Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 61


Chương 61: Trời quang sau cơn mưa
Editor: Saki
Tống Tế Lễ nhìn cô, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ, không thể thấy rõ cảm xúc bên trong.
Trần Chanh lo lắng đưa tay lên vài lần, theo thói quen muốn ra hiệu, chưa quen với việc phải mở miệng nói
trước.
Tống Tế Lễ quay người, bước về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước...
Khoảng cách càng lúc càng xa.
Trần Chanh mấy lần định mở miệng, nhưng không thốt nên lời để gọi anh dừng lại.
"Trần Chanh."
Tống Tế Lễ đứng giữa hành lang, ánh nắng xuyên qua cửa kính, le lói rọi xuống mặt đất, lung linh theo gió.
Trần Chanh nhìn quanh.


Lạnh lẽo, u ám.
Hoàn toàn không hợp với anh.
"Ý em là sao?" Anh hỏi.
Trần Chanh vội vàng tiến lên vải bước, tay nắm chặt cổ áo, gấp gáp nói: "Em đã từng nói, nếu có thể, em muốn
giữ bí mật này mãi trong lòng, cả đời không nói ra. Nhưng... em không thể không thành thật với anh, nên em đã nói cho anh biết, em có thị giác bốn màu, đó là... bệnh di truyền.”
"Anh biết mà." Tống Tế Lễ đã thức cả đêm để tìm hiểu tài liệu, anh đương nhiên biết đó là bệnh di truyền.
Anh hỏi: "Sao trước giờ không nói, giờ lại nói? Nếu anh không chấp nhận được, em có phải sẽ ở lại nhà họ Thẩm ở Kinh Bắc không về nữa không? Ông lão đã cho em cổ phần, em thấy có bảo đảm rồi, nên không cần anh nữa phải không?"
Rõ ràng anh đang giận, từng câu chất vấn đều thấu tim.

Đọc Full Tại truyenggg.com
"Người hôm qua còn tỏ tình với anh, hôm nay lại hỏi anh có muốn chia tay không?" Tống Tế Lễ cười tự giễu, "Anh hơi buồn cười rồi."
Trần Chanh đứng yên tại chỗ, cô xua tay, lắc đầu.
"Không phải, em chỉ là... không thể phớt lờ vấn đề đang nằm giữa chúng ta."
"Vậy em cũng không nên hỏi có nên chia tay với em không." Tống Tế Lễ nói to hơn, át giọng cô.
Nước mắt Trần Chanh lăn tròn trong hốc mắt.
"Vậy em phải nói thế nào? Yêu cầu anh tiếp tục ở bên em, không cho anh lựa chọn nào sao?"
Trong lòng Tống Tế Lễ tức giận, nghe cô nói xong câu này, không trách được cô.
Cô cũng đã nghĩ cho anh, chỉ là
"Nhưng anh không thích em lấy chuyện chia tay làm giả thiết để hỏi anh."
"Tại sao giả thiết chỉ có thể là chia tay?"


"Còn nói sẽ nắm tay anh cùng đi, rõ ràng là sẽ buông tay giữa đường."
Giọng Tống Tế Lễ dịu lại, không còn gay gắt như lúc
nãy.
Nghe xong, Trần Chanh không kìm được nữa, nước mắt
rơi như mưa.
Không muốn để anh thấy, cô quay người lau nước mắt, như đứa trẻ khóc vậy, liên tục dùng tay lau sạch, chẳng còn để ý đến thể diện.
"Trần Chanh, với anh, em có thể kiên định hơn một chút không?"
Tống Tế Lễ hỏi cô.
Không hiểu sao, câu nói này chạm thẳng vào tim cô, chạm đến tâm hồn cô.
Cô quay người chạy về phía anh, ôm chặt lấy anh.


Tống Tế Lễ đưa tay, đặt lên đầu cô, dịu dàng mà bất lực nói: "Anh không phải người trốn tránh vấn đề, sau khi em nói với anh, tưởng là em cho anh đủ thời gian chuẩn bị tâm lý. Anh cũng biết sau này sinh con có thể bị mù màu đỏ-xanh hoặc nhược sắc. Hóa ra anh hiểu nhầm rồi, em vẫn đang nghĩ đến chuyện chia tay với anh."
"Xin lỗi, không phải vậy.." Trần Chanh nghẹn ngào.
Tống Tế Lễ hơi cúi người, ôm chặt cô, nói: "Vậy thì sao? Không có con thì chúng ta sẽ không trọn vẹn sao? Không có con thì chúng ta sẽ không yêu nữa sao? Anh ở bên em không phải vì con cái. Chỉ là vì, anh rất yêu em."
Trần Chanh cúi đầu, vai run rẩy, cố gắng che giấu tiếng khóc mất kiểm soát.
"Em yêu, sau này có thể đừng lấy chuyện chúng ta sẽ chia tay làm giả thiết không? Anh sẽ cảm thấy, em có thể rời xa anh bất cứ lúc nào, anh đối với em, không quan trọng đến thế."


