Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 48

[Chương 48 đọc tại WP] Chương 49:

~ RỐT CUỘC KHÁCH ĐIẾM CÓ BAO NHIÊU PHÒNG? ~

Khi Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách quay về khách điếm, các bạn học đã thu thập được rất nhiều nấm và quả dại, Tần Miểu còn đào về không ít măng, Giang Bình Sách bỏ củi vào trong bếp. Việt Tinh Văn thì nhìn quanh cách bạn học, hỏi: "Mấy cậu có ai biết xào rau không?"

Tần Miểu giơ tay: "Để tôi làm."

Sau khách điếm có một giếng nước, Lưu Chiếu Thanh đi lấy một thùng nước đặt vào nhà bếp, thấy Tần Miểu quen tay múc một gáo nước đổ vào rửa chảo, Lưu Chiếu Thanh ngạc nhiên nói: "Em biết nấu ăn à?"

Tần Miểu vừa rửa chảo vừa thuận miệng đáp: "Lúc bố mẹ vắng nhà đều là tôi nấu cơm."

Tần Lộ đứng bên cạnh nói: "Chị em nấu ăn giỏi lắm, tiếc là điều kiện ở đây có hạn, không có nhiều nguyên liệu."


Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Tốt hơn môn tự chọn nhiều, ít ra còn có muối!" Anh ta xắn tay áo đứng rửa rau cạnh cô, tay phải lấy con dao phẫu thuật sắc bén ra, nói: "Trên dao phay có máu, nói không chừng là dính lại lúc gϊếŧ người. Anh dùng dao phẫu thuật sạch sẽ thái rau giúp em."

Mấy người họ bận rộn trong bếp, Việt Tinh Văn không biết nấu ăn, bèn gọi Giang Bình Sách vào nhà ăn ngồi phân tích vụ án.

Nửa tiếng sau, mấy đĩa rau được bưng lên bàn, Tần Lộ phát đũa đã được rửa sạch cho mọi người.

Mọi người đói cả một ngày, lập tức bỏ hết khách sáo vung đũa như bay. Tần Miểu nấu ăn cũng rất ngon, Việt Tinh Văn không ngờ nữ sinh có vẻ ngoài lạnh lùng này lại có tay nghề giỏi như vậy.

Mọi người vừa nói vừa ăn, nấm và măng bày đầy trên bàn, những món chay thanh đạm khiến tâm thái của mọi người cũng trở nên "từ bi" hơn nhiều – Không thể yêu cầu quá cao trong thư viện được, ăn no là tốt rồi.


Hoàng hôn buông xuống, mọi người cơm nước xong xuôi lại tụ tập trong nhà ăn.

Việt Tinh Văn sắp xếp lại suy nghĩ, nói suy đoán của mình cho mọi người: "Tôi có một suy đoán mạnh dạn – Nơi này có lẽ là một khách điếm dùng để chơi 'Kịch bản sát chân thực'."

Kha Thiếu Bân nghe vậy đần mặt ra, nhỏ giọng hỏi: "Kịch bản sát là gì thế?"

Tần Miểu ngồi cạnh cậu giải thích: "Kịch bản sát hay còn gọi là 'Câu đố mưu sát', là một trò chơi nhập vai. Mọi người sắm vai các nhân vật trong một kịch bản vụ án mưu sát, không ai biết thân phận của người khác, phải suy luận tìm ra hung thủ. Nếu đây là kịch sản sát cổ đại tự trải nghiệm, thường sẽ thu điện thoại của mọi người, cho mọi người thay đồ cổ trang, sắm vai người cổ đại, như vậy có thể giúp người chơi hòa nhập vào hoàn cảnh, trải nghiệm cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ của một vụ mưu sát thời cổ."


Kha Thiếu Bân hiểu ra, cậu nghiêm túc nâng kính, nói: "Tức là để chơi trò kịch bản sát này, người chơi cần ở lại đây một vài ngày, mặc đồ cổ trang, đóng vai các nhân vật khác nhau, đây là nguyên nhân mà phòng chứa và các căn phòng trên tầng xuất hiện rất nhiều đồ cổ trang. Vì người chơi đến từ vùng khác, sau khi chơi xong có lẽ còn định đi du lịch nên mới mang theo hành lý, như vậy có thể giải thích cho số hành lý chúng ta phát hiện trên tầng gác mái?"

