Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 212

~ KHÔNG CHỈ CÓ MỘT HUNG THỦ ~

Hứa Diệc Thâm là sinh viên chuyên ngành kỹ thuật di truyền khoa Sinh, vô cùng am hiểu về quy luật di truyền.

Di truyền nhiễm sắc thể thường chia thành "tính trội" và "tính lặn", gen di truyền tính trội thường là AA hoặc Aa, tính lặn là aa. Khi bố mẹ đều mang gen lặn aa, 100% đời sau của họ sẽ mang kiểu gen aa. Nói cách khác, vợ chồng mắt một mí 100% sẽ sinh ra con mắt một mí, cặp vợ chồng trong bức ảnh gia đình này không thể là bố ruột của Lia.

Hứa Diệc Thâm chỉ sang tấm hình khác: "Tinh Văn và Bình Sách nói không sai, vợ chồng Rolland mới là bố mẹ ruột của Lia, mục đích của mấy tấm ảnh gia đình này là để chúng ta tìm ra mấu chốt này."

Việt Tinh Văn suy đoán: "Có lẽ năm đó vợ chồng Rolland đã để lạc đứa con gái này, cũng có thể là sơ ý ôm nhầm con với gia đình khác ở bệnh viện sau khi sinh, cuối cùng Lia lưu lạc đến trại trẻ mồ côi, được đôi vợ chồng này nhận nuôi?"


Giang Bình Sách cũng tán thành suy đoán này: "Nhìn thái độ của bố mẹ Lia với cô ta, cặp vợ chồng này đã biết Lia không phải con ruột từ đầu. Rất có thể ban đầu họ không sinh được nên mới nhận nuôi Lia từ trại mồ côi, sau này sinh được con trai, bèn mặc kệ con gái nuôi, cay nghiệt lạnh lùng."

Lâm Mạn La khẽ thở dài: "Trong hiện thực cũng có rất nhiều trường hợp thế này. Lia thật sự rất đáng thương."

Trác Phong chỉ vào tấm ảnh trong tranh: "Mọi người nhìn ảnh gia đình Rolland đi, Daisy, Alice đều là mắt hai mí, vợ chồng Rolland cũng là mắt hai mí, theo quy luật di truyền, hai cô con gái này có thể là con ruột, cũng có thể không phải?"

Hứa Diệc Thâm gật đầu: "Đúng vậy. Mắt hai mí ít nhất là kiểu gen Aa, giả sử vợ chồng Rolland là Aa kết hợp với Aa, vậy thì có 75% sẽ sinh ra con có gen trội là mắt hai mí, 25% sinh ra con mang gen lặn là mắt một mí. Vậy nên Daisy và Alice có khả năng là con ruột, cũng có thể là nhầm con, không thể xác định chỉ với đặc điểm di truyền."


Kha Thiếu Bân đẩy kính, vừa ghi lại quan hệ của các nhân vật vào máy tính, vừa tổng kết: "Nói cách khác, Lia là con ruột nhà Rolland. Sau khi bố mẹ nuôi chết, cô ấy không chỉ thừa kế toàn bộ tài sản bố mẹ nuôi để lại, còn tìm thấy bố mẹ ruột, bố mẹ ruột cũng có thể để lại cho cô khối tài sản khổng lồ?"

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Rất có thể cô ta không bị gϊếŧ vì tình... mà vì tiền."

Lưu Chiếu Thanh tán thành nói: "Ba thi thể chúng ta phát hiện trong vườn hoa là vợ chồng Rolland và Lia, họ mới là một nhà ba người máu mủ ruột rà, vậy sau khi vợ chồng Rolland và Lia chết, người được lợi lớn nhất là ai?"

Mọi người nhìn nhau, cùng đưa ra kết luận: "Chị em Daisy, Alice."

Trên danh nghĩa hai chị em này vẫn là con gái nhà Rolland, theo pháp luật, họ đều có quyền thừa kế tài sản. Gia đình Rolland có thể chi tới hàng triệu để tổ chức lễ hội pháo hoa mừng sinh nhật cháu trai, có thể thấy họ giàu có đến mức nào.


Giả sử vợ chồng Rolland âm thầm viết di chúc, hoặc lén lút hứa hẹn để lại khối tài sản khổng lồ cho con gái ruột, hai cô con gái Daisy và Alice biết chuyện này bèn rắp tâm gϊếŧ chết Lia, nhìn vào mạch logic thì như vậy rất hợp lý.

Thay thế, tráo đổi, chưa chắc đã vì tình cảm, cũng có thể là vì thân phận và tài sản?

Thân phận "con gái ruột" của vợ chồng Rolland và khối tài sản khổng lồ đứng tên hai người là mấu chốt. Vợ chồng Rolland cũng bị hung thủ gϊếŧ hại, thoạt trông rất giống gϊếŧ người bịt miệng, như vậy đủ chứng minh, rất có khả năng hung thủ muốn chôn vùi bí mật "Lia là con ruột" xuống đất mãi mãi, nuốt trọn tài sản.

Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn lập tức đổi hướng điều tra: "Chúng ta vẫn chưa tìm thấy xác con mèo của Lia, không có chuyện hung thủ tốt bụng nhận nuôi nó. Trên cổ con mèo có máy nghe trộm, chắc chắn có rất nhiều manh mối trong đó."
Chương Tiểu Niên bỗng nói: "Phải rồi, anh ơi, nhìn từ bên ngoài căn biệt thự này phải có bốn tầng mới đúng, nhưng nếu chúng ta đi cầu thang trong nhà, sẽ bị bức Mona Lisa ở lối vào tầng hai cản đường, đưa chúng ta đến những ảo ảnh khác nhau, căn bản không thể lên tầng ba được. Có khi nào tầng ba và tầng bốn còn manh mối khác không?"

Việt Tinh Văn cười vỗ vai Chương Tiểu Niên: "Anh cũng nghĩ vậy. Cầu thang trong biệt thự tựa như lối truyền tống trong game, mỗi khi đi qua cầu thang, chúng ta sẽ được đưa tới những không gian khác nhau. Không thể lên tầng ba, tầng bốn bằng cầu thang được." Cậu chỉ vào cửa sổ trên tầng, nói: "Nhưng chúng ta có thể leo cửa sổ."

