Editor: Gấc.
Tôi tên là Chu Nhạc Nhạc, tôi người gặp người thích.
Ừm, tôi luôn biết đến điều ấy. Xã hội này dường như luôn dành sự đối xử đặc biệt cho những người có ngoại hình vượt trội, do đó, tôi đã bắt đầu cảm nhận được sự đối xử đặc biệt ấy từ khi còn rất nhỏ.
Thi không tốt như những bạn học khác, tôi chỉ cần đứng đó rơi vài giọt nước mắt, giáo viên đã không nỡ phê bình tôi. Tôi đến cửa hàng mua chút đồ ăn vặt, chủ quán sẽ tặng thêm một vài thứ. Thậm chí đi trên đường, cũng sẽ có một số người đi tìm kiếm tài năng đến hỏi tôi rằng, tôi có muốn làm ngôi sao hay không? Người đó chắc chắn có thể biến tôi trở thành sao nữ nổi tiếng tiếp theo.
Sự đối xử đặc biệt này rất rõ ràng, vì vậy từ bé tôi đã biết——
Mình đẹp hơn người khác.
Vậy nên, tôi cũng hưởng thụ sự đối xử đặc biệt này mà không kiêng dè gì.
Đúng vậy, tôi người gặp người thích.
Nhưng trái ngược với sự đối xử đặc biệt của người khác giới, hình như các cô gái không thích tôi lắm.
Ồ, lý do rất đơn giản là vì thời niên thiếu.
——Chàng trai mà họ thích đều gọi tôi là nữ thần, mở miệng ra là gọi hot girl Chu vô cùng thân thiết, thậm chí khi tôi cười với họ, họ lập tức đỏ cả mặt.
Nếu tôi là người con gái khác, tôi cũng sẽ không thích bản thân mình.
À đúng rồi, ngoại trừ một người.
Là một người bạn bắt đầu quen biết từ hồi cấp 2, một cô gái rất thú vị, tên là Đinh Bán Hạ.
Cô ấy trông cực kỳ đáng yêu, bởi vì tính cách thú vị nên rất được chào đón, cho dù là nam sinh hay nữ sinh thì cũng sẽ sẵn sàng nói với cô ấy mấy câu.
Thành tích của Đinh Bán Hạ rất tốt, nhưng cô ấy không hề kiêu căng.
Thực ra tôi biết, trong lớp thật sự có mấy nam sinh thích Đinh Bán Hạ.
Suy cho cùng, tuy Đinh Bán Hạ không đẹp bằng tôi, nhưng cô ấy lại đáng yêu, cũng có một đặc sắc khác. Hơn nữa, tính cách của cô ấy rất tốt, không hề lạnh lùng và kiêu ngạo như tôi, trước giờ cô ấy vô cùng kiên nhẫn với những câu hỏi của các bạn học.
Đúng vậy, tính tình thật sự rất tốt, cũng đối xử với tôi rất thân thiện.
Thân thiện cười cong đôi mắt.
Tôi biết mình không hề có sức chống cự với em gái đáng yêu này, nên sau đó, đương nhiên đã trở thành bạn tốt, cùng vào cùng ra.
Hạ Hạ có hơi lắm lời, lúc ăn cơm cũng có thể nói không ngừng nghỉ. Điều khác với vẻ ngoài chính là cô ấy thích ăn cay.
Tôi lại hoàn toàn không ăn được cay.
Thành tích của tôi thực ra chỉ ở mức trung bình, nhưng Hạ Hạ đối xử với tôi rất tốt, trước mỗi kỳ thi, cô ấy luôn nhấn mạnh kiến thức trọng tâm cho tôi.
Bình thường còn giám sát tôi làm bài tập và dạy tôi làm đề.
Gần như hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp 3 tốt đến mức ngoài dự đoán, sau đó tôi mới vào được trường cấp 3 nổi tiếng nhất thành phố N kia.
Lúc đến trường cấp 2 nhận phiếu điểm, các cô gái khác đều nhìn tôi với vẻ ghen ghét, tôi cũng có thể nghe được các cô gái đó đang nhỏ giọng bàn tàn.
“Không ngờ vào thời điểm quan trọng, Chu Nhạc Nhạc kia lại khá may mắn.”
“Mình cảm thấy, có lẽ là ngày nào cô ngốc Hạ Hạ kia cũng giúp cậu ta ôn tập này kia. Nói thật, mình thật sự rất thích Hạ Hạ, nhưng cũng rất không rõ vì sao cậu ấy lại đối xử với Chu Nhạc Nhạc tốt đến vậy. Sớm muộn gì cũng có một ngày, Hạ Hạ sẽ bị Chu Nhạc Nhạc hại.”
...
Rất nhiều cô gái đều đang sôi nổi bàn tán.
Chỉ có Hạ Hạ, cô gái không biết tại sao lại có thể chân thành và nghiêm túc như vậy, sau khi biết thành tích của tôi, cô ấy còn ôm lấy tôi rồi nhảy nhót và nói rằng, Nhạc Nhạc, mình lại có thể học cùng một trường cấp 3 với cậu, vui quá.
Hạ Hạ đúng là một cô nàng ngốc nghếch.
Nhưng nhìn cô nàng ngốc nghếch này, tôi lại nghĩ, Chu Nhạc Nhạc tôi chắc chắn phải trân trọng người bạn tốt này, phải đối xử tốt với cô ấy.
Tôi sẽ không hại Hạ Hạ như những lời cô gái kia nói.
Lên cấp 3, Hạ Hạ vào lớp chọn, còn thành tích của tôi lại không tốt như Hạ Hạ, nên cũng chỉ có thể vào lớp bình thường.
Có điều, Hạ Hạ vẫn đi ăn cơm, đi học và tan học cùng với tôi mỗi ngày như cũ.
Cuộc sống của cô ấy rất đơn giản, trên cơ bản ngoại trừ học tập thì là bói toán, sở thích lớn nhất của cô ấy có lẽ cũng chính là bói toán.
Kỳ thực Hạ Hạ bói khá chuẩn, lần nào nhắc đến bài Tarot, mắt cô ấy cũng sẽ lóe lên một ánh sáng cực kỳ sáng.
Có một lần, tôi đến lớp Hạ Hạ tìm cô ấy.
Tôi đang đứng ở cửa thì nhìn thấy một nam sinh cầm ly nước đi ra, tôi vội vàng nở nụ cười đạt điểm tuyệt đối như thường lệ: “Bạn học, có thể gọi Đinh Bán Hạ giúp mình không?”
Nói xong câu đó, tôi mới thấy rõ nam sinh này.
——Từ Lục Ly.
Ngay cả người không quá quan tâm đến rất nhiều chuyện như tôi cũng biết đến anh.
Hết cách, Từ Lục Ly quả thực rất nổi tiếng. Rất nhiều nữ sinh trong lớp tôi cũng sẽ bàn tán về anh ấy, nói rằng thành tích của anh ấy rất xuất sắc, giỏi thể dục thể thao, ngoại hình lại cực kỳ tuấn tú.
Tôi đã thấy anh ấy đại diện học sinh lên phát biểu, nhưng được thấy anh ấy ở khoảng cách gần như vậy, hình như đây là lần đầu tiên.
Sau đó, trong lòng tôi cảm thấy đồng tình với những cô gái trong lớp——
Thật là đẹp mắt.
Mang theo chút phóng khoáng thuộc về thiếu niên, nhưng lại chín chắn và vững vàng.
Anh ấy không đối xử với tôi như những nam sinh khác, ngược lại lại xa cách mà lịch sự lên tiếng.
Sau đó anh ấy vào lớp, gọi người trong lớp: “Đinh Bán Hạ, có người tìm.”
Giọng nói hay đến bất ngờ, êm tai như nước nhỏ tí tách trên đá.
Tôi không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Cho đến khi Hạ Hạ nhảy nhót ra khỏi lớp, sau đó cười cong đôi mắt với tôi: “Buổi trưa ra ngoài ăn? Được thôi, vậy đến lúc đó mình đứng ngoài cửa lớp chờ cậu nhé.”
Tôi cười đáp lại, sau đó thấy nam sinh tên Từ Lục Ly kia rót nước nóng xong lại cầm ly nước đi vào lớp.
Vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Dường như hoàn toàn không hề chú ý đến vẻ ngoài xuất sắc của tôi, mà ngược lại, trong lúc vô tình lại liếc mắt nhìn Hạ Hạ đáng yêu thông minh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi có cảm giác ghen ghét với Hạ Hạ——
Tôi cũng muốn được nam sinh như Từ Lục Ly chú ý.
Tôi thử thăm dò Hạ Hạ: “Hạ Hạ, nam sinh vừa rồi, là Từ Lục Ly sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Hạ có vẻ kinh ngạc vì tôi biết anh ấy, sau đó cô ấy trả lời: “Chính là người giành được hạng nhất trong kỳ thi vào tháng trước, học sinh xuất sắc siêu cấp lợi hại.”
Tôi không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng, nếu như muốn yêu đương, bạn trai của tôi chắc chắn phải là người như Từ Lục Ly.
Sau này không hiểu sao lại có rất nhiều chuyện bắt đầu không thể khống chế được.
Tôi càng ngày càng chú ý đến Từ Lục Ly, thấy anh ấy sẽ cảm thấy vui vẻ, mỗi lần thi tháng sẽ đến trước bảng xem anh ấy có phải là người được hạng nhất hay không, ngay cả lúc ăn cơm cùng Hạ Hạ cũng sẽ không nhịn được hỏi cô ấy về chuyện của Từ Lục Ly.
Hạ Hạ là một người rất thông minh.
Đương nhiên cô ấy cũng hiểu được, cô ấy đùa vui hỏi: “Nhạc Nhạc, có phải cậu thích Từ Lục Ly không?”
——Tôi, vẫn luôn chờ cô ấy hỏi câu hỏi như vậy.
Bởi vì dựa theo mức độ Hạ Hạ tin tưởng và quý mến tôi, người mà tôi thích, chắc chắn Hạ Hạ sẽ giữ khoảng cách, hơn nữa, cô ấy cũng sẽ giúp đỡ tôi.
