Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 261

Sân bay.

Tôn Bỉnh Hách mặc áo gió màu nâu, đứng đợi trước cửa ra số ba.

Thanh niên cao ráo tuấn tú, cho dù bốn phía người đến người đi cũng rất nổi bật.

Không bao lâu sau, từ cửa số ba có rất nhiều người ùa ra. Sắc mặt Tôn Bỉnh Hách thoáng nghiêm lại, chưa được vài giây trong mắt lại lộ ra ý cười.

Dương Bân mặc vest mang giày da, trên cánh tay đang giơ lên có treo một chiếc áo măng tô da màu đen, tay kia thì kéo va li hành lý. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, gọng kính viền vàng dưới ánh đèn tỏa ánh sáng lạnh lùng.

Bất chợt, Dương Bân dừng bước, ngẩng đầu nhìn về một hướng nào đó.

Ở nơi đó, Tôn Bỉnh Hách đang men theo hành lang bước từng bước tới gần.

Hai người nhìn nhau cười.

Đợi Dương Bân đi tới, Tôn Bỉnh Hách thật tự nhiên nhận lấy va li, tiện tay nhấc lên thử: "Đựng cái gì mà nặng dữ vậy?"

"Không phải khi trước em nói thích sứ men xanh ở Ninh Trấn à? Đúng dịp này tôi mang một bộ về." Dương Bân nói: "Ăn cơm chưa?"

"Đương nhiên là chưa."

"Đi thôi." Dương Bân nói: "Tôi mời."

"Ừm."

Hai người sóng bước đi cạnh nhau, va li của Dương Bân vẫn nằm gọn trong tay Tôn Bỉnh Hách. Mà đi chưa được vài bước, một tay trống còn lại của Tôn Bỉnh Hách đã bị Dương Bân nắm lấy.

Đầu ngón tay Tôn Bỉnh Hách khẽ run lên. Nhưng hắn không phản kháng mà là nhìn vào mắt Dương Bân: "Tôi còn tưởng anh sẽ đổi ý chứ."

Bởi vì sau đêm đó Dương Bân đã đi công tác, hai tuần cũng đủ dài để anh ta suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người, dù gì tưởng tượng và sự thật sẽ có chênh lệch. Mỗi tối Tôn Bỉnh Hách sẽ nằm mơ, mà đều mơ thấy cảnh Dương Bân trở về, vẻ mặt áy náy nói với mình: "Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục, tôi chưa làm quen được."

Mà giờ phút này đáp lại Tôn Bỉnh Hách là Dương Bân nhét tay hai người vào trong túi mình.

"Trời bắt đầu lạnh rồi." Dương Bân nói.

"Đúng vậy."

Tôn Bỉnh Hách lái xe, Dương Bân lấy điện thoại ra, chưa mất ba phút đã đặt chỗ xong: "Lâu rồi không ăn hải sản."

Tôn Bỉnh Hách lái xe ra khỏi bãi đỗ ngầm: "Tôi ăn gì cũng được."

Còn nửa tiếng lái xe nữa, Dương Bân tắt điện thoại ngả người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Trong hai tuần tôi đi công tác này, có bao nhiêu người xúi quẩy rồi?"

Tôn Bỉnh Hách vừa nghe đã nở nụ cười: "Anh nói như thể tôi hay khi không kiếm chuyện với người khác vậy."

"Làm gì có chứ, anh Diss. Tôi chỉ tò mò thôi."

Tôn Bỉnh Hách thật sự bắt đầu tổng kết: "Vương Miễn bên phòng marketing, làm báo cáo tổng kết như nhân viên mới đi làm được ba ngày. Giám đốc thiết kế Sandy bên chi nhánh, mùa tới phải đưa ra mẫu túi mới mà lại nộp cho tôi mẫu tất chân!" Tôn Bỉnh Hách càng nghĩ càng đau đớn: "Còn Khuông Thành Hải nữa, đã một thời gian giả vờ cho qua phần chữ ký của ông ta, bây giờ lại bắt đầu làm tôi tốn thời gian phân biệt."