Tường bên ngoài biệt thự vô cùng trơn nhẵn, rất khó trèo, nhưng với một nhóm sinh viên có dị năng lại không thành vấn đề.
Giang Bình Sách khẽ giơ tay phải, đưa mọi người bay lên bằng hệ tọa độ, dừng ngay trước tầng ba.

Việt Tinh Văn thử mở cửa sổ, phát hiện cánh cửa này bị khóa, cậu dứt khoát vung "Từ điển thành ngữ" lên đập vỡ cửa, sau đó nhanh nhẹn trèo vào phòng, các thành viên cũng nhanh chóng vào theo.

Trước cửa sổ tầng ba có một hành lang, hai bên trái phải đều có một phòng ngủ rất lớn, còn có một khu giải trí kê chiếc đàn piano ở giữa. Để tránh mọi người lạc nhau lần nữa, Việt Tinh Văn gọi các thành viên cùng vào căn phòng bên trái.

Đây là phòng ngủ của Daisy, có không ít ảnh chụp riêng của cô treo trên tường, một phòng thay đồ riêng với rất nhiều váy dài đủ mọi màu sắc. Bốn cô gái tìm kiếm trong phòng thay đồ, các chàng trai thì tìm manh mối ở những nơi khác.

Việt Tinh Văn tìm thấy một túi tài liệu trong tủ đầu giường, là hợp đồng Daisy thuê thám tử tư điều tra Rhode, cùng một vài tấm hình mà thám tử theo dõi được. Trong ảnh, Rhode đang ôm ấp thân mật với một cô gái trẻ xinh đẹp, cô này có đôi mắt xanh trong trẻo, không phải Lia.
Giang Bình Sách tìm thấy một chiếc hộp trong tủ giường bên còn lại, trong đó là một sợi vòng cổ kim cương, trong hộp còn có một xấp thẻ, trên đó viết "tặng người con gái anh yêu nhất, Daisy", người ký tên không phải là Rhode.

Giang Bình Sách đưa chiếc hộp cho mọi người xem: "Hẳn là mối tình đầu của Daisy tặng."

Việt Tinh Văn nhíu mày nói: "Xem ra đôi vợ chồng này ông ăn chả bà ăn nem rồi, chồng nuôi bồ nhí bên ngoài, vợ thì dây dưa với mối tình đầu, còn giữ sợi dây chuyền tình đầu tặng?"

Đúng lúc này, Lâm Mạn La nói: "Hầu hết đồ trong tủ là váy của Daisy, còn có mấy bộ đồ trẻ em, không có bộ quần áo nam nào, chẳng lẽ chồng cô ấy không sống ở đây?"

Việt Tinh Văn sửng sốt, cẩn thận quan sát lại căn phòng này, bỗng nhiên, mắt cậu sáng lên, nói: "Căn biệt thự này không phải nhà Daisy và Rhode, mà là nhà bố mẹ cô ấy!"
Giang Bình Sách nói: "Đúng vậy. Lúc trước chúng ta thấy Daisy và con trai trồng hoa hướng dương trong vườn, sẽ tự cho rằng đây là nhà cô ấy, nhưng thật ra là Daisy đưa con về nhà bố mẹ."

Việt Tinh Văn quay sang nhìn Giang Bình Sách: "Vậy rất có thể căn phòng còn lại là phòng của cô em gái Alice?"

Giang Bình Sách nói: "Tìm hết phòng này, qua bên kia xem là biết."

Mọi người tìm quanh phòng Daisy một lượt, không phát hiện thêm manh mối khác, bèn chuyển sang căn phòng bên phải. Quả nhiên, trên bàn trong phòng có một khung ảnh, người con gái trong ảnh chính là Alice.

Ngăn kéo bị khóa, Lưu Chiếu Thanh quả quyết dùng bạo lực cưa khóa, tìm thấy một cuốn nhật ký trong đó, Kha Thiếu Bân tò mò mở ra, nói: "Đây là nhật ký Alice viết thời trung học."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Khi gả cho Jack, cô ta không đem cuốn nhật ký theo, có lẽ trong đó có không ít bí mật của cô ta, sợ chồng phát hiện."
Việt Tinh Văn nhận cuốn nhật ký, đọc kỹ.

Alice viết rất nhiều câu nói xấu chị mình trong nhật ký, ví dụ như "Daisy không có gì sánh được với mình hết, vậy mà vẫn mua đồ giới hạn giống mình, mặc áo giống mình trong bữa tiệc tốt nghiệp của mình, chắc chắn chị ta cố ý!" "Hôm nay là ngày cưới của chị ta, chị ta gả cho con trai lớn Rhode nhà Brown, không biết Rhode thích gì ở kẻ xấu dị như chị ta..."

Từng câu chữ bén nhọn, khắc sâu vẻ tăm tối trong lòng cô ta.

Ngoài ra, Alice còn viết về đàn anh đầu tiên mà mình thích hồi trung học, viết về đàn anh này với những lời khen vô tận trong nhật ký, khen từ mặt mũi đến tài năng, EQ, trong mắt cô ta, đàn anh chính là chàng vương tử hoàn hảo.

Trong nhật ký cũng viết về việc cô ta đổi nhóm với Lia tại trại hè, cuối cùng còn bình luận: "Con nhỏ Lia kiêu căng này đáng ghét thật, nhìn cái vẻ vênh váo của chị ta là mình buồn nôn."
Kha Thiếu Bân bất lực đỡ trán: "Nói sao thì khi đó Lia cũng giúp đỡ cô ta mà? Cô ta không cảm ơn thì thôi, còn chửi người ta trong nhật ký nữa. Cô gái này lòng dạ tối tăm thật, khen ngợi nam sinh đẹp trai thì đủ kiểu, các bạn nữ khác hơi xinh xắn một chút thì cứ như thở thôi cũng sai?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Có lẽ được bố mẹ chiều từ nhỏ sinh hư, bệnh công chúa nặng quá, nghĩ mình là tuyệt vời nhất thế giới, các bạn nữ khác phải dạt sang một bên hết, bao gồm cả chị gái mình."

Trang nhật ký cuối cùng là cảm nghĩ trước khi kết hôn của cô ta, trong đó có một câu: "Mình biết Jack là người lăng nhăng, đời sống sinh hoạt rất lộn xộn. Nhưng không sao cả, gả đến nhà họ làm phu nhân nhà giàu, có tiền tiêu rủng rỉnh, dù anh ta có đưa bồ nhí đến trước mặt mình mình cũng không rảnh quan tâm."
Lâm Mạn La tặc lưỡi: "Quan điểm của cô ta cạn lời thật rồi, chị thấy cô ta quan tâm đến tiền lắm, cũng giống hung thủ gϊếŧ người vì tiền."

