Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 53

Ngoại truyện của Trần Nam và Thù Vinh.

Editor: Gấc.

Kể ra thì, chuyện nam thần nhiều năm Tô Mạc Già là bạn học cấp 3 của cô bạn thân nhà mình, sau này lại trực tiếp trở thành bạn trai. Trần Nam cứ cảm thấy rất huyền diệu.

Nhớ đến trước đây lúc Trần Nam học đại học, gần như ngày nào cô cũng lôi kéo Đinh Bán Hạ đi mê trai: “Hạ Hạ, bộ kịch truyền thanh mà nam thần Tên Điệu của mình đăng hôm nay thật sự quá quá quá hay! Mình thích anh ấy cả đời hu hu hu, cậu không biết đâu, vừa nghe mình đã khóc...”

“Hạ Hạ, hôm nay nam thần của mình độc thoại một bài hát cổ phong! Mình chết đây!”

...

Cho nên, nam thần mình mê bỗng một ngày biến thành bạn trai của bạn thân mình...

Vẫn rất kỳ quái.

Nhưng Trần Nam cảm thấy mình đã rất kiềm chế, không vội xông lên xin chữ ký.

Cô làm một người chứng kiến toàn bộ quá trình, đương nhiên biết quá trình yêu đương của hai người có thể nói là khó khăn. Sau khi nam thần Tên Điệu làm ra vô số chuyện gây sốc cả giới 2D, Trần Nam thân là một quần chúng hóng hớt.

Đã thiết lập một tình bạn hóng hớt sâu đậm với Thù Vinh.

Đúng vậy, thân là bạn tốt của người trong cuộc, bọn họ luôn chú ý cặn kẽ hướng đi của câu chuyện này trước.

Sau đó tiến hành nói chuyện khẩn cấp, ví dụ như——

Nam Nam tự nhủ: “Thù Vinh Thù Vinh, anh có thấy bài viết mới của nam thần Tên Điệu không?! Mẹ ơi, nam thần thật sự có sức mạnh bạn trai max!”

Thù Vinh sẽ lập tức chạy tới Weibo xem đã xảy ra chuyện gì, rồi lại vội vàng chạy về Wechat nói chuyện với Trần Nam: “Thấy rồi. Lại một ngày nữa quỳ lạy bạn thân của em, bạn thân của em lợi hại thật đấy, trước giờ tôi chưa từng thấy Tên Điệu như vậy.”

Rồi hai người lại tám qua tám lại một hồi, chỉ thiếu điều bê một chiếc ghế dài nhỏ đến ngồi ở hàng đầu và cắn chút hạt dưa.

Thỉnh thoảng Trần Nam sẽ có lương tâm mà phát hiện: “Anh nói xem, chúng ta thân là bạn tốt, ngày nào cũng bày ra vẻ xem kịch như vậy thì có ổn không?”

Nhưng rất đáng tiếc, người mà cô hỏi chính là Thù Vinh chỉ sợ thế giới không loạn. Lương tâm hiếm có này của cô cũng bị dập tắt ngay lập tức.

Thù Vinh sẽ xua tay: “Không sao đâu, em làm fans Tên Điệu nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ không hiểu rõ cậu ấy sao? Chuyện lớn bé gì cũng sẽ giải quyết một cách dễ dàng, chúng ta cũng chỉ cần lo hóng hớt, nhân tiện liên tục kêu đỉnh đỉnh đỉnh là được rồi.”

Trần Nam cảm thấy rất có lý, cô gật đầu, rồi lại tiếp tục yên tâm cắn hạt dưa hóng hớt.

Dần dà, hai người ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Có một đêm khuya, Trần Nam thật sự không ngủ được nên cô dứt khoát dựa vào đầu giường lướt điện thoại.

Trần Nam nhìn thấy khoảnh khắc mà Thù Vinh đăng, dường như là đêm khuya vừa mới ra ngoài chơi với bạn về.

Trần Nam hơi tò mò, cô bấm vào avatar của Thù Vinh rồi gửi tin nhắn cho anh: “Thù Vinh, anh làm việc ở thành phố N à?”

Một lát sau Thù Vinh mới trả lời lại: “Vừa mới tắm xong. Đúng vậy, tôi làm việc ở thành phố N. Nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt lắm, tôi là một phóng viên, là cái loại mà ngày nào cũng bay tới bay lui khắp cả nước ấy.”

Thành thật mà nói, tuy Trần Nam rất hay trò chuyện với Thù Vinh, nhưng phần lớn thời gian đều liên quan đến giới 2D. Hai người đều có vẻ rất ăn ý không nhắc đến chuyện ngoài đời thật.

Do vậy, hôm nay Trần Nam bỗng nhiên hỏi Thù Vinh về chuyện công việc, cô còn tưởng rằng Thù Vinh sẽ không trả lời. Không ngờ Thù Vinh lại trả lời lại nhanh như thế.

Càng không ngờ hơn chính là——

Thù Vinh thích trêu chọc người khác và có hơi dở người lại là phóng viên?!

Hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Trần Nam vừa nghĩ vừa gửi tin nhắn: “Anh thật sự là phóng viên à? Tôi hoàn toàn không nhìn ra được.”

Có lẽ vì nhắc đến chuyện công việc, nên bỗng dưng máy hát (*) của Thù Vinh mở ra.

(*) Máy hát: Ý chỉ người ba hoa chích chòe, nói nhiều.

Ồ không đúng, thực ra máy hát của Thù Vinh chưa bao giờ đóng lại.

Dù sao Trần Nam cũng mất ngủ, nên cô dứt khoát nghe Thù Vinh kể về những gì anh đã trải qua trong mấy năm làm phóng viên, thỉnh thoảng cô lại phát biểu vài suy nghĩ.

Sau đó, Trần Nam vốn mất ngủ, lại ngủ thiếp đi mất.

Thù Vinh: “...”

Đã bảo là mất ngủ mà? Coi tôi là nhà thôi miên ư?

Có điều, sau khi trải qua lần này, hai người cũng bắt đầu nói về rất nhiều chuyện.

Trò chuyện chân trời góc biển.

Thù Vinh vốn là người khá thú vị, có đôi khi Trần Nam không thể nhịn được cười khi nói chuyện với anh.

Có một đêm khuya, Trần Nam nhận được điện thoại của bạn trai cũ.

“Alo, Trần Nam?”

Trần Nam hơi khó hiểu. Cô và bạn trai cũ đã chia tay vào 1 năm trước, sau khi chia tay, hai người hoàn toàn không nói chuyện nữa, đột nhiên tên đó gọi điện thoại tới làm gì?

“Sao vậy?”

Bạn trai cũ nói với giọng điệu ngạo mạn: “Tôi sắp kết hôn rồi, đã gửi thiệp mời cho cô, đến lúc đó cô phải tới đấy.”

Trần Nam nhíu mày.

Bạn trai cũ tiếp tục diễu võ dương oai: “Có phải một năm nay cô không yêu đương không? Tôi đã bảo rồi mà, cô xa tôi sẽ không tìm được người tốt hơn đâu, tôi thì khác, cô xem tôi nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi.”

Trần Nam tức đến nỗi bật cười, sau đó cô nói vào điện thoại: “Ai bảo với anh là tôi không có bạn trai? Bạn trai tôi đẹp hơn anh, cao hơn anh, thu nhập tốt hơn anh, quan trọng nhất chính là đối xử với tôi rất tốt.”

Dường như bạn trai cũ liếc mắt một cái đã nhận ra Trần Nam đang nói dối, anh ta gật đầu: “Được, vậy tôi chờ cô dẫn anh ta tới tham gia lễ cưới của tôi.”

Thành thật mà nói, Trần Nam cũng lập tức cảm thấy hối hận sau khi nói xong những lời đó.

Cô độc thân, đến lúc đó đi đâu để biến ra một người bạn trai hiện tại cho anh ta bây giờ?

Nhưng thật sự rất khó chịu khi không thể bật ngược lại cái giọng điệu đó.

Cuối cùng, chính khát vọng trút giận mãnh liệt đã giành được thắng lợi áp đảo, Trần Nam cười khẩy: “A, đó là điều đương nhiên. Tôi còn phải chúc anh tân hôn vui vẻ chứ.”

Sau khi cúp máy, Trần Nam không thể ngủ nổi.

Cô dứt khoát gọi điện thoại cho Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu nói xem mình nên đi đâu tìm một người đàn ông đây?”

Đinh Bán Hạ: “...???”

Có lẽ đột nhiên nhận ra lời mình vừa nói không đúng lắm, Trần Nam lại giải thích tình huống vừa xảy ra.

Đinh Bán Hạ biết bạn trai cũ của Trần Nam, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng Trần Nam đã đồng ý yêu cầu như vậy chỉ vì tức giận, cô ấy có hơi dở khóc dở cười: “Cậu định chọc tức bạn trai cũ hay chọc tức bản thân vậy?”

Cuối cùng vẫn là Đinh Bán Hạ cố gắng phân tích chuyện đã xảy ra, rồi cô ấy đề nghị một cách không đáng tin cậy: “... Thù Vinh?”

Trần Nam: “...”

Sợ nên cúp máy luôn.

Cô nàng Hạ Hạ này, ngày nào cũng đề xuất mấy ý tưởng kỳ lạ. Cô và Thù Vinh nhà người ta không thân thiết, sao có thể nhờ anh đi cùng mình đến lễ cưới của bạn trai cũ được?

...

Lúc Trần Nam khoác tay Thù Vinh đi vào sảnh khách sạn nơi tổ chức lễ cưới, cô thật sự muốn tát mình một cái.

Theo lương tâm, cô thật sự chỉ “Thuận miệng” hỏi Thù Vinh bây giờ đang ở đâu, ai biết được Thù Vinh lại thật sự ở thành phố B?

Sau khi gánh áp lực nói ra đề nghị kia, cô càng không ngờ Thù Vinh lại đồng ý.

Sau đó nữa, Thù Vinh rất thành công, đẹp trai, cao và thu nhập tốt hơn bạn trai cũ của cô, còn đối xử với cô rất tốt...

Có lẽ cũng biết rằng Trần Nam muốn trút giận, nên Thù Vinh đã đối xử rất cẩn thận và tỉ mỉ với Trần Nam trong đám cưới, ngay cả chú rể cũng không khỏi âm thầm tái mặt.

Cô Trần thực sự đã trút được một cục tức.

Ngay cả cô dâu cũng không nhịn được mà chú ý tới Thù Vinh bên cạnh Trần Nam hơn khi biết Trần Nam là bạn gái cũ của chú rể.

“Bạn trai của bạn gái cũ anh đẹp trai thật đấy.”

Mặt chú rể lại càng tái hơn.

Trần Nam chỉ muốn ngẩng mặt lên trời cười to, sau đó nói lời cảm ơn với Thù Vinh: “Cảm ơn vì hôm nay anh đã sẵn sàng giúp đỡ tôi.”

Không hiểu sao Thù Vinh lại bị nụ cười của Trần Nam làm cho chói mắt đến mức không rời mắt được, anh dừng một lúc rồi mới nói: “Không có gì.”

Kể từ đó về sau, tình bạn của Trần Nam và Thù Vinh lại càng sâu sắc hơn.

Cho đến——

Trước hội chợ Manga Anime lần đó.

Lâu lắm rồi Thù Vinh không tới thành phố B. Trần Nam cũng sẽ thường xuyên trò chuyện với anh trên Wechat, hơn nữa còn nói từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, trưa nay ăn gì, buổi tối ăn gì cũng sẽ nói một câu.

Đinh Bán Hạ gọi điện thoại trò chuyện với Trần Nam như thường lệ. Tay trái Trần Nam giơ điện thoại, tay phải di con chuột, khi cô nhìn thấy tin nhắn Thù Vinh gửi đến, lại không nhịn được mà cười một tiếng.

Đinh Bán Hạ: “...”

Âm thầm cảm thấy có chỗ nào đó có vẻ không thích hợp lắm?

“Nam Nam, cậu đang làm gì vậy?”

Trần Nam trả lời, không để ý nhiều: “Xem tin nhắn Wechat Thù Vinh gửi.”

Sau khi trả lời xong, Trần Nam phát hiện bên kia điện thoại chìm vào im lặng kỳ quái. Cô không khỏi chép miệng, sau đó thử dò hỏi: “Hạ Hạ?”

Giọng nói nhỏ nhẹ thường ngày của Đinh Bán Hạ đã biến mất, cách điện thoại nhưng Trần Nam cũng có thể thấy dáng vẻ nghiêm túc của Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ hỏi: “Cậu và Thù Vinh...?”

Trần Nam chợt không nói nên lời.

Đối với Đinh Bán Hạ, Trần Nam cũng biết mình không cần phải giấu giếm làm gì, sau đó lúc này cô mới nói: “Hạ Hạ, mình cảm thấy mình có tình cảm với Thù Vinh... Nhưng mà... Nói thế nào nhỉ, mình cảm thấy bọn mình không có khả năng lắm.”

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu: “Vì sao? Thù Vinh không thích cậu à?”

Trần Nam lắc đầu, cô trả lời với vẻ đau khổ: “Cũng không phải, mình cảm thấy hẳn là Thù Vinh cũng có tình cảm với mình. Nhưng Hạ Hạ, mình thật sự không muốn yêu xa.”

Đinh Bán Hạ còn tưởng là có vấn đề gì, cô ấy xua tay: “Ngày mai mình sẽ tới hội chợ Manga Anime, đến lúc đó mình thăm dò giúp cậu. Đừng để ý, ngoại trừ vấn đề tình cảm thì còn lại đều không phải là vấn đề.”

Trần Nam bỗng nghẹn lời.

Đinh Bán Hạ trực tiếp đưa ra quyết định, ngày hôm sau cô ấy lập tức đi thử Thù Vinh.

Thù Vinh nghe được lời Đinh Bán Hạ nói, anh cảm thấy trong lòng lập tức có nhiều cảm xúc xen vào nhau.

Có lẽ là——

Có lo lắng, có một chút băn khoăn, nhưng phần lớn là niềm vui không thể kiểm soát được.

Không có chuyện gì đáng để vui vẻ hơn chuyện người bạn thích cũng thích bạn.

Tuy nhiên, khi Thù Vinh nhìn thấy tin nhắn Wechat Đinh Bán Hạ gửi tới, anh lập tức không cười nổi nữa.

“Anh nhát quá, vậy mà lại để Nam Nam nhà tôi tỏ tình trước, chậc chậc.”

Thù Vinh lập tức đập bàn đứng dậy.

Ai nhát!

Mẹ nó ngày mai ông đây sẽ đi cầu hôn luôn!

Bình Luận (0)
Comment