Chương 60: Trời quang sau cơn mưa
Editor: Saki
“Tống Tế Lễ nhìn cô, khóc mi
ngờ không em?"
"Chắc chắn là không." Trần Chanh ngượng ngùng né
tránh ánh mắt anh, cô tựa đầu vào vai anh để tránh đối
điện, sợ bị anh nhìn thấu tâm tư.
Tổng Tế Lễ đặt tay lên co cô, Trần Chanh vòng tay qua.
vai anh, ôm chặt không cho anh đẩy ra.
Hành động giấu đầu hở đuôi của cô khiến Tống Tế Lễ
bật cười.
"Em đè lên cây đàn guitar rồi." Anh cười nói.
Trần Chanh vội vàng buông tay, cô ngôi lại vị trí cũ,
mặt đỏ bừng: "Xin lỗi anh."
“Tống Tế Lễ thảnh thục gảy dây đàn, một đoạn hợp âm
nhẹ nhàng, vui tươi từ từ tuôn ra từ đầu ngón tay anh.
¡ mừng nhé?" Anh ấn năm ngón tay.
lên dây đàn, tiếng nhạc chợt dừng lại.
Trần Chanh ngồi xếp bằng, hỏi: "Hát bài(Ngày Tốt
Làảnh)à?"
"Em học những bài này ở đâu vậy?" Tống Tế Lễ tựa
lưng vào tường một cách lười biếng, cằm hơi ngắng lên,
ánh mắt uễ oải, cây đàn guitar đặt ngang đùi.
Dáng vẻ và biểu cảm của anh đều rất quyền rũ, Trần
Chanh không dám nhìn, ngượng ngùng quay đi.
'Vì quá căng thăng nên nói năng lắp bắp.
"Là... học từ Tiếu Vũ."
“Tống Tế Lễ tựa một lúc, trong đầu tìm kiếm nên đàn bài
gì cho cô,
'Ngón cái anh khẽ búng dây đản, âm thanh vang lên thu
hút ánh mắt của cô.
Sau một đoạn giai điệu ngắn, anh cắt giọng hát nhẹ
nhàng.
Đọc Full Tại truyenggg.com
"Cả đêm suy nghĩ vẫn vơ, đêm đẹp quá khiến anh.
không thể ngủ được"
"Sao em cứ muốn trốn chạy"
"Nỗi tương tư không thể nguôi ngoai này, chỉ có thể
trách anh"
"Tìm mãi không thấy thuốc giải”
*Em chưa từng cho anh một dấu hiệu của tình yêu”
Hát xong câu đó, anh nhìn chăm chú vào Trần Chanh,
đáy mắt lắp lánh ánh sáng.
“Trần Chanh: "Anh đang trách em sao?"
Anh vừa cười vừa hát.
"Tệ quá" —
"Anh đã sa vào tỉnh yêu sớm hơn em, em yêt
anh. Định mệnh phải chịu đau khỏ"
"Không hay" —
"Sự thanh lịch đã không còn”
"Nhịp tìm bất an này cả thể giới đều nghe thấy"
"Đừng kiêu ngạo như thế"
"Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, em vẫn chưa nắm lấy.
tay anh”
"Đêm quá dài, ánh trăng chắc sẽ lạnh đi"
"Phải làm sao đây, em còn nợ anh một cái ôm”
cười với em. Sao em vẫn chưa
tốt đẹp từ anh"
"Mà anh vẫn cứ
nhìn thấy những
"Vi sao em cứ muốn
chạy"
Trần Chanh nghe xong bài hát, lắc đầu nói: "Không
giống bài hát mừng, mà như đang trách em chưa bao.
giờ đáp lại tình cảm của anh."
"Trước đây thì đúng là vậy. nhưng sau khi nhận được.
lời tỏ tỉnh của một người nào đó, cảm giác như xong
đời rồi." Anh nói.
Trần Chanh khoanh tay: "Sao lại là xong đời?"
"Vì sẽ phải yêu em cả đời này rồi, dù không được em
nhìn thấy, anh vẫn sẽ yêu em mãi." Tống Tế Lễ vuốt ve
má cô, nhẹ nhàng chạm vào lúm đồng tiền đang hé nở.