Lam Á Dung cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: "Hai anh em Rhode, Jack vốn là cậu ấm nhà giàu, nhà vợ mình chia tài sản thế nào cũng không liên quan đến hai người họ, nếu gϊếŧ người vì tiền thì động cơ không phù hợp với họ lắm, vậy thì hung thủ là một trong hai chị em này sao?"

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chưa chắc. Đừng quên, Lia bị chôn trong vườn hoa hồng, ban đầu vườn hoa này trồng toàn hoa hướng dương, do Daisy và con trai tự tay trồng, sau này mới đổi thành hoa hồng đen, chắc chắn không phải trùng hợp."

Tần Miểu nói: "Ngôn ngữ hoa của hoa hồng đen là 'Người là tất cả của tôi', bản thân nó là loài hoa biểu đạt tình yêu, nếu hung thủ là Daisy và Alice, không đến mức hai chị em này cùng thầm mến Lia chứ?"
Kha Thiếu Bân vừa suy nghĩ vừa gãi đầu: "Nhìn hai chị em này cũng không giống bách hợp mà."

Tân Ngôn khó hiểu: "Bách hợp liên quan gì đến hoa hồng?"

Kha Thiếu Bân ho nhẹ, đáp: "Cậu không biết bách hợp là gì luôn hả? Bách hợp ý là nữ sinh thích nữ sinh đó."

Tân Ngôn vô cảm nói: "Do cậu biết quá nhiều."

Kha Thiếu Bân vô tội nhìn xung quanh, phát hiện Việt Tinh Văn cũng đang mờ mịt, rõ ràng cậu không biết hàm nghĩa của "bách hợp".

Tần Lộ nói: "Tức là nhìn Daisy và Alice không giống yêu người đồng giới đó, nên không thể thầm mến Lia được. Vậy nên hung thủ gϊếŧ Lia vẫn phải tìm trong hai anh em Jack và Rhode? Vậy không phải suy luận gϊếŧ người vì thừa kế tài sản vừa rồi lại sai à?"

Việt Tinh Văn bỗng hỏi: "Hung thủ gϊếŧ vợ chồng Rolland và Lia nhất định phải là một người à?"
Nghe vậy, mọi người khựng lại.

Giang Bình Sách nhanh chóng bắt kịp suy nghĩ của Tinh Văn: "Khi chúng ta tìm thấy thi thể đúng là chúng được chôn cùng nhau, vậy nên chúng ta tự mặc định rằng đây là vụ án gϊếŧ người liên hoàn, hung thủ gϊếŧ cả ba người. Nhưng đừng quên, ba thi thể chúng ta phát hiện đều đã thối rữa, chỉ còn lại xương trắng, không thể phán đoán chính xác thời gian và nguyên nhân chết."

Việt Tinh Văn nói: "Có lẽ phải tách thành hai vụ án để phân tích, cái chết của vợ chồng Rolland là do hai chị em làm, biết bố mẹ mình muốn để lại tài sản cho Lia, họ rắp tâm gϊếŧ hại bố mẹ mình; cái chết của Lia thì liên quan đến anh em Jack, Rhode, hung thủ chôn cô ấy trong vườn hoa để thể hiện tình yêu cố chấp, biếи ŧɦái?"

Mọi người nhìn nhau, bỗng sáng tỏ.

Ba thi thể chôn cùng một chỗ, nhưng rất có thể không phải cùng một hung thủ.
~ CHÂN TƯỚNG ~

Suy đoán của Việt Tinh Văn mở ra lối suy nghĩ mới cho mọi người. Nếu tách nhỏ vụ án này thành hung thủ gϊếŧ hại vợ chồng Rolland và hung thủ gϊếŧ Lia, động cơ gây án hoàn toàn khác nhau, như vậy có thể giải thích những nghi vấn hiện giờ.

Kha Thiếu Bân nói: "Ý Tinh Văn là, hung thủ gϊếŧ vợ chồng Rolland là một trong hai người Daisy, Alice; còn hung thủ gϊếŧ Lia, phải chọn một trong Rhode và Jack?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Đây chỉ là suy đoán của tớ thôi, muốn xác nhận đáp án cuối cùng, vượt qua môn này, chắc chắn không thể dựa vào suy đoán được, chúng ta phải tìm ra càng nhiều chứng cứ xác thực hơn."

Trác Phong nói: "Hiện giờ, chúng ta đã mở hết các bức tranh trừu tượng, tranh sơn dầu ở tầng một và tầng hai, cũng đã thu thập gần hết manh mối trong phòng hai chị em ở tầng ba rồi, còn phòng trên tầng bốn là chưa tìm."
Hứa Diệc Thâm híp mắt nói: "Tầng một của biệt thự này là phòng ăn và phòng bảo mẫu, tầng hai là phòng vẽ và phòng làm việc, tầng ba là phòng ngủ của hai cô con gái, chắc chắn tầng bốn là phòng chính của vợ chồng Rolland cùng với phòng làm việc của họ, anh nghĩ có lẽ manh mối quan trọng nhất đều ở tầng bốn."

Kha Thiếu Bân lập tức nói: "Vậy chúng ta tranh thủ thời gian lên tầng bốn đi, vào căn biệt thự này lâu vậy rồi, chạy lên chạy xuống hoài, em đói quá."

Việt Tinh Văn nghe bụng cậu sôi sùng sục, bèn nói: "Con đứng yên đây đừng đi đâu hết, bố đi mua quýt cho." Kha Thiếu Bân đứng khựng lại, không thể cử động. Việt Tinh Văn biến ra một quả quýt to rồi đưa cậu, quả nhiên Kha Thiếu Bân đã bình thường lại, cậu lập tức nhận quýt, vứt hết liêm sỉ nói: "Cảm ơn bố ạ!"
Các thành viên xung quanh bất lực nhìn cậu. Kha Thiếu Bân vừa ăn vừa cười: "Mọi người muốn ăn thì tìm Tinh Văn."

Việt Tinh Văn nói: "Chức năng tiêu hóa của Kha Thiếu 'xịn' hơn mọi người một chút, cho cậu ấy ăn lót dạ trước. Còn mọi người chờ tìm hết manh mối, qua môn về thư viện rồi ăn sau."