Dương Bân vừa nghe khóe miệng cũng cong lên. Đúng rồi, chính là mùi vị này.

Dần dà, giọng Tôn Bỉnh Hách thấp xuống. Chẳng mấy chốc, trong xe đã trở về yên tĩnh. Dương Bân nghiêng đầu ngủ rồi, Tôn Bỉnh Hách bèn bật điều hòa lên.

Rõ ràng là cùng mùi hương nhưng vẫn thấy khác biệt. Mười bốn ngày đi công tác, Dương Bân không thể ngủ ngon, điều Tôn Bỉnh Hách lo lắng cũng là điều anh ta đang lo lắng.

Dương Bân không hề biết bản thân gần như là hoàn hảo trong mắt Tôn Bỉnh Hách. Anh ta chỉ nghĩ mình không hoạt bát năng động, vẻ ngoài sớm muộn cũng có ngày già đi. Mà ánh mắt Tôn Bỉnh Hách vẫn luôn nhìn về một nơi càng xa càng rộng rãi hơn, anh ta sợ mình không đủ tốt.

Xe vừa dừng lại, Dương Bân đã tỉnh.

Thói quen nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh là được rèn ra từ những năm đầu đi theo Sở Dịch Lan làm việc. Giành lấy Hanh Thái từ tay đám cáo già kia, thủ đoạn của họ cứng rắn, trả thù lại cành ác liệt. Nếu Dương Bân không cảnh giác sẽ không có vị trí như hôm nay.

"Tới rồi à?"

"Ừm." Tôn Bỉnh Hách nhìn anh ta: "Anh ngủ thêm chút đi?"

"Không ngủ, tôi đói rồi."

Dương Bân đã đặt sẵn phòng riêng, món ăn cũng gọi mấy món đặc sắc của tiệm. Thật sự quá đói cho nên trong mười phút đầu cả hai đều không ai nói chuyện, chỉ lo ăn.

"Có đủ không?" Dương Bân hỏi.

Tôn Bỉnh Hách: "Đủ rồi. Nhưng chỉ mời một bữa cơm có phải keo kiệt quá không?"

"Em có thích gì thì nói với tôi."

Tôn Bỉnh Hách ngẩng đầu cười với Dương Bân.

Đợi về đến nhà, Dương Bân đi tắm rửa, Tôn Bỉnh Hách thì loay hoay mở bộ ấm chén sứ men xanh Dương Bân mang về.

Hai người rất ít khi uống trà cho nên bàn trong phòng khách không lớn lắm. Lúc Tôn Bỉnh Hách hào hứng bày biện thì khuỷu tay bất cẩn chạm phải ly thủy tinh đặt bên cạnh phát ra một tiếng "xoảng!" , ngay cả hắn cũng bị giật mình.

Đợi Dương Bân đi ra đã thấy ngón trỏ tay phải Tôn Bỉnh Hách bị dán băng keo cá nhân. Anh ta nhíu mày đi nhanh tới.

Tôn Bỉnh Hách thấy thế giải thích: "Ban nãy lỡ làm vỡ ly, lúc dọn không cẩn thận bị cứa trúng."

"Khử trùng chưa?"

"Rồi."

"Nói xạo." Dương Bân tức giận: "Sợ là em còn không biết cồn để ở chỗ nào ấy chứ."

Tôn Bỉnh Hách không cãi lại.

Mái tóc Dương Bân còn nhỏ nước chưa lau khô, khoác áo choàng tắm đi lục lọi khắp nhà một lúc mới xách hộp y tế đi trở về. Sau đó, gỡ băng cá nhân trên tay Tôn Bỉnh Hách ra.

Vết đứt không sâu, dài cỡ móng tay cái nhưng vẫn còn đang rỉ máu.

Tôn Bỉnh Hách nhìn đôi mắt hẹp dài mà nghiêm túc của Dương Bân sau gọng kính. Ánh mắt đầu tiên khi người này nhìn về phía mình là tràn ngập sắc bén cùng hờ hững.