Lưu Chiếu Thanh xoa ót, "Vậy nội dung cổ đại trong giấc mơ của chúng ta, thật ra là một kịch bản?"

Mọi người đồng loại quay sang nhìn Việt Tinh Văn.

Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy, chỗ khó nhất của chương trình học lần này chính là thiết lập 'kịch lồng kịch'. Chúng ta chia tất cả manh mối thành hai phần để lý giải. Phần hiện đại, hung thủ mở khách điếm gϊếŧ người; còn phần cổ đại là kịch bản do hung thủ viết ra. Vì nữ chính trong hai thế giới đều họ Tô, nên tôi mạnh dạn đoán rằng có lẽ kịch bản cổ đại phản ánh một vài chuyện trong hiện thực, cũng tức là kịch bản được cải biên dựa trên hiện thực."
Cậu viết những manh mối mà mình và Giang Bình Sách vừa chỉnh lý lại vào hai tờ giấy, trải lên mặt bàn, kiên nhẫn phân tích: "Thế giới mà chúng ta đang ở là thế giới hiện thực, nơi đã xảy ra vụ mưu sát liên hoàn. Kết cấu của khách điếm kỳ lạ, chứng tỏ được nó được dày công thiết kế, hung thủ dùng 'Kịch bản sát' làm mồi câu, dụ những người trẻ tuổi thích chơi kiểu game này đến khách điếm ở trọ, âm thầm gϊếŧ hại vài nữ sinh, mặc đồ tân nương cho họ rồi giấu trong phòng chứa."

Giang Bình Sách bổ sung: "Khách điếm số bảy, bảy chiếc ghế trong phòng chứa xác, bảy quỷ tân nương, hung thủ có sự cố chấp rất rõ rệt với số 'bảy' này. Nhưng có một điểm đáng ngờ trong thế giới hiện thực mà hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể làm rõ – Cô gái được mai táng trong ngôi mộ ngoài rừng cùng sáu người chết được giấu trong phòng chứa, đãi ngộ của họ hoàn toàn khác nhau."
Việt Tinh Văn gật đầu nói: "Hơn nữa, trên bia mộ có khắc chữ 'Ái thê Tô Uyển Tâm chi mộ', rất có thể cô gái được chôn cất không phải do hung thủ gϊếŧ, mà chết vì một chuyện khác, được người chồng yêu thương cô ấy chôn ở đây."

Cậu dừng một lát, tổng kết: "Cũng tức là, cô gái chúng ta phát hiện trong mộ không thể tính thẳng vào '7 người chết' và '7 tân nương' được, rõ ràng cô ấy là một sự tồn tại đặc biệt. Tôi nghiêng về cách nghĩ chúng ta vẫn chưa tìm đủ bảy thi thể hơn."

Tần Miểu suy nghĩ một hồi, tán thành nói: "Có lý. Nhìn vào cách bày trí của khách điếm, cả những phòng chứa kia, có thể thấy hung thủ nghiện sưu tầm và mắc chứng OCD nghiêm trọng, nếu trong phòng chứa đã kê bảy chiếc ghế, vậy hẳn phải tương ứng với 7 thi thể, không lý gì hắn ta lại chỉ trói 6 thi thể con gái, bỏ trống một chỗ."
Cao Tiểu Hân ngơ ngác, "Nếu vẫn còn thiếu một, thì nó ở đâu đây?"

Mọi người im lặng suy nghĩ, ai nấy đều thấy rợn tóc gáy, như thể đang bị một đôi mắt theo dõi.

Việt Tinh Văn bỗng nói: "Có tầng gác mái, có khi nào có cả tầng hầm không?"

Mắt Cao Vĩnh Cường sáng lên, "Chuẩn! Nhìn từ bên ngoài không thể thấy tầng hầm, nó cũng không ảnh hưởng chiều cao của kiến trúc, khi chúng ta đo lường tòa nhà cũng không tính phần này."

Mọi người nhìn nhau, tức tốc đứng dậy.

Giang Bình Sách nói: "Chia ra tìm."

Mọi người ngồi xổm, bắt đầu từ trong góc, gõ xuống từng miếng gạch.

Một lát sau, tiếng Tần Miểu vọng ra từ trong nhà ăn: "Chỗ này có gạch lỏng."

Việt Tinh Văn vội bước vào phòng ăn, cậu thấy Tần Miểu đang ngồi xổm dưới sàn, cầm một viên gạch bỏ sang bên cạnh, quả thật bên dưới viên gạch vuông có một miệng hốc khoảng một mét vuông, còn có cầu thang dẫn xuống.
Lưu Chiếu Thanh thấp giọng mỉa: "Rốt cuộc cái khách điếm này có bao nhiêu mật thất vậy?"

Tần Miểu ngồi xổm dưới bàn ăn, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Tôi xuống dò đường trước."

Cô nhanh tay nhanh chân trèo xuống cầu thang, Tần Lộ cầm nến theo sát sau chị mình. Chẳng mấy chốc, tiếng của Tần Miểu đã vọng lên từ bên dưới: "Không gian dưới này lớn lắm, các cậu xuống xem đi."

Mọi người nối đuôi nhau xuống hầm.

Không ngờ tầng hầm này rộng tới cả trăm mét vuông, được chia thành hai phòng hai sảnh, phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn, phòng khách còn có nguyên bộ sô pha, bàn, căn phòng trong cùng là phòng làm việc, giá sách kê cạnh ba mặt tường trưng đủ các loại sách, Việt Tinh Văn quét mắt nhìn một lượt, ngoài những đầu sách nổi tiếng, 60% còn lại là những cuốn sách cổ liên quan tới phong thủy, bát quái, truyền thuyết dân gian cổ đại.
Ngoài ra còn có một căn bếp nhỏ, trong bếp không có tủ bếp và tủ lạnh, chỉ có một bàn bếp đơn giản và vài ngăn tủ.

Điều khiến Việt Tinh Văn chú ý là ba mặt tường trong phòng ngủ dán kín ảnh chụp, dán sát nhau không một khe hở, có thể nói là dùng ảnh chụp thay giấy dán tường.

Trong tất cả tấm hình là cùng một cô gái.

Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, khi cười sẽ rộ lên núm đồng tiền ở khóe miệng, cô để tóc đen dài, môi đỏ răng trắng, nhan sắc này không hề thua kém các ngôi sao đang nổi trong giới giải trí. Vả lại, cô rất giỏi chụp hình, tạo dáng đủ kiểu ngộ nghĩnh trước ống kính, mang lại ấn tượng hoạt bát đáng yêu cho người khác, y như hạt dẻ cười vậy.

Việt Tinh Văn dừng bước trước một tấm hình, tấm hình này khác những hình ảnh ngày thường khác, là tấm hình lớn nhất căn phòng này – Cô gái mặc váy cưới trắng muốt, đầu đội vương miện, nụ cười hạnh phúc vô cùng.
Cậu lấy chiếc nhẫn kim cương hôm nay họ phát hiện trong quan tài ra khỏi túi, đối chiếu với chiếc nhẫn trên tay cô gái.

Giang Bình Sách hỏi: "Là Tô Uyển Tâm?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng là cô ấy, nhẫn kim cương giống nhau."

Mọi người nhìn nhau.

Tần Miểu đi qua nhìn chiếc nhẫn, nói: "Đeo nhẫn trên tay, xem ra hai người đã kết hôn rồi."

Việt Tinh Văn quay lại nhìn mọi người, nói: "Đây là nơi ở của hung thủ."

Mọi người: "..."

Câu vừa rồi của Việt Tinh Văn khiến mọi người nổi hết da gà da vịt.

Ảnh chụp dán kín phòng, nụ cười ngọt ngào xán lạn của cô gái, nhưng kết hợp với căn hầm âm u, tối tăm này, mọi người chỉ thấy sởn tóc gáy, cứ như cô gái này đang cười với họ.

Hung thủ ở ngay dưới tầng hầm!

Lưu Chiếu Thanh nghĩ lại vừa rồi mọi người ăn uống huyên náo trong phòng ăn, không nhịn được nói: "Những người chơi cười nói khi ăn uống trong phòng, cả tiếng mọi người thảo luận khi vây quay bàn tròn, không phải hung thủ có thể nghe rõ mồn một sao?!"
Giang Bình Sách lạnh giọng, nói: "Hắn ta ở ngay dưới hầm, cửa nằm dưới bàn tròn, người chơi không thể ngờ rằng có một hung thủ trốn dưới chân mình. Nửa đêm, hắn ta có thể trèo lên gây án, thần không biết, quỷ không hay."