"Em... cũng đâu phải không nhìn thá
"Chỉ là em không dám chắc sự tốt của anh dành cho em
là vì điều gì. Nếu chi vì em là đối tượng liên hôn sắp
đặt, là con gái nhà họ Thắm, thì em nên giữ đúng bôn.
phận của mình." Trần Chanh nghĩ rất rõ ràng, "Em biết
rời khỏi nhà họ Thâm, rời xa anh, có lẽ em sẽ khó mà
tổn tại được, nên em không dám dò xét, thà đứng yên.
một chỗ còn hơn phá vỡ bằu không khí tạm ôn giữa
chúng tạ."
"Còn bây giờ thì sao?" Tống Tế Lí
vào góc tường.
Trần Chanh dựa vào lòng anh, khẽ cười nói: "Em muốn
Cô kể về cảm xúc khi mới đến Kinh Bắc.
"Hôm qua em từ sân bay về nhà, một mình đi lại trong.
phòng khách, nhìn căn nhà đã ở hơn mười năm, cảm thấy rất xa lạ."
"Em cứ suy nghĩ mãi vì sao lại thế, từ khi đến nhà họ
'Thm, em đã ở đây, em cũng chỉ ở Giang Đô có nửa
năm thôi."
"Như anh nói đấy, có những thứ không thể đong đếm.
bằng thời gian."
"Em có thể khẳng định rằng, em không thích căn nhà
trống vắng này, em thích Giang Đô."
"Mỗi ngày ngồi vẽ trước cửa sổ kính, nghĩ về việc khi
nào anh sẽ về nhà, cảm nhận mặt trời lặn dần sau đường
chân trời, màn đêm buông xuống, với vài vì sao lắp
lánh."
Tống Tế Lễ cúi đầu hôn lên trán cô, năm ngón tay vuốt
ve mái tóc đài ngang eo của cô, khóe môi nở nụ cười.
Trong bầu không khí ấm áp. vòng tay Tống Tế Lễ thật
ấm áp, Trần Chanh dẫn dẫn thiếp đi.
Cảm nhận được có người đang di chuyển cô, biết đó là
Tống Tế Lễ, cô tiếp tục chìm vào giắc ngũ say.
Giữa đêm, tiếng ồn ào bên ngoài, tiếng người và tiếng.
xe hòa lẫn vào nhau, phá tan giấc mộng đẹp.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trần Chanh giật mình tỉnh giấc.
"Chuyện gì vậy?" Tống Tế Lễ mở mắt, nắm lấy tay cô.
Trần Chanh vén chăn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ kính, vén rèm lên và nhìn thấy xe cứu thương đang đỗ trước cửa tòa nhà chính, đèn đỏ vẫn đang nhấp nháy.
"Có chuyện gì sao?" Tống Tế Lễ cũng đứng dậy theo, đứng phía sau Trần Chanh.
Trần Chanh nhíu mày, cô bỗng cảm thấy tim đập mạnh, vô thức nắm chặt cổ áo.
"Em ổn chứ?" Tống Tế Lễ nhận ra sự bất thường của
cô.
Trần Chanh xua tay: "Em không sao, chỉ hơi lo thôi."
Tòa nhà chính sáng đèn khắp nơi. Trần Chanh không ngủ được, ngồi trên ghế bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài.
"Em lo lắng thì chúng ta ra xem nhé?" Tống Tế Lễ nói, "Anh đi cùng em."
Trần Chanh lắc đầu: "Em tốt nhất không nên xuất hiện khi họ chưa có ý kiến gì."
Ba anh em, đặc biệt là anh cả và anh hai, chắc chắn sẽ cãi nhau về tài sản. Lúc này cô xuất hiện không phải là việc nên làm.
"Nếu mệt thì em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì anh sẽ gọi em." Tống Tế Lễ rót một cốc nước ấm, đưa cho cô.
Trần Chanh kéo Tống Tế Lễ ngồi xuống cùng, tựa vào vai anh và nói: "Em cảm thấy... lòng trống trải quá. Em và ông Thẩm không thân thiết lắm, trong mắt ông, em chỉ là một đứa con nuôi để giải khuây cho mẹ, là một đối tượng để duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Tống. Nhưng nghĩ đến việc ông thực sự không còn nữa, em vẫn cảm thấy tiếc nuối."
