Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 54

Truyện về Từ Lục Ly qua góc nhìn của một cô gái tên Vương Lam.

Editor: Gấc.

Vương Lam đã từng cảm thấy mình hoàn toàn không thích học Trung Y.

Không sai, ở thời đại ngày nay, còn ai thích học Trung Y nữa? Không nói đến cái khác, thời đại này vốn đã vội vàng, lấy đâu ra nhiều người tĩnh tâm để học Trung Y.

Làm con gái đầu trong gia đình, lúc trước cô thật sự rất không hiểu vì sao bố mẹ mình lại kiên trì muốn cho cô đi học một ngành mà trước giờ cô không hề nghĩ tới.

À đúng, mẹ nói thế này.

“Trước đây, mẹ cũng không tin Trung Y. Con có nhớ cái lần mẹ bị bệnh đó không, con đi khám bác sĩ Trung Y cùng mẹ rồi gặp được một chàng trai trạc tuổi con ở đó? Thuốc mà ông nội của chàng trai đó kê thực sự rất có ích.” Sau đó mẹ còn thở dài một hơi: “Mẹ cũng mong con có thể trở thành người như vậy. Nếu con thật sự không thích Trung Y, mẹ cũng sẽ không ép buộc.”

Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình êm ấm và được nhận hết mọi sự cưng chiều, thì luôn cực kỳ sợ hãi đối với sự kỳ vọng của người nhà.

Suy cho cùng, bạn cũng là niềm hy vọng duy nhất của họ.

Cho nên, dù trong lòng có khó hiểu đến cỡ nào, Vương Lam cũng sẽ nghe lời người trong nhà, sau đó đi học Trung Y.

Là đại học Trung Y cực kỳ nổi tiếng ở thành phố N.

Tất nhiên cô nhớ rõ lần đó đi khám bác sĩ Trung Y cùng mẹ.

Vị bác sĩ già kia là bác sĩ Trung Y nổi tiếng khắp thành thành phố N, à không, thậm chí còn nổi tiếng khắp cả nước. Ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm ông để khám bệnh.

Bác sĩ Trung Y già có y thuật chữa bệnh cao siêu, từ trước đến nay luôn chữa khỏi bệnh bằng thuốc.

Lúc bác sĩ Trung Y già kê thuốc cho mẹ, Vương Lam đang đứng ở bên cạnh chờ.

Khi đó cô học cấp 2, đúng là lúc tính tình hấp tấp nhất, làm sao cô có thể yên lặng chờ một bên được? Khi nhìn trái nhìn phải, cô thấy một chàng trai trạc tuổi mình đang đọc sách ở bên cạnh.

Một quyển sách cực kỳ dày.

Vương Lam không nhịn được ghé lại gần xem.

Chàng trai không hề chú ý đến cô, vẫn cứ hết sức tập trung đọc sách của mình.

Vương Lam vô cùng tò mò: “Cậu đọc sách gì vậy?”

Chàng trai không ngẩng đầu lên: “Về Trung Y.”

Kỳ thực cô có hơi kinh ngạc, Trung Y là một ngành mà vừa nghe đã biết là cực kỳ khô khan, sao một chàng trai choai choai lại có thể ôm một quyển sách rồi đọc một cách tập trung đến vậy?

Xem có hiểu, có biết rõ không?

Cô bèn hơi ngồi xổm trước mặt chàng trai, nhìn anh nghiêm túc đọc sách.

Cho đến khi cuối cùng chàng trai ấy cũng ngẩng đầu lên, nói một cách rất lịch sự và lạnh lùng: “Chào cậu, cậu chắn ánh sáng của tôi rồi.”

Lúc này Vương Lam mới đứng lên, đỏ mặt lùi lại.

——Nguyên nhân đỏ mặt, không chỉ là vì lỡ chắn ánh sáng của người khác, mà càng quan trọng hơn chính là, chàng trai đang hết sức tập trung đọc sách Trung Y này, cực kỳ đẹp.

Vừa tuấn tú vừa sạch sẽ, khí chất cả người đều đối lập với xã hội vội vàng này.

Dường như anh, hiểu rất rõ.

Vương Lam cảm thấy trước giờ mình chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy, ngay cả hot boy trường đón nhận hết mọi sự săn đón của các cô gái cũng không đẹp bằng chàng trai này.

Gia đình Vương Lam không phải ở thành phố N. Bọn cô đến đây vì danh tiếng của vị bác sĩ Trung Y già này, buổi tối còn phải về nhà, nên mẹ lấy thuốc xong đã vội vàng muốn kéo cô về nhà.

Lúc cô ra đến cửa phòng của bác sĩ Trung Y già, chàng trai đó đứng lên rồi đi tới trước mặt bác sĩ Trung Y già, lưng chàng trai đó thẳng tắp: “Ông nội, vị thuốc Bán Hạ này có thể kết hợp với vị thuốc nào ạ?”

Ồ...

Vương Lam hiểu ra, hóa ra là cháu trai của bác sĩ Trung Y nổi tiếng này, chẳng trách mới học cấp 2 đã ôm sách Trung Y để đọc.

Suy cho cùng cũng chỉ gặp mặt một lần, nên Vương Lam nhanh chóng vứt chàng trai cực kỳ đẹp trai này ra khỏi đầu.

Do đó, Vương Lam hoàn toàn không ngờ cô có thể gặp lại chàng trai này.

Hơn nữa, còn ở đại học Trung Y mà cô rất không muốn theo học.

Thậm chí cô còn không cần đi hỏi thăm đã biết được tên của chàng trai này.

Bởi vì chàng trai này đã đại diện toàn bộ sinh viên năm nhất lên sân khấu phát biểu khi vừa mới nhập học.

Vương Lam cũng không ngờ rằng, dù đã lâu như vậy, nhưng cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chàng trai này——

Không nói tới vẻ đẹp đáng kinh ngạc như trước, chỉ là khí chất lạnh lùng và bình tĩnh trên người anh không hề giống với xã hội hiện đại này, cô chưa từng nhìn thấy điều ấy ở người thứ hai.

Chàng trai ấy đứng trên sân khấu, giọng nói xuyên qua microphone rồi vang vọng khắp khán phòng: “Chào mọi người, tôi là Từ Lục Ly, ngày hôm nay rất vinh dự vì được đứng đây phát biểu với tư cách là đại diện cho các tân sinh viên.”

Chàng trai tên là Từ Lục Ly ấy, dù trong miệng nói “Rất vinh dự”, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Như thể anh xứng đáng được nhận sự chú ý này, hay nói cách khác, kỳ thực chàng trai này không quá để tâm đến kiểu chú ý này.

Vương Lam ngồi ở phía dưới, còn có thể nghe thấy các cô gái bên cạnh đang nhỏ giọng bàn tán về Từ Lục Ly.

Cũng đúng.

Đại học Trung Y này quả thực nổi tiếng ở thành phố N, nhưng thủ khoa tỉnh như Từ Lục Ly lại từ bỏ đại học nổi tiếng nhất trong nước để tới đây học trung Y, thật đúng là rất hiếm thấy.

Vương Lam nhìn những cô gái bên cạnh, trong lòng có chút đắc ý nghĩ, trước đây mình còn từng gặp anh cơ.

Cô biết rằng Từ Lục Ly đã rất yêu thích Trung Y kể từ hồi Trung học.

Cô cảm thấy mình bắt đầu chú ý đến Từ Lục Ly như thể hoàn toàn mất khống chế.

Có điều, cô cũng không có gì đặc biệt lắm. Suy cho cùng, nhân vật cấp nam thần như Từ Lục Ly, dường như đặt ở đâu cũng đều rất thu hút sự chú ý của người khác.

Vương Lam từng thấy một cô gái tỏ tình với Từ Lục Ly.

Cô gái cúi đầu, hình như hơi ngại: “Từ, Từ Lục Ly, em thích anh lâu lắm rồi.”

Dường như trong mắt chàng trai lạnh lùng kia không hề có chút dao động nào. Dáng vẻ vừa lịch sự vừa xa cách, hoàn toàn không giống trạng thái đang được tỏ tình: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Đúng, Vương Lam nhớ rất rõ ràng, là “Có người mình thích”, chứ không phải là “Có bạn gái”.

Thành thật mà nói, Vương Lam cảm thấy sao có thể?

Người như Từ Lục Ly, làm gì có cô gái nào không thích anh?

Sau khi học Trung Y, thành tích của Từ Lục Ly vẫn luôn rất tốt.

Dù sao thì anh cũng là người bắt đầu học Trung Y từ khi còn bé, gần như giáo viên nào trong trường cũng biết đến anh.

Vương Lam biết, Từ Lục Ly có tham gia một câu lạc bộ, cũng là một câu lạc bộ duy nhất.

Câu lạc bộ phát thanh của trường.

Cô không biết tại sao, cũng không nhịn được mà đi đăng ký vào câu lạc bộ này, sau đó lại may mắn vượt qua cuộc phỏng vấn.

Có một buổi chiều, Vương Lam đang ngồi trong phòng phát thanh chuẩn bị tiến hành phát thanh lúc chập tối.

Cửa phòng phát thanh bị đẩy ra, sau đó có một chàng trai đi vào.

Vương Lam sửng sốt một lát rồi mới phát hiện vậy mà lại là Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly thấy cô thì gật đầu rất lịch sự: “Cậu tiếp tục đi, tôi tới chuẩn bị bản thảo cho buổi phát thanh ngày mai.”

Vương Lam ngơ ngác đáp lại.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, còn nửa tiếng nữa mới đến lúc mình bắt đầu phát thanh.

Từ Lục Ly rất yên tĩnh, vẫn không thích nói chuyện lắm.

Vương Lam biết điều này nên cô cũng yên lặng ngồi bên cạnh, sợ làm phiền đến Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly mở máy tính ra, sau đó không biết thấy cái gì, anh lại cầm lấy điện thoại đặt một bên rồi đi ra khỏi phòng phát thanh để gọi điện.

Lúc anh mở điện thoại lên, Vương Lam không nhịn được mà trộm liếc mắt nhìn.

Màn hình khóa và hình nền...

Hình như cùng là một cô gái.

Tiếng Từ Lục Ly gọi điện thoại rất nhỏ, Vương Lam chỉ mơ hồ nghe được một vài từ ngữ mấu chốt.

Cái gì mà “Mình đưa tiền cho cậu”, “Cậu chuyển cho cô ấy” này kia.

Vương Lam cũng không biết làm sao mà mình có thể xác định được là “Cô ấy” mà không phải là “Cậu ấy”, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy, có lẽ có liên quan đến cô gái trong điện thoại của Từ Lục Ly vừa rồi.

Trực giác của con gái.

Khi Từ Lục Ly cúp máy rồi đi vào, Vương Lam lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, còn 10 phút nữa mới phải phát thanh.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được hỏi Từ Lục Ly: “Bạn học Từ, hình nền và màn hình khóa của cậu là bạn gái cậu à?”

Đó là lần đầu tiên Vương Lam thấy một vẻ mặt khác hẳn vẻ lạnh lùng vốn có của Từ Lục Ly.

Từ Lục Ly, anh cười.

Khóe môi khẽ cong lên một vòng cung rất nhỏ.

Nhưng không hiểu sao Vương Lam lại cảm nhận được, Từ Lục Ly đang rất vui vẻ. Hình như là khi nhắc tới cô gái kia, Từ Lục Ly rất vui vẻ.

Trong lòng Vương Lam hơi không kiềm chế được sự ghen ghét...

Từ Lục Ly trả lời: “Vẫn chưa phải.”

Vẫn chưa phải ư?

Vậy nói cách khác, Từ Lục Ly thích cô gái kia?

Sau này, số lần Vương Lam ở phòng phát thanh cùng với Từ Lục Ly nhiều hơn, cô cũng có thể nói được mấy câu với anh.

Cô hỏi Từ Lục Ly: “Bạn học Từ, kỳ nghỉ Quốc Khánh cậu muốn làm gì? Nếu...”

Vương Lam muốn nói, nếu không có kế hoạch gì thì có thể đi ra ngoài xem phim cùng nhau không?

Từ Lục Ly luôn bình tĩnh và tự chủ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

“Quốc Khánh à, đi thành phố B.”

Vương Lam hơi sửng sốt.

“Du lịch sao?”

Từ Lục Ly lắc đầu, tâm trạng càng tốt hơn: “Đi gặp cô ấy.”

Trong lòng Vương Lam hơi buồn bã.

Cho đến vài năm sau, rốt cuộc Vương Lam cũng quên đi tình cảm mới chớm nở kia của mình.

Có một hôm, cô nhận được một email, vậy mà lại là của Từ Lục Ly.

Thư mời đám cưới điện tử.

Lúc cô đi đến lễ cưới, cô dâu và chú rể đang đón khách ở cửa.

Chàng trai trông có vẻ ngây ngô ngày ấy giờ đã biến thành một người đàn ông chín chắn và vững vàng, cũng càng thêm trưởng thành hơn.

Nhưng khi đối diện với cô dâu có mi mắt cong cong ở bên cạnh, trong mắt anh lại rực rỡ lấp lánh.

Vương Lam không biết vì sao mình lại khẳng định rằng cô dâu này chắc chắn là cô gái trong điện thoại của Từ Lục Ly năm đó.

——Có lẽ là khi Từ Lục Ly nhìn về phía cô ấy, ngay cả độ cong khóe môi cũng giống y như đúc.

Trong ánh mắt, chỉ có một mình cô ấy.

Vương Lam buông xuôi, sau đó cô bước lên phía trước: “Chúc mừng bạn học cũ.”

Người đàn ông cực đẹp kia ôm lấy eo cô dâu, hình như cô dâu lườm anh một cái, sau đó tiếp tục cười cong mi mắt với Vương Lam.

Vương Lam cảm thấy, ồ, cô dâu này rất xinh đẹp.

Thứ ánh sáng lấp lánh của tình yêu này, cũng thật sự, rất xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment