "..."
Toang rồi.
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, Thẩm Liên gần như bị Sở Dịch Lan vừa kéo vừa ôm lên lầu. Cuối cùng, thầy Thẩm bám lấy cánh cửa phòng ngủ, giãy giụa đầy thê thảm: "Em chỉ lỡ miệng thôi, đâu phải anh không biết, chúng ta thương lượng chút nhé."
Đôi mắt Sở Dịch Lan đen kịt: "Không muốn à?"
"..."
Thẩm Liên cười "hì hì": "Anh này..."
Sở Dịch Lan cúi người: "Ngày mai anh nghỉ."
"!"
Không thể nói đàn ông không được! Thẩm Liên lập tức buông cánh cửa ra, vô cùng khí phách cởi áo khoác, ngã cái oạch lên sô pha ngay trước mặt Sở Dịch Lan, không biết còn tưởng y là người nằm trên ấy chứ: "Đến đây!"
Nhưng cũng chỉ hùng hổ được một lát như vậy.
Lúc bị Sở Dịch Lan đè đến ngoan ngoãn, có cầu xin tha cũng chẳng ăn thua.
Thẩm Liên ngủ thẳng đến một giờ trưa hôm sau mới dậy.
Ánh mặt trời lười biếng rơi xuống bệ cửa sổ, nhớ đến Sở Dịch Lan đêm qua như muốn đền bù lại gì đó, Thẩm Liên cười rúc vào trong ổ chăn ấm áp. Họ như vậy khiến cho kiếp trước hay kiếp này đã giống nhau.
Thẩm Liên đợi cơn buồn ngủ tan hẳn mới cầm điện thoại lên, thấy được tin nhắn Tôn Bỉnh Hách gửi tới.
【Ổn không đấy?】
Thẩm Liên: 【Tôi ổn vô cùng. Còn anh thì sao, một đêm cô đơn thế nào?】
Lúc Tôn Bỉnh Hách nhìn thấy tin nhắn này chỉ cười lạnh một tiếng, hai quản lý đứng ở đối diện vội vã lùi về sau.
May mà trợ lý Tôn không 'nổ súng'.
Tôn Bỉnh Hách không có thói quen trút giận lên người khác, thỉnh thoảng bắn phá vô tội vạ là vì công việc có liên quan tới nhau, mà đám người đó lại không biết tự giác.
Đúng lúc này, Dương Bân gửi một tấm hình tới, là một đĩa bò bít tết.
Bây giờ mới ăn cơm?
Tôn Bỉnh Hách trả lời một câu 【Ăn cho sạch đấy】, rồi tiếp tục cắm đầu vào công việc.
Đừng thấy Dương Bân bận rộn nhưng người ta rất quan tâm đến sức khỏe bản thân, một khi đi công tác thì trong túi lúc nào cũng có sẵn đồ ăn liền như là bánh quy và kẹo, sẽ không để bản thân phải chịu khổ. Lúc Tôn Bỉnh Hách mới đi làm rất liều mạng, cũng khao khát muốn chứng minh bản thân cho nên ban ngày không ăn, ban đêm lại thức khuya. Nhưng đâu phải người làm bằng sắt đá gì. Sau khi bị Dương Bân phát hiện mới bị ép sửa lại thói quen này.
Tôn Bỉnh Hách chậm rãi uống hết một ly cà phê, lưu tài liệu lại, vừa ngẩng đầu phát hiện ánh chiều tà quạnh quẽ, lại một ngày nữa trôi qua.
Trước đây Dương Bân đi công tác cũng không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn đến vậy.
Tóm lại là đã khác xưa. Tôn Bỉnh Hách nghĩ đến đây, đôi mắt sáng ngời.
Nếu nói trong hai người sẽ có một người mong cầu cuộc sống củi gạo mắm muối thì đó chắc chắn là Dương Bân. Trước đây, Dương Bân cũng từng nói làm thêm vài năm tích góp đủ tiền sẽ lùi về sau. Khi ấy, Tôn Bỉnh Hách thật sự rất lo lắng.
Lui về sau là thế nào? Đổi một công việc nhàn rỗi hơn? Hay là lập gia đình?
Nhưng Dương Bân cũng nói, cứ thế mà sống thôi. Tôn Bỉnh Hách dựa ra sau ghế, một chân khẽ làm trụ, cả người cùng ghế bắt đầu xoay tròn.
Hai tuần, nói nhanh cũng không nhanh.
Tôn Bỉnh Hách và Dương Bân vẫn giữ liên lạc bằng tin nhắn. Nhưng là một bên gửi bốn mươi phút hoặc mấy tiếng thì bên kia mới nhìn thấy. Cả hai người một khi bận rộn sẽ không nhìn thời gian, chứ đừng nói đến gọi điện. Mỗi khi Dương Bân đi công tác đều sẽ mang theo ba cái điện thoại, nghe thôi còn không kịp.
Nhưng hôm nay, anh ấy sẽ về.
Cả một buổi sáng, hiếm khi Tôn Bỉnh Hách nhìn đồng hồ tới mấy lần.
Bản thân hắn không phát hiện nhưng Sở Dịch Lan lại rõ mồn một.
"Có chuyện gì à?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Dịch Lan, Tôn Bỉnh Hách giật nảy người.
Sở Dịch Lan thấy phản ứng của hắn, khẽ nhướng mày.
"Sếp?"
Sở Dịch Lan: "Có chuyện gì thì đi làm đi."
Sở Dịch Lan sẽ không có thái độ này với người khác nhưng trợ lý Tôn xem công việc như mạng sống, chẳng bao giờ phải lo hắn ảnh hưởng tới công việc.
"Em không có chuyện gì cả."
Sở Dịch Lan nói: "Tôi nhớ Dương Bân hôm nay về."
"Vâng." Tôn Bỉnh Hách tiếp lời: "Tan làm em đi đón."
"Ừ." Sở Dịch Lan nhìn Tôn Bỉnh Hách một lúc nhưng không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng cũng đến năm giờ mười.
Giờ giấc đã được Tôn Bỉnh Hách tính toán đâu ra đấy. Đi quá sớm, chưa hoàn thành đủ lượng công việc nên trong lòng sẽ bất an. Còn đi quá muộn thì sợ Dương Bân đã tới, còn phải đợi ngược lại mình.
Tôn Bỉnh Hách lấy điện thoại và chìa khóa xe, đi từ trong công ty ra lập tức có gió lạnh phả thẳng vào mặt.
Mùa đông năm nay chắc sẽ đến sớm, Tôn Bỉnh Hách nghĩ thầm.