Đối với cô, ông Thẩm đã cho cô một mái nhà, ông là người tốt.
"Em có phải quá đa cảm không? Quá lương thiện, quá tốt bụng cũng dễ khiến người khác ghét." Trần Chanh ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Tống Tế Lễ, như muốn tìm kiếm câu trả lời từ anh.
Tống Tế Lễ đáp: "Lương thiện không phải là điều xấu, xấu là những kẻ lợi dụng lòng tốt của em.”
"Em cảm thấy tiếc thương ông Thẩm vì em có lòng kính trọng sinh mệnh."
Trần Chanh mỉm cười nhẹ nhàng: "Em có cảm giác như vừa được khai sáng vậy."
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng keo kiệt trong việc bày tỏ cảm xúc thật của mình." Tống Tế Lễ xoa đầu cô, "Anh biết em đang cố giữ khoảng cách, không muốn ba người anh cảm thấy em là mối đe dọa. Nhưng đôi khi cố ý quá lại tỏ ra xa cách, em cứ làm theo cảm nhận của mình, sẽ có người hiểu được ý của em."
Trần Chanh luôn ghi nhớ từng lời Trần Ngạo Sương nói, nên đôi khi cô tỏ ra quá vô cảm, thậm chí không muốn lại gần.
"Em hiểu rồi." Trần Chanh đứng dậy, "Chúng ta qua đó xem sao."
Trong lúc nguy cấp, thật khó để ngồi yên ở nhà và không quan tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài.
Tống Tế Lễ lấy áo khoác cho Trần Chanh, anh khoác cho cô thật kỹ, rồi cùng nhau đi qua khu vườn nhỏ để đến tòa nhà chính.
Trong đại sảnh, anh cả và anh ba ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm trọng, anh hai thì đi đi lại lại trước cửa, ba chị dâu ngồi một bên, không ai dám lên tiếng.
Các cháu trai cháu gái cũng đã đến, ngồi trong phòng khách, có người vẫn mải lướt điện thoại, có người thì lo lắng ra mặt, thỉnh thoảng chạy ra hỏi tình hình.
"Đến rồi à, ngồi đi." Anh cả nhìn thấy Trần Chanh, chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Trần Chanh và Tống Tế Lễ ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi bác sĩ điều trị.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra.
"Bác sĩ, bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?" Anh hai nắm lấy tay bác sĩ, "Chiều nay ông ấy vẫn ăn uống bình thường, tinh thần còn tốt lắm, còn bảo tôi báo cáo công việc nữa."
Bác sĩ rút tay ra, thần sắc bình thản: "Bệnh nhân yêu cầu tháo bỏ tất cả máy móc, thời gian không còn nhiều nữa, gia đình nên ở bên cạnh người nhiều hơn."
Nước mắt anh hai tuôn rơi, mắt những người anh và chị dấu khác cũng đỏ hoe, đám cháu trong phòng khách
khóc thút thít.
Trong vòng một năm, đã có hai người thân ra đi, đổi với cả gia tộc, đây là một đả kích rất lớn.
Không ai còn tâm trí để tính toán chuyện phân chia tài sản, họ chỉ bàn về việc thay phiên nhau chăm sóc trong những ngày tới.
Trần Chanh cũng được xếp vào lịch trực, cô sẽ trực đêm mai.
Không còn tâm trạng đi nghe giảng, cô ngủ bù vào ban ngày và ở lại tòa nhà chính sau bữa tối.
Tống Tế Lễ định ở lại cùng cô nhưng bị từ chối. Ba người anh đều tự mình trực đêm, cô không có lý do gì để kéo chồng ở lại cùng, hơn nữa còn có các nhân viên y tế khác ở đây.
Đêm khuya thời gian dài, Trần Chanh ngồi lên kế hoạch những bức tranh sẽ trưng bày trong triển lãm.
"Cô tư." Cô y tá trẻ đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói: "Ông cụ gọi cô."
Trần Chanh chỉ vào mình, cảm thấy ngạc nhiên, cô tưởng ông Thẩm không biết đêm nay là cô trực.
Trần Chanh đặt iPad xuống, tay nắm chặt vạt áo, lo lắng bước vào phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, tất cả thiết bị y tế bên cạnh chiếc giường đôi rộng lớn đã được dọn đi. Ông Thẩm nằm trên giường, trông như đang say ngủ, hơi thở đều đặn.
Trần Chanh bước đến bên giường, lúng túng đan hai tay vào nhau, không biết nên làm gì tiếp theo.
"Con đến rồi à?" Giọng ông Thẩm nghe già nua và mệt
mỏi.
Trần Chanh tiến lại gần giường, không nói gì.
Cô không quên mình là người không biết nói.
"À phải rồi, Tiểu Sương có nói con không biết nói." Ông Thẩm mỉm cười.
Trần Chanh chưa từng thấy ông cười, càng thêm lúng
túng.
Ông Thẩm nói: "Gọi con đến là muốn nói với con hai việc."
Ông giơ tay lên, Trần Chanh ngập ngừng một lúc rồi nắm lấy.
Da tay ông khô ráp, các vết chai trở nên sắc cạnh hơn, khiến lòng bàn tay cô khó chịu.
Để thể hiện mình đang lắng nghe, cô siết chặt tay ông.
"Khi về Giang Đô, con hãy đi khám bệnh. Con còn cả một chặng đường dài phía trước, đứa nhỏ này. Con phải học cách nói chuyện, đừng để người khác bắt nạt."
Có lẽ vì đã ngủ nhiều, tinh thần ông tỉnh táo, nói chuyện trôi chảy.
"Còn nữa, ba để lại cho con 10% cổ phần công ty. Ba đã nói chuyện với luật sư rồi, không ai có thể cướp đi được. Nếu ai hỏi, con cũng không được cho đi."
Trần Chanh giật mình.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng số lượng này vẫn quá nhiều.
"Con ở nhà họ Tống, đại diện cho nhà họ Thẩm. Gia đình không thể không cho con gì cả, sẽ bị người ta coi thường. Nếu họ muốn cướp đoạt, đó là họ hồ đồ rồi." Ông Thẩm thở dài nhẹ nhõm, không yên tâm nói thêm: "Đứa nhỏ này, năm đó bệnh của con có thể chữa được, là ba đã nuông chiều để Tiểu Sương không cho con điều tri."
Trần Chanh bóp nhẹ tay ông Thẩm, tỏ ý mình đã hiểu.
Ra khỏi phòng ngủ, Trần Chanh vẫn còn ngây người, ngồi trên ghế sofa cho đến khi trời sáng và anh hai đến thay ca.
Trần Chanh đi đến hành lang nối với tòa phụ, Tống Tế
Lễ đã đợi sẵn từ sớm.
Đọc Full Tại truyenggg.com
"Sao trông em hoảng hốt vậy?" Tống Tế Lễ lo lắng hỏi. Trần Chanh gượng cười: "Thật ra em đang vui, anh có tin không?"
Cô chưa từng kỳ vọng gì về gia đình, cũng chưa từng trải qua một gia đình hoàn hảo. Trước khi ra đi, Trần Ngạo Sương và ông Thẩm đã coi cô như con gái, lo lắng cho tương lai của cô, cũng coi như một kiểu viên
mãn khác.
"Đi thôi, về nghỉ ngơi." Tống Tế Lễ không hỏi thêm, dẫn cô về tòa phụ.
Trần Chanh nhìn ánh bình minh qua cửa kính, vẻ đẹp của buổi sáng sớm hiện ra trọn vẹn.
Có lẽ là cảm thấy đúng thời điểm, hoặc nghĩ rằng không nên trốn tránh nữa.
Cô lấy hết can đảm, kéo tay Tống Tế Lễ.
"Sao vậy?" Tống Tế Lễ nghi hoặc.
Trần Chanh nhìn anh hồi lâu, hỏi câu hỏi mà cô luôn giữ trong lòng: "Tống Tế Lễ, nếu sau này... chúng ta không thể có con, anh vẫn sẽ ở bên em chứ?”
- Hết chương 60 ~