Anh biết đối với Trần Chanh có khó khăn, nhưng anh vẫn muốn cô kiên định yêu thương và quan tâm.
Trần Chanh gật đầu: "Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
"Được rồi, đừng khóc, chúng ta có cãi nhau đâu." Tống Tế Lễ lau nước mắt cho cô.
Trong lòng thừa nhận, lúc nãy anh cố ý nói những lời tự tỉ không có chí tiến thủ, chỉ để khơi gợi sự áy náy của cô.
Đã dùng một số thủ đoạn bẩn.
Nhưng anh chỉ muốn cô đối với anh, kiên định hơn, kiên định hơn nữa.
Trần Chanh nắm chặt tay Tống Tế Lễ, hỏi: "Vậy... nếu em mạnh mẽ mãi, anh có cảm thấy không thoải mái, quá ngột ngạt không?"
Cô đang lo lắng về mối quan hệ của hai người, Tống Tế Lễ lại cười.
"Đời này anh còn có thể cảm nhận được tình yêu ngột ngạt của Trần Chanh ư? Thật hay giả vậy? Tốt nhất là em cứ cho anh đi."


Trần Chanh đánh vào tay anh: "Em nghiêm túc đấy!"
"Cô Chanh, anh cũng nghiêm túc nói với em, sẽ không đâu, em sẽ không đối xử với anh như vậy đâu." Tống Tế Lễ ôm lấy mặt cô nói.
Anh tin vào bản chất lương thiện của cô. Cô lớn lên trong tình yêu ngột ngạt, và đã dùng mọi cách để thoát ra. Một người như vậy sẽ không áp đặt những cảm xúc từng chối bỏ lên người mình yêu.
Anh nói: "Anh yêu em, sẽ kiên định yêu em mãi."
Tình yêu ấy sẽ không thay đổi.
Trần Chanh cảm thấy Tống Tế Lễ vẫn nghĩ cô quá tốt đẹp.
"Đi thôi, về nhà ngủ bù." Tống Tế Lễ nắm tay cô bước nhanh về phía trước.
Trần Chanh ngoái nhìn ánh nắng xuân rực rỡ ngoài hành lang, mặt đất phản chiếu qua kính như những viên kim cương li ti lấp lánh.

Đọc Full Tại truyenggg.com
Tim cô cũng ấm áp như được phơi nắng. Vậy thì, hãy yêu thật kiên định nhé!
Cô nghĩ.
Trước khi tháng 6 đến, ông Thẩm đã vĩnh viễn rời xa cõi đời.
Đám tang được tổ chức theo quy mô giống như của Trần Ngạo Sương. Ban đầu không định tổ chức, vì
trong một năm nhà có hai đám tang thì không hay họ gì,
nhưng vì ông Thẩm sinh thời có nhiều bạn bè, nên mọi người tự nguyện đến viếng.
Trần Chanh đứng ở hàng đầu cùng ba người anh, im lặng như lần trước, lắng nghe khách khứa bàn tán về nhà họ Thẩm, chủ yếu là về việc cô - người con gái không biết nói chuyện này - đã nhận được cổ phần.
Lần này Trần Chanh cũng đứng ở hành lang, đợi nghi thức từ biệt cuối cùng kết thúc để hỏa táng.


Sau khi nhận tro cốt, theo di nguyện của ông Thẩm, sẽ hợp táng cùng Trần Ngạo Sương.
Trần Chanh nhìn hoàng hôn dần buông trên chân trời,
thở dài.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Tống Tế Lễ bước đến, dáng vẻ thư thái, giơ tay nới lỏng cả vật.
Hôm nay khách đến quá đông, ba chị dâu tiếp đón không xuể, Tống Tế Lễ luôn theo giúp đỡ.
Thậm chí có khách đùa rằng, thấy Tống Tế Lễ bận rộn giúp đỡ như vậy, không biết còn tưởng anh là rễ đông sàng.
Trần Chanh lắc đầu: "Hôm nay ồn ào quá, em đặc biệt tìm chỗ yên tĩnh để nghỉ một lát."
Tống Tế Lễ ngồi xuống ghế bên cạnh: "Em không phiền nếu anh cùng em ngồi yên lặng chứ."
Trần Chanh chủ động ngồi cạnh Tống Tế Lễ, vai tựa vào cánh tay anh.
"Có lẽ sau này sẽ ít về Kinh Bắc."
Nên hoàng hôn trước mắt càng thêm đáng quý.


Tống Tế Lễ nghiêng đầu: "Sau này mỗi năm đến Tết, anh sẽ cùng em về đây."
"Thật sao?" Trần Chanh chưa từng nghĩ đến, vì ngoài mười phần trăm cổ phần, không biết còn ràng buộc gì với nhà họ Thẩm.
"Em không nói họ là người nhà sao? Vậy thì phải thường xuyên về thăm chứ." Tống Tế Lễ xoa xoa đầu
cô.
Trần Chanh mỉm cười.
"Mấy ngày trước, em yếu đuối quá."
Tống Tế Lễ thờ ơ nói: "Em nghĩ xem, anh ở nhà xếp thứ hai, em xếp thứ tư, con chúng ta đời này cũng chỉ được thừa kế một ít cổ phần, không lo ăn mặc, có ngại vàng gì đâu mà kế thừa."
"Em biết rồi, em không băn khoăn nữa." Trần Chanh ôm chặt cánh tay anh, "Chỉ là sợ anh sẽ thấy tiếc nuối."
"Nếu vì con mà mất em, mới là điều tiếc nuối nhất." Tống Tế Lễ không cần gì khác, chỉ cần Trần Chanh.


Trần Chanh ngẩng đầu, vì anh quá cao nên chỉ hôn được cằm.
Cô dừng vài giây, rồi rời xa.
"Không tính." Tống Tế Lễ nắm cổ tay cô, không cho
lui.
Anh cúi người, "Hôn lại."
Trần Chanh nhíu mày: "Không."
"Không hôn thì không buông tay, nụ hôn đó là anh đáng được nhận." Tống Tế Lễ rất lý sự.
Lo anh thật sự không chịu buông.
Sau khi chuẩn bị tinh thần một lúc, Trần Chanh hôn lên
má anh.
"Chỉ hôn má thôi sao?" Tống Tế Lễ hơi thất vọng nói, "Anh tưởng em sẽ hôn môi anh."
Trần Chanh thực sự chịu không nổi cách nói chuyện hơi trêu chọc của anh, cô ôm lấy mặt anh, hôn môi anh, cố tỉnh cắn một cái.
Khi tách ra, thấy ánh mắt Tống Tế Lễ tràn đầy ý cười.


"Có phải thỏ bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người không?" Anh hỏi.
Trần Chanh giằng ra khỏi anh, nhanh chóng bước về
phía nhà hỏa táng.
Phía sau là tiếng cười của Tống Tế Lễ, mặt cô hơi ửng đó.
Sáng ngày thứ hai sau đám tang, Trần Chanh và Tống Tế Lễ rời Kinh Bắc, đi cùng còn có gia đình anh ba.
Anh cả bận xử lý việc công ty, anh hai cùng gia đình lái xe đến tiễn.
Không nói gì khác, việc phân công công việc một cách ăn ý quả thật giống như một gia đình hòa thuận.
Máy bay hạ cánh xuống Giang Đô, Thẩm Băng Vi về trường học bài, chuẩn bị cho kỳ thi đại học mấy ngày
sau.

Đọc Full Tại truyenggg.com
Anh ba và chị ba đi thẳng đến công ty, Trần Chanh cũng phải đến xưởng vẽ chuẩn bị các việc cho triển lãm, Tống Tế Lễ trở thành người rảnh rỗi nhất.
Vì vậy, anh đi theo Trần Chanh đến xưởng vẽ.
Tiểu Doãn thấy Tống Tế Lễ đứng sau Trần Chanh, cô ấy giật mình, ngượng ngùng chào: "Anh, hôm nay anh đến chơi ạ!"
"Ừm, em và trợ lý Khương chuẩn bị trà chiều đi, không giới hạn ngân sách, tùy ý gọi." Tống Tế Lễ hào phóng
đãi khách.
Tiểu Doãn cười niềm nở, trong lòng rất vui.
Trần Chanh đứng ở cửa, chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh: "Anh vào đó đi.”
"Tại sao anh không được vào trong?" Tống Tế Lễ bắt chước tư thế khoanh tay của cô, đứng yên tại chỗ.
Anh đến phòng làm việc không phải để ngồi một mình trong phòng nghỉ, mà là muốn ở cạnh cô.