"Khi ấy tôi cho rằng anh sẽ bỏ rơi tôi bất kỳ lúc nào." Tôn Bỉnh Hách nói.

Dương Bân vừa nghe đã biết là đang nhắc tới lúc mới đón hắn về nhà.

"Oan cho tôi quá. Là em lúc ấy quá nhạy cảm, nhìn đâu cũng thấy đáng ngờ thôi. Dùng ánh mắt hiện giờ của em nhìn lại thử xem, tôi có ý đó không?"

Tôn Bỉnh Hách bật cười.

"Xong rồi." Dương Bân buông tay hắn ra.

Ngày mai Dương Bân phải đến công ty báo cáo, cho nên còn phải viết bản tổng kết công việc nữa.

Vẫn là cảnh tượng giống đêm hôm đó, Dương Bân gõ máy tính, còn Tôn Bỉnh Hách ngồi bên mép giường.

Nhưng lần này chưa gõ được mấy phút, Dương Bân đã dừng tay, không quay đầu lại nhưng trong giọng nói mang cười: "Tổng kết công việc hẳn là em không giúp gì được tôi đâu nhỉ?"

Tôn Bỉnh Hách nghe hiểu ẩn ý trong đó, trong lòng khẽ chùng xuống: "Được, vậy tôi về phòng."

"Tôi tranh thủ thời gian vội vàng trở về, em lại nói với tôi là em muốn về phòng?" Dương Bân nói rồi lùi ghế xoay về sau, đùi phải cũng duỗi từ dưới bàn ra, sau đó vỗ nhẹ lên đùi mình.

Sau một hồi im lặng, Tôn Bỉnh Hách đứng lên.

Nhưng lần này Tôn Bỉnh Hách không đưa lưng về phía Dương Bân, mà là đối mặt với anh ta.

"Ngồi một chân không vững." Tôn Bỉnh Hách nói: "Thêm một chân nữa."

Dương Bân ngoan ngoãn dời một chân nữa tới.

Họ đã quá quen với từng đường nét gương mặt của nhau, thậm chí là đến từng chi tiết. Nhưng giờ phút này nhìn lại vẫn cảm thấy khác biệt.

Dương Bân hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, vẻ hồ ly đó không còn được che giấu dưới lớp dịu dàng nên cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Tôi từng nói chưa nhỉ, khi ấy tới cô nhi viện chọn người, trong một đám người chỉ có em là vừa mắt tôi nhất." Dương Bân mở miệng: "Lúc ấy tôi đã nghĩ, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, lại thông minh như vậy, tại sao người nhà lại vứt bỏ cho đành?"

"Xinh đẹp? Xinh đẹp cỡ nào?" Tôn Bỉnh Hách hỏi.

Dương Bân: "Chẳng phải em cũng từng nghe nói rồi đó sao? Trợ lý Tôn của Hanh Thái, mặt mũi như ngọc, lòng dạ tu la."

"Nghe có vẻ không giống đang khen lắm."

"Sao không giống..."

Dương Bân còn chưa nói hết câu, môi Tôn Bỉnh Hách đã phủ lên.

Mềm mại, không giống tính cách cứng rắn của hắn chút nào.

Tôn Bỉnh Hách rõ ràng hấp tấp nóng nảy, lại vụng về. Dương Bân nhíu mày, vươn tay giữ lấy sau gáy Tôn Bỉnh Hách: "Đau."

Nghe giọng điệu này, chỉ mềm mại hơn bình thường một chút.

"Em đừng cử động." Dương Bân lại nói.

Tôn Bỉnh Hách thật sự không cử động nữa.

Dương Bân đè cái gáy của hắn tới gần mình hơn, cuối cùng nhịp thở trước nay vẫn vững vàng như núi cũng trở nên rối loạn.

"Đây là một thứ khác mà tôi dạy cho em, em nhớ học cho đàng hoàng."

"Anh dạy đi..." Tôn Bỉnh Hách khẽ đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment