~ ÁNH SÁNG CỦA ANNA ~
Họ đã mở khóa nội dung hai bức trong số tranh trừu tượng ở tầng một, còn lại hai bức tranh "Giấc mơ" và "Ánh sáng của Anna".
Hai bức tranh này đều theo phong cách tối giản, trong đó, bức "Giấc mơ" chỉ là vài nét bút màu đen chạy trên nền vải trắng, đường nét cong cong được vẽ vô cùng "cảm tính", không nhìn ra họa sĩ vẽ hình dáng gì; mà "Ánh sáng của Anna" lại càng khiến họ khó bề tưởng tượng hơn, trên nền vải đỏ, có một đường dọc trắng chính giữa, chia bức tranh thành hai nửa.
Kha Thiếu Bân tới trước hai bức tranh, đẩy kính, nghiêm túc quan sát: "Phải mở khóa hai bức tranh này kiểu gì đây?"
Từ Phi Tuyết nói: "Mình thấy vừa rồi Tinh Văn phân tích rất đúng, bức tranh đầu tiên mở khóa bằng tẩy, bức thứ hai dùng bảng màu, có lẽ hai bức tranh còn lại sẽ dùng đến kỹ năng bút vẽ của khoa Mỹ thuật. Chỉ cần sinh viên mỹ thuật thuận lợi vượt qua các khoa trước, cơ bản đều sẽ có ba kỹ năng này khi tới khoa Nghệ thuật.
Việt Tinh Văn tán thành: "Thử xem sao, phỏng lại bằng cọ vẽ."
Từ Phi Tuyết lấy một chiếc bút, biến đầu bút thành màu đen, sau đó phỏng lại một lần từ đầu đến cuối nét vẽ trong bức tranh "Giấc mơ". Đến khi cô vẽ xong, quả nhiên ảo ảnh đã xuất hiện!
Nét vẽ màu đen trong bức tranh "Giấc mơ" nhanh chóng tách ra, kéo dài, chạy khắp xung quanh, cuối cùng tụ lại thành từng chữ, tạo ra một cuốn nhật ký giấy trắng mực đen.
Là trang nhật ký Lia từng viết thời niên thiếu.
"Đêm qua mình lại nằm mơ. Trong mơ, mình trở lại dáng vẻ của đứa trẻ 7 tuổi, đến một vườn hoa trồng toàn hoa hướng dương, bố mẹ chơi đùa trong vườn hoa cùng mình, cả nhà vui vẻ, mẹ còn nói, mình là báu vật mà mẹ thương yêu nhất.
Nhưng khi thức giấc, mình lại thấy mẹ và em trai cùng vào vườn hoa, xúc hết số hoa hướng dương mình mới trồng hôm qua, mẹ trồng rất nhiều rau củ trong vườn, nói rằng phải để em trai ăn những món khỏe mạnh nhất.
Quả nhiên, giấc mơ đều là lừa dối.
Bố mẹ chỉ thích em trai Kevin, họ chỉ mua đồ chơi cho em ấy, lại tiếc không mua nổi một bộ bút vẽ cho mình, nói mình học vẽ tranh chỉ tổ phí tiền. Một chiếc xe đồ chơi của em trai tốn đến mấy nghìn, trong phòng em ấy đầy ắp những chiếc xe đó, nhưng bộ bút vẽ của mình chỉ có mấy trăm thôi mà.
Mỗi năm đến sinh nhật em trai, mẹ đều mua quần áo mới cho em ấy, đưa em ấy đi công viên giải trí, bắn pháo hoa ở nhà cho em ấy, gọi bạn bè của em ấy đến mở party sinh nhật. Còn sinh nhật mình, họ còn chẳng nhớ.
Bức tranh mình dốc hết tâm huyết vẽ suốt một tháng, bị thằng nhóc khốn nạn Kevin đổ mực đỏ lên phá hủy, mẹ mình cũng chỉ nói, đừng trách em con, nó chỉ sơ ý thôi, ai bảo con để tranh ở đó chứ.
Nó chạy vào phòng ngủ của mình, phá hoại tâm huyết của mình, cuối cùng lại là lỗi của mình?
Nhiều khi, mình thật sự rất muốn rời khỏi căn nhà lạnh lẽo này, thậm chí hận đến mức muốn gia đình này chết hết đi!!"
Từng chữ trên trang giấy điên cuồng nảy lên, những dòng chữ màu đen đều biến thành màu đỏ tươi như máu, dấu chấm than cuối cùng khiến người xem sợ hãi giật mình.
Lâm Mạn La chau mày nói: "Bố mẹ Lia thiên vị đến vậy sao?"
Lam Á Dung bất đắc dĩ nói: "Sự thiên vị của cha mẹ mang lại những tổn thương rất khó chữa lành trên tâm lý của trẻ. Hẳn là quan hệ giữa Lia và bố mẹ cô ấy rất tồi tệ, vậy nên khi bố mẹ qua đời, cô ấy mới đồng ý để vợ chồng Rolland nhận nuôi?"
Kha Thiếu Bân nói: "Vậy tức là sau khi Lia đến nhà Rolland, ngày nào cô ta cũng ôm con mèo đeo máy nghe trộm tinh hình gia đình người ta không phải là để điều tra sự thật cái chết của bố mẹ, báo thù cho họ?" Cậu dừng một lát, quay sang nhìn các thành viên: "Nhật ký của Lia có viết hận đến mức muốn cả nhà chết hết, có khi nào cái chết của bố mẹ liên quan đến cô ta không?"
Lưu Chiếu Thanh phỏng đoán: "Lia còn có một em trai tên Kevin nữa, nhưng người em trai này chưa từng xuất hiện trong những đoạn phim mà chúng ta đã xem, có phải em trai cô ta đã chết cùng bố mẹ trong vụ tai nạn giao thông đó rồi không?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt, nói: "Nếu bố mẹ và em trai cô ta đều chết vì tai nạn, vậy cô ta sẽ trở thành người thừa kế tài sản duy nhất. Em nhớ lúc trước nghe quan khách bàn tán, bố mẹ Lia cũng giàu có lắm đúng không?"
Các thành viên nhìn nhau.
Sau sự xuất hiện của "em trai" và cuốn nhật ký, câu chuyện đã càng lúc càng khó bề phân biệt.
Việt Tinh Văn thấp giọng nói: "Xem bức tranh thứ tư đi."
Từ Phi Tuyết đổi màu bút thành màu trắng, vẽ dọc theo đường kẻ giữa bức tranh thứ tư, như có một cánh cửa nứt ra từ giữa bức tranh nền đỏ, hé mở ảo ảnh bên trong.
Một đoạn phim kỳ lạ bắt đầu chiếu trên bức tranh, thời gian tua lại thời trung học, Lia mặc đồng phục tham gia trại hè, vì trước đó cô đã đổi nhóm với Alice, cô cầm tấm thẻ xanh nhận được từ Alice đến nhóm A báo cáo.
Nhóm A có hơn 30 học sinh, nửa nam nửa nữ. Trong đó có một nam sinh tóc vàng vóc dáng cao to, ngoại hình vô cùng tuấn tú, hắn ôm đàn ghi-ta, ngồi đó khẽ giọng đàn hát, không ít các cô gái với vẻ mặt mê mẩn vây quanh.
Lia đứng một mình trong góc, chăm chú nhìn anh chàng đẹp trai dưới ánh mặt trời, cho đến khi đối phương nhận ra ánh nhìn của cô, mới mỉm cười bước lên, chủ động vươn tay: "Chào cậu, mình là Jack học lớp 10, cậu tên gì thế?"
Lia bối rối bỏ chạy.
Suốt trại hè sau đó, Jack luôn tươi cười bắt chuyện với Lia, mỗi khi Lia yên lặng ngồi vẽ tranh trong góc, hắn đều sẽ chạy qua chủ động khen ngợi: "Cậu vẽ đẹp thật đấy." "Sau này chắc chắn cậu sẽ trở thành một họa sĩ tài ba, tới lúc đó mở triển lãm cá nhân nhớ tặng vé cho mình đấy"...
Từng đoạn phim nhỏ vụn không ngừng lướt qua trên màn hình, như đoạn phim tuyên truyền của một bộ điện ảnh về tuổi trẻ.
Chàng thiếu niên với nụ cười tươi sáng, cô gái trầm lặng buồn bã, họ quen nhau vào mùa hè năm ấy, trở thành bạn bè. Chàng trai ôm đàn ca hát, cô gái chăm chú vẽ tranh, cảnh tượng ấy đẹp như một giấc mơ.
Ngày trại hè kết thúc, Jack cười tạm biệt cô, còn chủ động nói: "Cuối tuần đến nhà mình chơi nhé!"
Lia do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cuối tuần, Lia chọn chiếc váy đẹp nhất trong tủ quần áo, đến nhà Jack. Bất ngờ thay, Jack đã chuẩn bị một bữa tối với ánh nến lãng mạn, còn tặng chiếc dây chuyền khảm đá quý cho Lia. Hắn dịu dàng nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, chúc mừng sinh nhật."
Lia cảm động gần khóc, vậy nên cô không hề trốn tránh khi Jack lại gần và hôn mình. Thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì dần dần mất khống chế, Jack đưa Lia vào phòng ngủ của mình, đóng cửa.
Việt Tinh Văn nhìn ánh nến chập chờn trong phòng ăn, phân tích: "Ánh sáng của Anna, hẳn bức tranh này đại biểu cho ánh sáng duy nhất trong lòng Lia. Từ nhỏ cô ấy đã không được bố mẹ quan tâm, tính cách lầm lì, chỉ có Jack chịu quan tâm cô, tổ chức sinh nhật riêng cho cô, còn dày công chuẩn bị quà tặng, chắc chắn khi đó cô ấy rất thích chàng trai này, cho rằng đối phương cứu rỗi mình."
Giang Bình Sách nhíu mày nói: "Tiếc rằng Jack không phải tình thánh, chúng ta cũng biết sau này hắn ta đã kết hôn với Alice. Ban đầu hắn lại gần Lia, chưa chắc đã vì thích đối phương... Mọi người nhìn chỗ này." Giang Bình Sách chỉ vào khung ảnh trong một góc không hút mắt ở phòng khách, nói: "Ảnh gia đình bốn người, chắc chắn là bố mẹ và hai anh em Rhode, Jack."
Việt Tinh Văn tinh mắt phát hiện chiếc dây chuyền trên cổ một nam sinh trong ảnh rất quen mắt. Cậu nhớ lại từng chi tiết xuất hiện trong bức tranh "Bảng đen", nói: "Chiếc dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ người này giống hệt dây chuyền của cậu bé cố ý vẽ lên bảng."
Kha Thiếu Bân kích động nói: "Tớ hiểu rồi! Hồi nhỏ hắn ta cố ý vẽ lên bảng Lia đang vẽ, thời trung học lại ngồi trong góc phòng học nhìn trộm Lia, chàng trai luôn thầm mến Lia này vẫn luôn đeo chiếc vòng cổ hình trăng khuyết... Hắn ta chính là Rhode!"
Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy. Tôi đoán có lẽ Jack biết Lia là người anh mình thầm mến. Vì thế hắn ta mới tiếp cận Lia, mục đích không hề đơn giản, rất có thể chỉ để chơi đùa." Hắn nhìn sang Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Thật ra ngay khi Jack xuất hiện trong đoạn phim này, tôi đã cảm thấy hắn ta chính là vua thủy tề[111]."
Tần Miểu lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ngày nào cũng dính vào Lia nói mấy câu 'Tranh cậu vẽ rất có hồn', 'Sau này cậu sẽ là một họa sĩ tài ba', mồm ngọt như mía lùi, cũng chỉ có mấy cô gái ngây thơ như Lia mới bị hắn ta lừa."
Tần Lộ tức giận nói: "Lần đầu hẹn hò đã đưa luôn bạn gái về nhà rồi, nhìn là biết giàu kinh nghiệm! Hắn ta biết Lia là người anh mình thầm mến, rất có thể hắn ta tán tỉnh Lia chỉ để chứng minh mình mạnh hơn anh trai?"
Cô gái anh trai đã yêu thầm nhiều năm nhưng chưa theo đuổi được, mình lại có thể ngủ với cô ấy một cách dễ dàng, với Jack mà nói, có lẽ đây là một chuyện đáng để khoe khoang, cũng chỉ có Lia khi ấy mới coi hắn ta như ánh sáng của mình.
Kha Thiếu Bân tâm trạng phức tạp, nói: "Hai anh em này chẳng được ai ra hồn, không phải sau khi kết hôn với Daisy, Rhode cũng bao nuôi người tình bên ngoài sao? Gen trai tồi của nhà này có phải di truyền không thế?"
Tân Ngôn bình tĩnh hỏi: "Vậy rốt cuộc hung thủ gϊếŧ Lia là ai?"
Đến lúc này, họ đã mở khóa tranh trừu tượng dưới tầng một và một vài bức treo trên tầng hai, còn hai bức tranh vẫn chưa khởi động cơ quan, lần lượt là "Mona Lisa" treo trước lối vào tầng hai và "Hoa hướng dương" trên tầng hai.
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Lên tầng hai, xem bức 'Mona Lisa' quan trọng nhất kia."
Mọi người đi dọc cầu thang lên tầng hai.
Bức tranh treo ngoài lối vào này là quỷ dị nhất, lúc thì khuôn mặt thứ hai xuất hiện, khi thì người phụ nữ trong tranh há vòm miệng đỏ máu phát ra tiếng cười u ám, lúc này, người phụ nữ trong tranh nhìn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Kha Thiếu Bân nhìn mà nổi da gà, nhỏ giọng nói: "Cơ quan của bức tranh này ở đâu?"
Việt Tinh Văn nhìn sang Từ Phi Tuyết, người sau lắc đầu, tỏ ý mình cũng không có ý tưởng gì.
Giang Bình Sách lại bình tĩnh đến trước bức tranh, hắn sát lại gần quan sát tỉ mỉ khóe miệng hơi nhếch lên của người phụ nữ trong tranh, lát sau, hắn bỗng nói: "Chỗ khóe miệng có bóng mờ, hẳn là bức tranh này được tạo ra khi chồng nhiều lớp lên nhau."
Kha Thiếu Bân sửng sốt: "Chồng nhiều lớp?"
Giang Bình Sách nói: "Vẽ mấy lớp tranh chồng lên nhau, sau đó nhanh chóng thay hình ảnh khác, chúng ta có thể nhìn thấy những thay đổi khác nhau. Tôi nhớ Từ Phi Tuyết nói khi Da Vinci vẽ bức tranh này cũng vẽ thẳng lên bức tranh ban đầu, vậy nên mới có truyền thuyết Mona Lisa có hai gương mặt, đúng không?"
Mắt Từ Phi Tuyết sáng rực: "Mình hiểu rồi! Cách mở khóa bức tranh này hẳn là bóc tách. Mỗi khi chúng ta tách một lớp, manh mối ở lớp đó sẽ xuất hiện, cho đến khi chúng ta tách tới bức tranh ban đầu!"
Chú thích:
111, Vua thủy tề: Từ gốc là 海王 (ngôn ngữ mạng TQ), chỉ những người hay "giăng lưới" cua trai, gái, có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người cùng một lúc.
~ SỰ THẬT PHÍA SAU MONA LISA ~
Quả thật bức sơn dầu Mona Lisa trước lối vào tầng hai có mấy kiểu biến ảo, đầu tiên là bức tranh phỏng lại giống bản gốc 100% mà mọi người thấy ban đầu; thứ hai là cô gái trong tranh với khóe miệng nhếch lên mà Việt Tinh Văn phát hiện; sau đó là gương mặt thứ hai xuất hiện trong tranh, cùng người phụ nữ há miệng có tiếng cười quỷ dị.
Nếu Từ Phi Tuyết đoán đúng, có thể tách bức tranh này ít nhất bốn lần, không biết bức tranh ban đầu nằm cuối cùng có nội dung gì. Lúc này, người phụ nữ trong tranh đang nhếch miệng, như cười như không nhìn họ.
Việt Tinh Văn nén lại cảm giác khó chịu, nói: "Thử xem có thể bóc lớp này ra không."
Từ Phi Tuyết bước lên quan sát kỹ càng, quả nhiên, cô tìm thấy chỗ vải bạt chồng lên nhau ở mép bức tranh, chà nhẹ lên đó, một khe hở tróc ra, mép tấm vải vểnh lên, để lộ lớp tranh mờ mờ bên dưới.
Mắt Từ Phi Tuyết sáng lên, cô cẩn thận cầm mép tấm vải, từ từ kéo lên trên, càng kéo, bức tranh như một cô gái đang lột tấm mặt nạ của mình, đến khi cả tấm vải được bóc xuống!
Hình ảnh ẩn sau bức tranh là người phụ nữ ngoác cái miệng đỏ như máu, phát ra tiếng cười dị hợm.
Tiếng cười u ám vang vọng bên tai, nhưng không có ảo ảnh hay manh mối nào xuất hiện.
Giang Bình Sách chau mày nói: "Bóc tiếp."
Từ Phi Tuyết lấy can đảm, mở to mắt tiếp tục tìm nơi các tấm vải chồng lên nhau. Lần này, cô tìm thấy vị trí hai lớp vải chồng lên nhau ở góc phải trên, sau khi khẽ cạy ra, một lớp vải mới xuất hiện. Khuôn mặt của người phụ nữ thứ hai xuất hiện trong tranh, dòng lệ máu chảy trên mặt, mái tóc tản ra như quỷ dữ.
Kha Thiếu Bân thót tim, vô thức hét lên: "Cẩn thận!"
Ban đầu khi lớp tranh này xuất hiện, người phụ nữ trong tranh bỗng bay ra, suýt nữa siết cổ Việt Tinh Văn bằng tóc mình. Việt Tinh Văn nghĩ lại cảnh tượng ấy vẫn còn sợ hãi, cậu lập tức lùi lại, tay cầm sẵn từ điển, chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên, người phụ nữ kia bò ra khỏi tranh. Từ Phi Tuyết đứng ngay gần đó sợ thót tim, vội vàng chật vật trốn tránh, nhưng vẫn bị tóc của người phụ nữ ấy nhanh chóng quấn eo!
Mắt Giang Bình Sách tối sầm, khẽ nâng tay phải, thước ê ke sắc bén nhanh chóng bắn ra, lập tức cắt đứt tóc cô ta!
Nhưng cũng chẳng ăn thua gì, mấy người trong tranh nối đuôi nhau ùa ra như ong vỡ tổ!
Trong căn biệt thự tối tăm chỉ có nguồn sáng duy nhất từ đèn cồn của Tân Ngôn, cảnh tượng mấy người phụ nữ bò ra không ngừng từ trong tranh khiến những người mới trải qua chuyện này lần đầu như Lưu Chiếu Thanh, Trác Phong biến sắc, Trác Phong không nhịn được chửi: "Má, lúc đó mấy đứa đã gặp thứ quỷ này hả?"
Hứa Diệc Thâm nhanh chóng phân bào né tránh, vừa tránh vừa đùa: "Sadako trong phim kinh dị cũng tự nhiên bò ra nhưng không nhiều thế này chứ! Có khác gì chọc trúng ổ ma nữ không!"
Việt Tinh Văn nghe vậy, bỗng nhận ra điều bất thường...
Nếu phải bóc các lớp tranh để khởi động cơ quan trong bức họa Mona Lisa, vậy thì mỗi khi họ bóc đến người phụ nữ chảy lệ máu này đều sẽ bị chúng tấn công, mãi mãi không thể nhìn được rốt cuộc hình ảnh ở lớp dưới cùng là gì.
Làm thế nào mới có thể bóc lớp tranh này dưới sự tấn công của bầy "ma nữ"?
Việt Tinh Văn vừa vắt óc suy nghĩ, vừa nhanh nhẹn tránh khỏi sự tấn công của ma nữ!
Giả dụ, những lớp tranh này giống như miếng kính bảo vệ có hình dán trên màn hình điện thoại, có tất cả bốn lớp, mỗi khi bóc một lớp, hình ảnh mới sẽ xuất hiện, người phụ nữ khóc tấn công họ ở lớp thứ ba, muốn nhìn thấy lớp cuối cùng trên màn hình điện thoại, đồng thời tránh được tầng thứ ba nguy hiểm, sao họ không bóc một lần cả bốn lớp?
Chỉ cần không để người phụ nữ chảy lệ máu này xuất hiện trọn vẹn trong tranh, cô ta sẽ không tấn công họ!
Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn vội nói: "Mọi người rút lui!"
Dứt lời, cậu nhanh chóng quay người chạy xuống, Giang Bình Sách lập tức đuổi theo, dù không rõ lý do, các thành viên khác cũng không chút do dự chạy theo. Lát sau, họ vòng về đường cũ quay lại thế giới A ban đầu, bầy ma nữ nhiều như kiến cỏ kia cũng biến mất.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nói: "Lên kiểm tra xem có phải bức tranh trên tầng hai đã khôi phục nguyên trạng không?"
Từ Phi Tuyết chạy lên cầu thang đến trước lối vào, quả nhiên bức tranh Mona Lisa đã trở lại như cũ, cô sửng sốt: "Bức tranh này không ngừng thay đổi, hình như có cả năng lực phục hồi nữa?"
Việt Tinh Văn đã phát hiện từ lâu. Khi cậu bị người phụ nữ trong tranh tấn công, Giang Bình Sách đã bắn rất nhiều thước ê ke để cứu cậu, trong đó có mấy chiếc thước sắc nhọn chọc thủng bức tranh, nhưng sau đó khi họ quay lại tầng hai, bức tranh lại hoàn hảo không hề hấn gì, chứng tỏ bức tranh này có khả năng tự khôi phục.
Việt Tinh Văn đến cạnh Từ Phi Tuyết, nói: "Lần này đừng bóc từng lớp nữa, cậu ở bốn góc xem chỗ nào có các lớp chồng lên nhau, tìm thấy rồi thì cuốn tạm một góc, khi nào tìm thấy cả bốn lớp thì bóc tất cả cùng một lúc."
Kha Thiếu Bân kích động nói: "Làm vậy thì người phụ nữ chảy máu tầng thứ ba không có cơ hội lộ mặt rồi!"
Lưu Chiếu Thanh cười, giơ ngón cái: "Đúng là Tinh Văn vẫn lắm chiêu, anh không muốn thấy cô ta bò ra khỏi tranh nữa đâu."
Từ Phi Tuyết hiểu ý Tinh Văn, cô nhanh chóng tìm lại những nơi dán chồng lên nhau theo trí nhớ, bốn góc, mỗi góc có một chỗ, như cuộn băng dính trong suốt dán liền nhau, chỉ cần bóc nhẹ là chúng sẽ vểnh lên.
Cô nắm phần góc vểnh lên của lớp thứ tư, cẩn thận bóc từng chút một.
Sau đó, mọi người kinh ngạc nhìn lớp cuối cùng của bức tranh...
Rõ ràng người trong tranh đang cười rất tươi, còn cười ra má lúm đồng tiền, nhưng đôi mắt cô lại lạnh lùng đến lạ, người phụ nữ có mái tóc đen dài, ôm một chú mèo trắng muốt trong lòng, đây chính là Lia khi đã trưởng thành.
Khi nhân vật chính Lia xuất hiện, một đoạn phim được phát trên bức tranh.
Cô ở bên Jack không lâu đã phát hiện, Jack là em trai ruột của Rhode.
Một đêm mưa nọ, cô phát hiện một bé mèo hoang đáng yêu trốn dưới mái hiên, bèn cứu nó về. Không ngờ Jack và mấy người bạn của hắn đi qua, giọng nói lơ đãng: "Tao thích nó á? Đừng đùa, tao chỉ muốn xem người anh tao thích là kiểu gì thôi, không ngờ Lia trông lạnh lùng kiêu ngạo vậy mà dễ húp ghê."