"Trong đó toàn tranh, rất bừa bộn." Trước triển lãm
mới, cô phải bảo vệ nghiêm ngặt những bức tranh bên trong, tuyệt đối không để anh nhìn thấy.
Tống Tế Lễ cam đoan: "Anh tuyệt đối không động vào gì đâu."
Tiểu Doãn vừa đặt xong đồ ăn, xuất hiện đúng lúc: "Anh, em và chị A Văn đều không được vào trong đó, sofa chất đầy tranh, bà chủ đang phải chọn lọc phân loại, trong đó chỉ có một cái ghế duy nhất là ghế vẽ của bà chủ thôi."
Lời của cô ấy làm tăng độ đáng tin, vẻ mặt Tống Tế Lễ
dan ra.
Trần Chanh nhìn Tiểu Doãn với ánh mắt hài lòng, cô
gái nhỏ thật lanh lợi.
"Trong đó toàn sơn màu, không tốt cho sức khỏe đâu." Trần Chanh đẩy Tống Tế Lễ về phía phòng nghỉ.
Trước khi cửa đóng lại, Tống Tế Lễ nắm tay Trần Chanh: "Vẽ mệt thì ra đây nghỉ ngơi nhé, đừng ngồi mãi một chỗ, sức khỏe quan trọng lắm."


"Biết rồi, đổ lắm lời." Trần Chanh dùng từ học được từ Lương Yên Linh.
Tống Tế Lễ khẽ hừ một tiếng rồi đóng cửa lại.
Thoát nạn, Trần Chanh quay người lại, thấy Tiểu Doãn nháy mắt với mình.
"Tháng sau tăng lương." Trần Chanh để lại câu đó rồi quay về khu vực làm việc bận rộn.
Tiểu Doãn ngẩn người một lúc, rồi vui vẻ nhảy cẫng lên
ba cái.
Triển lãm mới sắp diễn ra, Trần Chanh không hài lòng với những bức tranh cũ nên định vẽ lại cả một bộ sưu tập. Khối lượng công việc quá lớn khiến cô phải ở lại phòng làm việc từ sáng sớm đến tối mịt mỗi ngày.
Cô bận rộn đồng nghĩa với việc Tiểu Doãn và A Văn cũng phải bận theo.
Nhờ có tiền làm thêm giờ hậu hĩnh, Tiểu Doãn nhiệt tỉnh ở lại phụ giúp Trần Chanh, rửa dụng cụ vẽ và sắp xếp màu vẽ.
Tiểu Doãn vốn là người nói nhiều, cô ấy luôn tìm đủ chủ đề để trò chuyện với Trần Chanh.


"Bà chủ ơi, tập 2 của chương trình giải trí đã phát sóng tối nay, em đã thấy chị trên TV rồi."
Động tác vẽ của Trần Chanh khựng lại: "Đã phát rồi sao?"
"Vâng, được khen ngợi nhiều lắm. Cả nhà chị đẹp quá." Tiểu Doãn nói với giọng ngưỡng mộ, "Anh ấy cũng đối xử với chị tốt thật.”
"Còn những bình luận nào khác không?" Trần Chanh có
chút tò mò hỏi.
Tiểu Doãn cầm điện thoại, lướt xem bình luận của cư dân mạng, vừa đọc: "Có người nói chị và anh ấy là cặp vợ chồng plastic của nhà giàu, kết hôn chỉ là để liên kết hai gia đình, chẳng có chút tình yêu nào."
"Còn có người nói... các chị diễn giả tạo quá."
Tiểu Doãn không dám đọc tiếp: "Bà chủ, chị đừng nghe họ nói bậy, trong lòng em thì chị và anh ấy ngọt ngào nhất thiên hạ."
Trần Chanh muốn cười, thật trớ trêu khi người ta lại tin những cặp vợ chồng đang đóng kịch, trong khi vợ
chồng thật như họ thì lại bị nghi ngờ.


"Không để tâm đâu." Cô chỉ vào màu xanh: "Lấy cho chị số 76 và 34."
Tiểu Doãn chạy qua, chọn ra rồi đưa cho Trần Chanh. Điện thoại ở đằng xa đổ chuông.
Tay Trần Chanh dính màu, Tiểu Doãn đặt mẫu xuống, nghe máy rồi đặt vào tai cô.
Trần Chanh vẫy tay, ra hiệu cho Tiểu Doãn trả lời giúp.
"...Dạ, bà ba, tôi là Tiểu Doãn, là đàn em của chị Chanh ạ." Tiểu Doãn tuân thủ nguyên tắc không tiết lộ thân phận của Trần Chanh, bắt đầu nói dối.
Đầu dây bên kia, Tưởng Mân không quan tâm đến Tiểu Doãn, kêu lên: "Tiểu Chanh, mấy bà kia nói xem được một chương trình giải trí gì đó, còn bảo em chính là Vũ Chỉ, làm chị tức muốn chết. Vũ Chị tại tiếng đầy người, sao có thể là em được, tức đến mức chị cãi nhau với họ một trận. Đặc biệt gọi điện để nói với em, mấy ngày này có tin đồn gì thì em đừng để ý."
Tiểu Doãn lộ vẻ ngượng ngùng.

Trần Chanh cũng chẳng khá hơn, không biết phải giải thích thế nào.

~ Hết chương 61 ~

Bình Luận (0)
Comment