Mọi người đều không có ý kiến, vừa mới vào biệt thự mấy tiếng, cũng không đói lắm.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách sóng vai đi lên, mọi người lên tầng bốn, trông thấy phòng ngủ chính vô cùng rộng rãi, được thiết kế thành nhiều phòng nhỏ – Phòng ngủ, phòng thay đồ, phòng làm việc và cả vườn treo đi kèm.

Căn biệt thự vẫn tối om, chỉ có đèn cồn của Tôn Ngôn để chiếu sáng, Tân Ngôn dứt khoát gọi rất nhiều đèn cồn, ánh lửa ấm áp thắp sáng cả căn phòng, tiện cho mọi người tìm kiếm.
Việt Tinh Văn nói: "Tìm phòng làm việc trước đi, mọi người đi theo nhé, đừng tách nhóm."

Một vách tường trong phòng bày kín sách, bên còn lại là bàn làm việc, có rất nhiều ngăn kéo.

Có một ngăn vốn được khóa lại, nhưng lúc này lại khóa ngăn kéo đã biến mất. Giang Bình Sách kéo ra, phát hiện một vài tờ chi phiếu bên trong, hắn chau mày nhìn Việt Tinh Văn: "Hẳn đã có người đụng vào ngăn kéo này rồi."

Việt Tinh Văn ngồi xuống kiểm tra kỹ càng, cũng kết luận như hắn: "Khóa bị phá bằng bạo lực, có mấy vết xước trên ngăn kéo này, chắc chắn có tài liệu quan trọng nào đó bị trộm mất rồi."

Hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách nói: "Giấy tờ về chuyện chia tài sản?"

Việt Tinh Văn gật đầu tán thành, tiếp tục tìm những ngăn kéo khác.

Cậu phát hiện một cuốn album trong ngăn kéo dưới cùng, trong đó là ảnh chụp của gia đình bốn người, từ khi Daisy, Alice còn nhỏ đến khi lấy chồng, ghi lại từng chút một trong quá trình trưởng thành của hai chị em, có một vài tấm còn được ghi chú thời gian.
Giang Bình Sách nói: "Nhìn thời gian được ghi chú trên ảnh, Daisy sinh ngày 12 tháng 12 năm 1990, Alice là 15 tháng 11 năm 1992, hai chị em chênh nhau hai tuổi."

Mắt Kha Thiếu Bân sáng lên: "Chúng ta chỉ cần biết ngày sinh của Lia là có thể suy ngược ra ai tráo đổi thân phận với cô ấy, thay thế chức con gái. Người này, rất có thể chính là hung thủ!"

Lia lưu lạc bên ngoài, được người khác nhận nuôi chính bởi vì đã tráo đổi thân phận với người khác khi ra đời, vậy người có sinh nhật khớp với cô, sẽ là người trao đổi thân phận với Lia, cũng là người có khả năng gϊếŧ chết bố mẹ để thừa kế tài sản nhất!

Nghĩ rõ ràng chuyện này, mọi người đều kích động.

Trác Phong hỏi: "Nãy giờ có manh mối nào về chuyện cùng ngày sinh với Lia không?"

Lâm Mạn La nói: "Em chỉ nhớ Lia và Rhode là bạn cùng lớp, tham gia trại hè cùng Alice, Jack. Có thể học sinh các khối đều được đăng ký tham gia trại hè, nhưng nếu cùng lớp thì thường sẽ cùng tuổi nhỉ? Hẳn là cô ấy bằng tuổi Rhode."
Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, nhắc nhở: "Vừa rồi có phải trong hợp đồng Daisy ký với thám tử tư nhờ điều tra bằng chứng nɠɵạı ŧìиɦ của chồng, có hồ sơ về Rhode đúng không?"

Giang Bình Sách mở hồ sơ ra xem, nói: "Sinh năm 1992."

Việt Tinh Văn sáp lại đọc: "Vậy tức là Lia cũng sinh năm 1992, cùng năm với Alice?"

Giang Bình Sách nói: "Chắc chắn ban đầu hai cô gái này cùng ra đời tại một bệnh viện, hai đứa trẻ bị giao nhầm, vợ chồng Rolland không biết con gái ruột đang lang bạt bên ngoài, luôn thương yêu Alice như con mình sinh ra."

Kha Thiếu Bân tò mò nói: "Vậy sau này làm sao họ biết được?"

Ngay lúc này, Lưu Chiếu Thanh tìm ra hồ sơ bệnh án trên giá sách bên cạnh, đưa Việt Tinh Văn: "Ông Rolland được chẩn đoán mắc bệnh máu trắng, cần ghép tủy xương, khi gặp tình huống này, thông thường bệnh viện sẽ chọn người hiến tủy trong gia đình, chắc chắn khi kiểm tra họ đã phát hiện Alice không phải con ruột."
Hứa Diệc Thâm vỗ ót: "Hôm Lia gặp vợ chồng Rolland rồi về nhà gửi tin nhắn cho mẹ, cô ấy có viết nhật ký. Có ai nhớ là ngày tháng năm nào không?"

Giang Bình Sách vốn nhạy cảm với số liệu, lập tức đáp: "Ngày 7 tháng 6 năm 2009."

Lưu Chiếu Thanh phân tích: "Ông Rolland được chẩn đoán mắc bệnh máu trắng vào ngày 1 tháng 5, sau khi ghép tủy, ông ta phát hiện con gái không phải con ruột, bèn đi tìm con ruột, mất một tháng mới tìm được Lia, mạch logic rất khớp."

Lúc này, Lâm Mạn La lại lục được thêm một tệp tài liệu trong góc giá sách, nói: "Công ty của vợ chồng Rolland vẫn luôn hợp tác với công ty của bố mẹ nuôi Lia, hiển nhiên họ có quen biết. Hai người tìm thấy con gái, biết những năm vừa qua con gái không được hạnh phúc, vợ chồng nhà này bèn ủ mưu với con gái, gϊếŧ chết gia đình kia khi họ đi du lịch, giúp con gái trở thành người thừa kế tài sản duy nhất, sau đó nhận nuôi Lia một cách quang minh chính đại?"
Việt Tinh Văn tán thành, nói: "Ảo ảnh trong tranh khi nãy chỉ chiếu hình ảnh Lia gặp bố mẹ ruột, không có âm thanh, không biết họ đã bàn bạc điều gì. Sau đó, bố mẹ nuôi và em trai Lia qua đời vì tai nạn, chắc chắn không phải trùng hợp. Phân tích của chị Mạn La rất có lý, khi đó, Lia sẽ trở thành người được lợi nhất."

Giang Bình Sách chau mày nói: "Kế hoạch ban đầu của hai người họ hẳn là gϊếŧ gia đình đối xử không tốt với Lia trước, để Lia thừa kế tài sản, sau đó đón Lia về nhà, đợi hai cô con gái là Daisy, Alice lấy chồng là có thể dành hết tình yêu thương cho cô con gái thất lạc nhiều năm Lia, đồng thời viết di chúc, chia cả tài sản cho Lia."

Việt Tinh Văn khẽ thở dài: "Chuyện này không tiện rêu rao, vậy nên khi Lia đến nhà họ cũng ở tạm phòng bảo mẫu tầng một. Không ngờ có người đã phát hiện bí mật này, gϊếŧ chết vợ chồng kia để bịt miệng mình."
Mọi người nhìn nhau, Kha Thiếu Bân chốt lại: "Người gϊếŧ vợ chồng Rolland là cô em gái Alice! Chị gái Daisy là con ruột đúng không? Chắc hẳn khi viết di chúc hai vợ chồng kia cũng chia cho Daisy một phần tài sản. Nhưng Alice không phải con ruột, không được chia tài sản. Sau khi biết chuyện, cô ta lập tức trộm di chúc, gϊếŧ chết hai người đã nuôi dưỡng cô ta gần 30 năm."

Lưu Chiếu Thanh bổ sung: "Vì ông Rolland bị bệnh máu trắng, vô cùng yếu ớt, bà Rolland bị còng, đi đứng cũng không nhanh nhẹn, một cô gái trẻ như Alice siết chết hai người này vô cùng dễ dàng. Đợi họ chết rồi, để không bị người khác phát hiện, cô ta đã chôn hai người trong vườn hoa trước nhà."

Đến lúc này, cái chết của vợ chồng Rolland đã sáng tỏ.

Nhìn những tấm hình chụp chung trong nhiều năm và các đoạn phim trong tranh về gia đình này, vợ chồng Rolland đối xử công bằng với hai cô con gái, chắc chắn trước đây họ vẫn nghĩ Daisy, Alice đều là con ruột. Chị gái Daisy sinh năm 1990, em gái Alice là 1992, Lia cũng sinh năm 1992, khả năng lớn nhất là em gái đã tráo đổi thân phận với Lia. Người có xung đột trong việc thừa kế với Lia cũng là Alice, cô ta có động cơ gϊếŧ hại bố mẹ nuôi.
Vậy ai đã gϊếŧ Lia?

Việt Tinh Văn sắp xếp lại manh mối trong đầu, nói: "Chúng ta không thể phán đoán thời gian tử vong của ba thi thể, nhưng nhìn vào vườn hoa đầy ắp hoa hồng đen, cá nhân em nghiêng về thời gian tử vong của Lia muộn hơn hai người kia. Khi Alice gϊếŧ chết vợ chồng Rolland, chôn xác họ trong vườn hoa, có lẽ trong vườn vẫn trồng hoa hướng dương?"

Giang Bình Sách cũng tán thành phân tích của cậu: "Nếu khi đó hung thủ chôn luôn Lia, trồng hoa hồng đen khắp vườn, chắc chắn sẽ khiến gia đình này nghi ngờ và cảnh giác. Trừ phi sau khi có chuyện xảy ra, mọi người dọn khỏi tòa biệt thự này, nhà bị bỏ hoang, khi đó hung thủ mới trồng hoa hồng đen sẽ không ai phát hiện."

Hai người nhìn nhau, Việt Tinh Văn nói: "Hiện trường gϊếŧ hại Lia có thể không phải tòa biệt thự này. Hung thủ gϊếŧ cô ấy ở chỗ khác, sau đó mang thi thể đến biệt thự để chôn?"
Kha Thiếu Bân mỉa mai: "Ai dè ổng đào tới đào lui, phát hiện hai cái xác bị chôn dưới đất?"

Mọi người: "..."

Chắc chắn biểu cảm của hung thủ khi ấy đặc sắc lắm.

Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười: "Rhode và Jack, một trong hai, mọi người nghĩ là ai?"

Khi mọi người đang nhỏ giọng thảo luận, Giang Bình Sách bỗng nói: "Là Rhode."

Việt Tinh Văn khó hiểu nhìn hắn: "Trong đoạn phim cả nhà tổ chức sinh nhật cho cậu bé, lúc Rhode và Alice gặp nhau trước cửa hệt như không quen biết vậy. Chúng ta cũng thảo luận rồi, hai người họ không giống có tình riêng."

Kha Thiếu Bân cũng hùa theo: "Đúng á! Không phải Rhode nuôi bồ nhí bên ngoài sao? Lại còn bị vợ chỉ tận mặt nữa, hắn ta cũng thẳng thắn thừa nhận rồi, sao tự nhiên lại gϊếŧ Lia chứ?"

Giang Bình Sách nói: "Mọi người nhìn mấy tấm hình này."
Hắn lấy vài tấm hình mà thám tử tư Daisy thuê chụp được, trong ảnh, Rhode và người tình cử chỉ thân mật. Cô gái kia có đôi mắt màu xanh xinh đẹp, trong veo, cô ta không phải Lia, nhưng mặt mũi, khí chất đều tương tự Lia.

Từ Phi Tuyết lập tức nói: "Đúng rồi, ban đầu chúng ta nhận định Lia là nhân vật được ám chỉ trong bức tranh Quý cô và con chồn, nhân vật ban đầu được vẽ trong bức tranh đó vốn là người tình của công tước xứ Milan! Người phụ nữ trong tranh ôm con chồn màu xám, Lia ôm con mèo trắng, có phải chúng ám chỉ rằng... Lia giống người tình, nhưng không phải người tình?"

Mắt Việt Tinh Văn sáng rực: "Đúng! Rhode đã tìm một thế thân làm bồ nhí đúng không?"

Giang Bình Sách nói: "Đây là dạng nhân cách hoang tưởng điển hình, hắn ta thầm mến Lia từ nhỏ, yêu mà không được, vậy nên đã tìm một người gần giống cô ta làm người tình. Ngoài mặt hắn ta càng lạnh lùng với Lia, thì khao khát độc chiếm trong lòng càng mạnh mẽ, dần dần tâm lý vặn vẹo. Jack lại khác, cậu ta từng theo đuổi được Lia một cách dễ dàng, một người lăng nhăng như cậu ta sẽ không trân trọng cô gái dễ theo đuổi lại từng có quan hệ, cũng sẽ không có tình cảm sâu đậm gì."
Việt Tinh Văn đã bắt được mạch tư duy, phân tích tiếp: "Tôi còn nhớ trên bàn tiệc đối xứng với bức họa Bữa tối cuối cùng lúc trước, Rhode ngồi tại vị trí của Chúa, Lia ngồi ở chỗ của kẻ phản bội Judas. Khi đó chúng ta đã nghi ngờ đây có phải trùng hợp không? Giờ xem ra là vì Rhode tự cho rằng Lia đã phản bội tình cảm của mình!"

Thay thế, người tình, phản bội...

Các từ khóa trong tranh đều đã khớp.

Rhode thầm mến Lia nhiều năm, coi Lia như tất cả của mình, cuối cùng Lia lại "phản bội" hắn? Vậy nên hắn không nhịn được nữa, gϊếŧ chết Lia, sau đó chôn cô trong vườn hoa, trồng hoa hồng đen biểu trưng cho "Người là tất cả của tôi".

Hoa hồng đen nở rộ dưới ánh trăng, linh hồn của Lia lại không nơi an nghỉ.

Hàng loạt bức tranh trong căn biệt thự này đều là ảo ảnh trong đêm, chỉ để tái hiện tất cả chân tướng.
~ MANH MỐI CUỐI CÙNG ~

Việt Tinh Văn dẫn mọi người nhanh chóng tìm hết tầng bốn, ngoài giấy tờ, album ảnh trong ngăn kéo, không phát hiện thêm manh mối khác, căn phòng vô cùng gọn gàng, không có dấu vết ẩu đả, rõ ràng đây không phải hiện trường vụ án.

Cạnh tầng bốn vẫn còn một chiếc cầu thang, dẫn lên tầng áp mái.

Mọi người men theo cầu thang đi lên, tầng áp mái được thiết kế thành vườn treo, trồng rất nhiều hoa, lúc này, hầu hết đều đã héo rũ, có thể thấy đã lâu ngày không được chăm nom.

Việt Tinh Văn vừa định lên tiếng, một luồng sáng chói mắt bất chợt lóe lên, mọi người vô thức nhắm mắt, đến khi mở mắt ra, họ vẫn đang đứng trong tầng áp mái của biệt thự, nhưng màn đêm xung quanh đã biến thành ban ngày!

Các thành viên cầm đèn cồn trên tay, khó hiểu nhìn nhau.
Ban đêm bỗng thành ban ngày tựa như vừa bất ngờ xuyên không, khiến mọi người không thể thích ứng ngay lập tức.

Kha Thiếu Bân dụi mắt, đi tới rìa căn gác, nhìn ra phía xa... Vườn hoa dưới nhà vẫn trồng kín hoa hồng, nhưng không có chiếc hố họ đào, tất nhiên cũng không có ba bộ xương chôn dưới đó.

Kha Thiếu Bân đẩy kính, khó hiểu nói: "Đây là biệt thự vào ban ngày, chúng ta đến không gian khác rồi à?"

Việt Tinh Văn nói: "Biệt thự về đêm hẳn là ảo ảnh trong tranh, tất cả những gì chúng ta nhìn thấy vào ban đêm có thể hiểu là chuỗi các bức tranh mà ý thức của Lia đã vẽ, để lại rất nhiều manh mối về vụ án này. Chúng ta mở khóa cơ quan của các bức tranh, sau đó được đưa đến ban ngày. Mà biệt thự vào ban ngày mới là dáng vẻ vốn có của nó?"

Lưu Chiếu Thanh dứt khoát nói: "Kiểm tra thử là biết."
Giang Bình Sách giơ tay, đưa mọi người bay xuống vườn hoa bằng hệ tọa độ. Chương Tiểu Niên tự giác triệu hồi máy đào, đào đúng vị trí mà mình nhớ. Song, trong vườn hoa chỉ có một thi thể!

Mọi người sững sờ.

Kha Thiếu Bân gãi đầu: "Sao chỉ có một người chết?"

Lưu Chiếu Thanh đi qua kiểm tra, kết luận: "Nhìn tuổi xương thì đây là Lia."

Kha Thiếu Bân khó hiểu: "Vậy bố mẹ cô ấy đâu? Rõ ràng ba thi thể trong biệt thự ban đêm được chôn cùng nhau mà!"

Mọi người cũng không hiểu.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng xoay người vào trong biệt thự.

Khác với biệt thự về đêm, biệt thự lúc ban ngày... không có bức tranh nào.

Tường trong sảnh lớn tầng một được ốp đá cẩm thạch, không có bốn bức tranh trừu tượng kia. Tủ quần áo, tủ đầu giường trong phòng bảo mẫu đều trống không, phòng bếp cũng tựa như bỏ không đã lâu.
Trước lối vào tầng hai là một đôi hươu đồng biểu trưng cho sự may mắn, hoàn toàn không thấy bức Mona Lisa.

Những bức tranh sơn dầu Bữa tiệc cuối cùng, Đêm đầy sao cũng không xuất hiện trong phòng vẽ và phòng làm việc hai bên, trong phòng tranh bên trái chỉ có mấy bông hoa do trẻ em vẽ bừa và vài bản vẽ nháp lăn lóc trong thùng rác, phòng làm việc bên phải lại trống không, không có lấy một cuốn sách.

Đi tiếp lên trên, căn phòng của hai chị em trên tầng ba đều đã dọn sạch; căn phòng của vợ chồng Rolland trên tầng bốn vẫn còn chút quần áo và sách để lại, căn phòng mờ bụi, rõ ràng đã rất lâu không ai quét dọn.

Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, nói: "Đây mới là dáng vẻ thật sự của biệt thự sau vụ án."

Nghĩ cũng phải, sau khi Lia được vợ chồng Rolland nhận nuôi, không thể vẽ lại nhiều bức tranh kỳ lạ treo trong nhà như vậy được, những gì họ nhìn thấy nghe thấy trong biệt thự về đêm trước đó đều là ảo ảnh. Trong biệt thự thật sự, không hề có những bức tranh đó.
Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn xung quanh: "Chúng ta đã tìm đủ manh mối chưa?"