Tôi biết mình rất xấu tính, rất ích kỷ, nhưng tôi lại không nhịn được.
Tôi muốn để Từ Lục Ly, làm bạn trai của tôi.
Cho nên tôi đã làm rất nhiều chuyện mà trước giờ tôi không làm.
Ví dụ như, chạy tới lớp Từ Lục Ly đưa trà sữa cho anh ấy.
Khi tôi xách trà sữa đi tới trước chỗ ngồi của Từ Lục Ly, nam sinh lớp họ đều đang hô hào.
Chỉ có Từ Lục Ly vẫn yên lặng ngồi trên vị trí của mình mà đọc sách, tựa như không hề nghe thấy bất cứ thứ gì.
Tôi có thể nghe thấy tim mình đập rộn ràng, sau đó tôi đặt trà sữa lên chỗ của anh ấy: “Từ, Từ Lục Ly, mình muốn mời cậu uống trà sữa.”
Cuối cùng Từ Lục Ly cũng ngẩng đầu lên, nhưng anh ấy lại nói: “Không cần, cảm ơn.”
Đáp án ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Trong lúc nhất thời, tôi có hơi xấu hổ, rồi tôi cắn môi dưới.
“Mình đã mua rồi, mời thì cậu uống đi mà.” Thậm chí tôi còn lấy ra cái cách cư xử chắc chắn sẽ hữu dụng với các nam sinh, mang theo chút nũng nịu.
Nhưng anh ấy vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần.”
Tôi càng lúc càng xấu hổ, mọi người đều đang nhìn chằm chằm tôi.
Sau đó vẫn là Hạ Hạ tới giải vây giúp tôi: “Chà, trà sữa bốn mùa sao, mình thích. Nhạc Nhạc, cho mình uống ly trà sữa này nhé.”
Tôi gật đầu, sau đó chạy trối chết.
Sau đó, lần thứ hai thì tôi đưa đến món tráng miệng ngọt, lần thứ ba là đưa đến bữa sáng...
Nhưng Từ Lục Ly không nhận lần nào.
Tôi không biết vì sao một nam sinh lại có thể khó tiếp cận đến vậy.
Ngay cả muốn mời anh ấy ăn cơm trưa, anh ấy cũng từ chối không chút do dự, sau đó anh ấy xoay người đi, ngồi cùng một bàn với Hạ Hạ, còn chủ động trò chuyện với Hạ Hạ.
Dường như tôi đã hiểu được chút gì đó.
Do vậy, sau này tỏ tình thất bại là lẽ đương nhiên.
Tôi thất bại thảm hại hỏi Từ Lục Ly: “Cậu thích Hạ Hạ, đúng không?”
Chàng trai lạnh lùng kia chỉ vừa nghe thấy cái tên này đã nở nụ cười.
Tôi còn gì không hiểu rõ nữa.
Sau khi Hạ Hạ nói kết quả bói toán ấy, tội tự nhiên có lý do để giận cá chém thớt.
Đúng, tôi ghen ghét Hạ Hạ đấy thì sao.
Ghen ghét vì cô ấy không mất chút công sức nào đã nhận được sự yêu thích từ nam sinh như Từ Lục Ly.
Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi bị sự ghen ghét làm u mê đầu óc hay sao mà tôi vẫn luôn chỉ muốn nhận được sự chú ý của Từ Lục Ly.
Nên tôi đã làm ra chuyện như vậy.
Biết rõ niềm đam mê của Hạ Hạ đối với bói toán, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà làm ra chuyện như vậy.
Sau này khi đã kết hôn, Đổng Thành Thụy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng dần quên đi sự si mê với Từ Lục Ly.
Thành Thụy hỏi tôi: “Nhạc Nhạc, em lớn thế này rồi, có từng làm chuyện gì cực kỳ hối hận không?”
Tôi suy nghĩ rất lâu rồi cười đáp: “Có.”
Không phải gặp được Từ Lục Ly, cũng không phải đã từng cố chấp với Từ Lục Ly, chỉ là bởi vì——
Thật sự giống y như lời nói của nữ sinh kia hồi cấp 2, làm tổn thương Hạ Hạ, mất đi một người bạn tốt chân thành đến vậy.
Không còn có một cô gái nào, sẽ đối xử tốt với tôi như thế nữa.
Lúc gặp lại Hạ Hạ, cô ấy vẫn giống như rất nhiều năm trước, vừa trong sạch vừa chân thành, đối xử với thế giới này tràn đầy thiện chí.
Suy cho cùng thì tôi còn thiếu sót rất nhiều.
Hiện tại, Từ Lục Ly vẫn xuất sắc như năm đó, không, anh ấy còn xuất sắc hơn năm đó một trăm lần.
Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn chỉ yêu Hạ Hạ. Tôi cảm thấy đó là điều khiến tôi cảm động nhất.
Ồ không, ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện khác có thể khiến tôi cảm động hơn——
Hạ Hạ, cô ấy đã hạnh phúc.