Cậu bạn bên cạnh tò mò hỏi chi tiết, không ngờ Jack lại kể hết những chuyện riêng tư giữa mình và Lia cho họ, còn nói, khi lên giường Lia không hề cởi mở, y như một khúc gỗ...
Tiếng cười dung tục khi mấy nam sinh bàn luận xen lẫn tiếng mưa rả rích, vô cùng chói tai. Lia đứng trong tối, ôm con mèo kia vào lòng, mặt vô cảm.
Cảnh tượng trong tranh thay đổi, Lia xóa tất cả phương thức liên lạc của Jack, bắt đầu tập trung vào việc vẽ tranh, bằng khả năng của mình, Lia đã đỗ một trường mỹ thuật nổi danh.
Cuộc sống của cô dần yên bình trở lại.
Đến một ngày, hai vợ chồng Rolland đột nhiên tìm đến cô, họ ăn cùng Lia tại một quán cà phê, Lia vẫn vẻ mặt vô cảm, nhưng dường như vợ chồng Rolland rất kích động, đoạn phim đã tắt tiếng, mọi người không nghe được nội dung nói chuyện của ba người.
Đoạn "phim câm" này chiếu được một lúc, vợ chồng Rolland rời khỏi quán cà phê, Lia đăm chiêu ôm con mèo, sau đó về nhà.
Đoạn phim vẫn không có âm thanh, cô gửi một tin nhắn cho bố mẹ mình, với nội dung: "Bố mẹ, hè năm nay em trai tốt nghiệp trung học, nó vẫn luôn muốn đi du lịch, hay là gia đình chúng ta cùng đi nhé?"
Mẹ cô nhanh chóng trả lời: "Không phải nghỉ hè con định đi dã ngoại vẽ tranh sao?"
Lia đáp: "Con có thể vẽ trên đường đi mà."
Mẹ nói: "Công việc của bố con bận lắm, chắc không rảnh đâu, lúc khác tính vậy."
Lia đọc tin nhắn rồi mỉm cười đầy châm chọc, cô mở máy tính, tìm lịch sử đặt vé của mẹ mình, phát hiện họ đã đặt vé du lịch cho ngày 20 tháng 7 từ lâu rồi, họ mua vé cho em trai nữa, nhưng không có cô.
Mỗi lần cả gia đình đi du lịch đều "trùng hợp" không đưa cô theo, cô cũng quen rồi.
Lia tắt máy tính, gửi một tin nhắn đến số điện thoại được ghi chú Phu nhân Rolland: "Ngày 20 tháng 7, đúng là họ sẽ đi du lịch."
Bỏ điện thoại xuống, cô bỗng mỉm cười.
Manh mối trong tranh dừng lại tại đây, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau thấp giọng nói: "Rất có thể cái chết của bố mẹ có liên quan đến cô ta. Lúc trước đàn anh Hứa nói rất đúng, quan hệ của cô ta và gia đình rất tệ, nếu bố mẹ và em trai qua đời vì tai nạn, toàn bộ tài sản trong nhà sẽ thuộc về cô ta."
Việt Tinh Văn sờ cằm ngẫm nghĩ: "Xem ra họ đã thỏa thuận điều gì đó trong cuộc gặp gỡ riêng giữa cô ấy và vợ chồng Rolland, có thể vợ chồng Rolland gặp vấn đề nào đó trong chuyện làm ăn, muốn trừ khử bố mẹ cô ấy, đúng lúc cô ấy căm hận bố mẹ và em trai đến cực điểm, hai bên hợp cạ, tạo ra vụ tai nạn xe này?"
Kha Thiếu Bân phân tích tiếp: "Sau vụ tai nạn, bố mẹ, em trai của Lia đều chết hết, cô ta thừa kế toàn bộ di sản theo pháp luật, đồng thời đồng ý để vợ chồng Rolland nhận nuôi, sống ở nhà Rolland?"
Tân Ngôn chau mày nói: "Vẫn còn một vấn đề chưa rõ ràng, nếu cô ta bắt tay với vợ chồng Rolland hại chết bố mẹ mình, sau khi họ qua đời, cô ta nhận vợ chồng Rolland làm bố mẹ nuôi, ở lại nhà họ, như vậy không phải càng dễ bị người ta nghi ngờ sao?"
Lưu Chiếu Thanh nhíu mày suy nghĩ, nói: "Còn bức tranh cuối cùng nữa, chúng ta vẫn chưa mở khóa ảo ảnh trong bức Hoa hướng dương."
Việt Tinh Văn nói: "Đi thôi, vào phòng tranh tầng hai."
Mọi người đến căn phòng treo bức tranh Hoa hướng dương của Van Gogh, cơ quan của bức tranh này vô cùng rõ ràng, nằm ngay trên một cánh hoa hướng dương, màu sắc cánh hoa này khác những cánh hoa xung quanh, Từ Phi Tuyết quan sát một lát, phát hiện đó là một cánh hoa thật được dán lên, đã được sấy khô.
Cô lấy cánh hoa đó xuống, quả nhiên ảo ảnh trong tranh xuất hiện.
Là ba tấm hình chụp gia đình, được chiếu lần lượt.
Bức đầu tiên là ảnh chụp gia đình Lia và bố mẹ, em trai; bức thứ hai là vợ chồng Rolland và hai chị em Daisy, Alice; bức thứ ba là anh em Rhode, Jack và bố mẹ.
Các thành viên nhìn ba tấm hình, không hiểu đầu đuôi gì.
Việt Tinh Văn vừa quan sát vừa phân tích: "Cả ba đều là ảnh chụp gia đình bốn người. Trong đó, vợ chồng Rolland và chị em Daisy, Alice là hòa thuận nhất, tay của hai chị em đều đặt lên vai bố mẹ một cách thân thiết, ai cũng cười rất tươi; Jack, Rhode rõ ràng là tình huynh đệ pha ke, hai người đứng hai bên bố mẹ, nở nụ cười giả tạo; quan hệ của Lia và em trai là tệ nhất, dù chụp ảnh gia đình, Lia cũng không cười."
Giang Bình Sách cau mày nói: "Mấy hình này có ý nghĩa gì?"
Lưu Chiếu Thanh cẩn thận quan sát tấm hình, hồi lâu sau, anh bỗng hỏi: "Mấy đứa không thấy Lia không giống bố mẹ mình chút nào à?"
Kha Thiếu Bân sửng sốt, đi qua nhìn kỹ lại, rồi gật đầu tán thành: "Đúng thật này, mặt mày Lia có vẻ thanh tú hơn, cằm hơi nhọn, bố mẹ cô ấy đều là dáng mặt tròn. Còn nữa, cô ấy mắt hai mí, còn bố mẹ... hình như đều là mắt một mí?"
Hứa Diệc Thâm bất chợt vỗ trán: "Anh biết rồi!"
Anh quay lại nhìn đồng đội, nghiêm túc nói: "Mắt một mí là di truyền gen lặn của thể nhiễm sắc điển hình, nói cách khác, bố mẹ mắt một mí chắc chắn sẽ sinh ra con cái mắt một mí." Để mọi người dễ hiểu hơn, anh vẽ một sơ đồ, nói: "Kiểu gen của aa và aa sẽ thể hiện qua mắt một mí, bố mẹ đều là aa, đứa trẻ khi chào đời cũng sẽ mang kiểu gen aa, bố mẹ, em trai Lia đều có mắt một mí, chỉ riêng cô ta là mắt hai mí, vậy chứng tỏ... Lia không phải con ruột!"
Mắt Việt Tinh Văn sáng lên: "Tức là bố mẹ đối xử bất công với Lia, chiều chuộng em trai, lại chưa từng quan tâm đến cô ta chút nào, thậm chí còn không tổ chức sinh nhật, là vì Lia không phải con ruột?"
Cậu nhìn tấm hình thứ hai trong ba tấm, nói: "Vậy bố mẹ ruột của Lia là..."
Giang Bình Sách cũng nhìn tấm hình đó, đồng thanh: "Vợ chồng Rolland."
Danh nghĩa là con nuôi, nhưng thật ra Lia mới là con gái ruột của vợ chồng Rolland?