Kha Thiếu Bân nói: "Chúng ta đã mở hết các bức tranh trong đêm rồi, cũng đã tìm hết phòng của hai chị em, bố mẹ, Lia rồi, chắc là đủ rồi nhỉ?"

Giang Bình Sách bỗng nói: "Chưa đủ."

Việt Tinh Văn nhìn hắn, ăn ý hỏi: "Con mèo kia sao?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ. Lia vẫn luôn ôm con mèo trắng kia, chúng ta cũng không tìm thấy xương cốt con mèo gần biệt thự, nếu con mèo đó vẫn còn sống, mọi sự thật sẽ được hé lộ."

Con mèo đang ở đâu?

Mọi người tập trung tìm kiếm khắp nơi, Việt Tinh Văn nói: "Kha Thiếu Bân, mở radar tìm đi."

Kha Thiếu Bân lập tức gọi người máy Tiểu Đồ, khởi động quét radar.

Phạm vi quét của Tiểu Đồ rất rộng, cậu để Tiểu Đồ tìm toàn bộ biệt thự và vườn hoa, đột nhiên, một chấm tròn màu xanh xuất hiện trên màn hình của Tiểu Đồ, nhìn kích cỡ, đúng là một con mèo!
Việt Tinh Văn rảo bước về vị trí Tiểu Đồ đánh dấu, vén bụi hoa sang hai bên, cậu phát hiện có một con mèo rất bẩn đang cuộn mình trong góc vườn rất đáng thương, dường như nó đã rất lâu chưa ăn gì rồi, liên tục kêu những tiếng yếu ớt.

Việt Tinh Văn cúi xuống khẽ ôm nó lên, Giang Bình Sách nâng mặt bé mèo, quả nhiên, trên cổ nó là một tấm bảng, cùng với máy ghi âm chủ nhân của nó giấu sau bảng tên.

Giang Bình Sách cẩn thận lấy bảng tên xuống, đưa cho Kha Thiếu Bân.

Mắt Kha Thiếu Bân sáng rực: "Sau này Lia đã đổi máy ghi âm thành máy quay, nói không chừng nó đã quay lại được quá trình xảy ra vụ án! Để tớ xem thử." Cậu lấy thẻ nhớ trong máy ảnh ra, kết nối với máy tính của mình, bắt đầu mở đoạn băng.

Hình ảnh rung rắc không ngừng, khiến người xem chóng mặt, hẳn là vì bé mèo đang chạy. Sau đó, khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trong màn hình: "Thử xem nào, góc này có quay được không? Cục cưng ngoan, yên nhé."
Hình ảnh dần ổn định lại, có điều, máy quay trên cổ con mèo là dạng dọc, phải xoay đoạn băng 90 độ mới xem được.

Mọi người nghiêng đầu xem, đến mức cổ sắp gãy hết. Lưu Chiếu Thanh không khỏi kêu: "Tiểu Kha, em có thể xoay máy tính 90 độ được không? 13 người cùng vẹo đầu xem thế này, y như trúng gió tập thể vậy."

Tai Kha Thiếu đỏ bừng, nói: "Em kích động quá, quên mất!"

Cậu xoay màn hình, lúc này hình ảnh đã đúng chiều, mọi người cũng được thẳng cổ lại.

Ban đầu, máy quay chỉ quay được cuộc sống thường ngày của Lia và bố mẹ tại biệt thự, cho đến một hôm, Lia ra ngoài, cô để bé mèo ở nhà với bố mẹ.

Bà Rolland đang xem ti vi trong phòng khách, không ngờ, con gái nhỏ Alice ướt sũng cả người đột ngột lao vào.

Bà Rolland vô thức bước lên đón: "Alice, sao con nhếch nhác thế?"
Hai mắt Alice đỏ ngầu, hệt như ma nữ mới vớt từ dưới nước lên, mái tóc dính bết hai bên mặt, hai mắt hung tợn trợn trừng nhìn mẹ mình: "Tại mẹ hết, nhất quyết gả con cho gã lăng nhăng Jack kia! Hắn ta dám đánh con, còn bảo con cút đi, mẹ nhìn đi, mấy vết thương trên người, trên mặt con đều là hắn ta đánh cả, con thật sự không sống nổi nữa..."

Bà Rolland sửng sốt nhìn con gái, Alice đã như phát rồ phát dại vào trong nhà, vừa đi vừa tự lầm bầm: "Từ nhỏ con đã là người xuất sắc nhất, là người xinh đẹp nhất trong trường, gia đình cũng giàu có, đàn ông theo đuổi con còn phải xếp dọc hai con phố... Con không thể là người thất bại, không thể!"

Bà hoàn toàn không ngờ rằng, chiếc cà vạt trong tay con gái chính là vũ khí siết chết mình!

Khi bị siết cổ, tròng mắt bà Rolland như thể sắp rơi ra. Ông Rolland vốn đã yếu ớt vì hóa trị cũng đi xuống, thấy vợ mình đang vùng vẫy khi bị con gái nhỏ siết cổ, ông tức giận run người, ngã lăn xuống cầu thang, đụng vỡ chiếc cốc, máu thấm một mảng: "Con đang làm gì thế! Bỏ mẹ con ra nhanh!"
Alice ra sức kéo chặt cà vạt, đến khi mẹ mình đã tắt thở, cô ta mới chậm rãi đi về phía người đàn ông: "Bố à, vì sao con không phải con ruột của hai người? Con cũng muốn làm con gái ruột lắm, muốn hiến tủy cho bố lắm, tiếc quá..."

Ông lão tức giận chỉ vào cô ta: "Con, con dám gϊếŧ cả mẹ mình, đúng là không phải người!"

Alice suy sụp nói: "Là hai người không chấp nhận tôi trước! Chia tài sản hoàn toàn không có phần của tôi, nên đừng trách tôi ác độc! Tôi sắp mất chồng rồi, tôi không thể không có tiền, tôi sẽ không sống nổi...." Dứt lời, cô ta rảo bước ra sau lưng ông lão, siết cổ ông bằng cà vạt.

Tiếng cười điên cuồng của Alice vang vọng trong biệt thự, cô ta kéo hai vợ chồng ra vườn rồi chôn xuống hố, trên người, trên mặt cô ta dính đầy bùn đất, vô cùng nhếch nhác, chẳng khác nào ma quỷ. Xử lý xong xuôi, cô ta mới về phòng mình, tắm rửa, thay một bộ đồ xinh đẹp, còn trang điểm tử tế.
Bé mèo lủi trong góc, sợ đến mức không dám lên tiếng.

Hoàn tất mọi việc, Alice cầm giẻ lau, lau sạch từng ngóc ngách trong biệt thự, chỉ có điều, ánh sáng lờ mờ khiến cô ta không nhìn thấy vết máu trên thảm.

Lau dọn hiện trường xong, cô ta vội vàng chạy lên, lấy trộm "di chúc" của bố mẹ rồi biết mất trong đêm mưa.

Khung hình lại bắt đầu rung lắc, có thể thấy bé mèo đang chạy loạn.

Hồi lâu sau, có tiếng động vang lên ngoài biệt thự, chú mèo như thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức chạy ra đón chủ nhân. Lia về nhà, phát hiện bố mẹ biến mất, cô nghi ngờ mở đoạn băng, rồi lập tức tái mặt.

Lia nhanh chóng báo cảnh sát.

Không lâu sau cảnh sát đã đến biệt thự, đào thi thể của vợ chồng Rolland lên rồi bắt gọn hung thủ Alice. Đây cũng là nguyên nhân thi thể hai người không xuất hiện trong vườn hoa biệt thự ở hiện thực.
Đoạn băng là bằng chứng đanh thép, Alice không thể chối cãi, khi bị bắt, trạng thái tinh thần của cô ta chẳng khác nào kẻ điên. Cảnh sát tìm được di chúc của vợ chồng Rolland, quyền thừa kế tài sản được chia đều cho hai cô con gái Daisy và Lia.

Lia nhận khoản tiền khổng lồ rời khỏi biệt thự, căn biệt thự cũng bị khóa lại, không còn ai sống trong đó.

Cô vẫn ôm con mèo đó, sống những ngày yên bình với nó.

Một năm sau, Lia quay lại biệt thự cúng bái nhân ngày giỗ cha mẹ, không ngờ lại gặp Rhode ở đó.

Rhode lịch lãm cười, nói: "Thằng nhỏ ốm rồi, Daisy đi khám với nó, bảo anh đến đây cúng bái cha mẹ."

Lia chau mày, cũng không tiện nói gì trước mộ cha mẹ.

Cô chỉ dâng hoa đơn giản rồi xoay người rời đi. Rhode đi cùng cô một quãng, khi đến vườn hoa trước cửa, hắn ta bỗng nói: "Lia, thật ra trước kia anh rất thích em, em vẫn luôn là người anh yêu nhất. Anh nhớ em thích hoa hướng dương, vậy nên vườn hoa hướng dương này là anh bảo thằng bé trồng, hạt giống là anh mua cho nó."
Lia cười khẩy, đáp: "Đừng làm tôi buồn nôn, cũng đừng sỉ nhục từ 'yêu' này. Theo tôi được biết, sau khi anh kết hôn với chị Daisy vẫn luôn nɠɵạı ŧìиɦ, đổi người yêu nhiều hơn thay áo?"

Sắc mặt Rhode bỗng trở nên vặn vẹo: "Em không biết thôi, những người đó đều có hình bóng của em! Họ cũng chỉ là vật thế thân của em thôi! Người anh khao khát nhất chỉ có mình em! Mỗi lần nhìn thấy hoa hướng dương, anh đều nhớ lại dáng vẻ khi em vẽ hoa hướng dương lên bảng đen ngày nhỏ..."

Lia nhận ra hắn ta khác thường, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng Rhode đã tóm chặt cánh tay cô.

Hình ảnh được bé mèo quay lại bắt đầu rung lắc điên cuồng, nhưng âm thanh vẫn rất rõ ràng... Đó là tiếng Lia ngã, cùng tiếng cô la hét kêu cứu, chẳng mấy chốc giọng Lia đã khàn đi vì bị siết cổ.
Một lát sau, tiếng cầu cứu của Lia cũng im bặt. Nụ cười quỷ dị hiện lên trên mặt Rhode, hắn ta kéo xác Lia vào vườn hoa, chôn xuống đất. Còn vườn hoa hướng dương, hắn ta gieo hạt giống hoa hồng lên đó.

Hắn ta đứng cạnh vườn hoa, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh đã nghĩ từ rất lâu, đợi ngày nào đó em chết rồi, anh sẽ chôn em trong vườn hoa đẹp nhất, như vậy, em sẽ mãi mãi không rời khỏi anh. Em thích hoa hướng dương, tiếc là anh lại thích loại hoa hồng đen này hơn, sau này để chúng thay anh, ở bên em từng giây từng phút."

Phía xa, một người phụ nữ đội mũ, đứng dưới gốc cây, kinh ngạc bụm miệng.

Đó chính là Daisy vừa vội vàng chạy tới phúng viếng.

Hình ảnh chợt dừng lại tại đó, tựa như bộ phim điện ảnh đã tới hồi kết, "The End".

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, tâm trạng rối bời.
Kha Thiếu Bân kêu: "Mấy người này ai cũng biếи ŧɦái hết! Chắc Daisy là người đáng thương nhất nhỉ?"

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Daisy không hề yêu Rhode, hai người chỉ là vợ chồng hờ. Cô ta tận mắt chứng kiến việc này, chỉ cần báo cảnh sát, Rhode sẽ bị xử chết. Lia là người thân duy nhất của cô ta, Rhode là chồng hợp pháp của cô ta, cô ta có thể thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên hai người."

Lưu Chiếu Thanh xoa cằm: "Vậy hai mẹ con Daisy lại là người chiến thắng chung cuộc à?"

Lia và bố mẹ ruột gϊếŧ hại bố mẹ nuôi, thừa kế tài sản khổng lồ; Alice gϊếŧ bố mẹ nuôi, cuối cùng trở thành kẻ điên tâm thần bất ổn; Rhode gϊếŧ chết Lia, muốn cầm tù đối phương bằng cách thức méo mó, lại bị vợ mình nhìn thấy...

Ai thua, ai thắng?

Người bị ham muốn tiền bạc che mắt, rồi sẽ có ngày bị lòng tham cắn trả.
Bình Luận (0)
Comment