Cao Tiểu Hân chà xát cánh tay lạnh run, môi trắng bệch: "Đáng sợ quá! Hắn ta đúng là dốc hết tâm huyết vì gϊếŧ người!"

Căn phòng hầm để ở và nghe trộm, phòng cất trang phục và thi thể trên tầng hai, phòng chứa đồ ở tầng gác mái – Thiết kế phức tạp như vậy, đúng là dốc hết tâm huyết.

Việt Tinh Văn nói: "Mọi người tìm manh mối trong hầm thật kỹ."

Mọi người phân công tìm kiếm trong tầng hầm.

Một lát sau, Kha Thiếu Bân kích động chạy đến tìm Việt Tinh Văn, "Tớ phát hiện mấy thùng mỳ gói với cải muối trong tủ bếp nè, chắc là hung thủ tích trữ, định ăn trong lúc ở đây!"
Việt Tinh Văn vỗ vai Kha Thiếu Bân: "Mang mỳ gói lên đó, không cần lo miếng ăn mấy hôm tới rồi."

Lưu Chiếu Thanh cũng đi qua, nói: "Anh tìm thấy rất nhiều thuốc ngủ trong ngăn kéo, không biết hắn ta tự uống hay bỏ vào đồ ăn, đánh thuốc mấy người chơi kia."

Tần Lộ nói: "Tôi tìm thấy rất nhiều đầu thuốc lá trong thùng rác, hung thủ rất thích hút thuốc."

Manh mối dưới tầng hầm đều liên quan đến thói quen sống của hung thủ, họ còn lục được vài bộ quần áo và giày đã nổi mốc, có thể đoán được hung thủ cao 180cm, một gã đàn ông vóc người cao to. Nhưng họ không thu thập được manh mối nào về người chết, cũng không tìm thấy thi thể.

Việt Tinh Văn đứng giữa phòng khách, phân tích: "Nữ chính Tô Uyển Tâm qua đời không rõ nguyên nhân, người đàn ông yêu cô sâu đậm đã đặt cô vào quan tài, chôn ngoài bìa rừng, dựng bia cho cô, sau đó xây một khách điếm ở gần đó."
"Thời điểm xây khách điếm hắn ta đã có kế hoạch gϊếŧ người, nên mới thiết kế những không gian giấu kín như tầng hầm hay gác mái. Hắn ta thu hút vài người tới khách điếm trên danh nghĩa để chơi 'Kịch bản sát', chọn mục tiêu trong số họ rồi nhân lúc người chơi không chú ý, trèo lên từ tầng hầm để gây án."

"Trên giá sách của hắn ta có rất nhiều sách cổ liên quan đến phong thủy, bát quái, truyền thuyết dân gian, rõ ràng hắn ta có nghiên cứu về phong thủy." Việt Tinh Văn dừng một lát, nói: "Tôi cần vẽ lại bản đồ của cả khu vực này, để nghiệm chứng suy đoán của mình."

Mọi người quay lại phòng ăn, Việt Tinh Văn đưa Giang Bình Sách và Cao Vĩnh Cường đi vẽ lại bản đồ trường thi.

Việt Tinh Văn nhớ lại tiếng thông báo của hệ thống vang lên khi họ tìm bia mộ hôm nay, "Bạn đã đi tới ranh giới trường thi." Chứng tỏ trường thi này là một không gian khép kín, giống như phó bản trong game sẽ có ranh giới của riêng chúng.
Lần này cậu muốn vẽ bản đồ của cả trường thi. Ranh giới phía đông là bia mộ; ranh giới phía tây là rừng cây sau hồ sen; đi về phía bắc có một rặng núi không thấy điểm dừng, đương nhiên họ không thể lên núi, nhưng có thể thấy rõ hình dáng của rặng núi.

Việt Tinh Văn phác họa đơn giản hồ nước, khách điếm, dãy núi, khu rừng, bia mộ trên bản đồ...

Cậu hơi híp mắt, nhìn về phía ba cây đại thụ phía trước khách điếm, sau đó chợt ngộ ra, nói: "Mặc dù tôi không rành phong thủy lắm, nhưng tôi thấy nơi này tựa núi kề nước, cây cối tốt tươi, môi trường quả thật rất tốt. Các cậu nhìn ba gốc cây đằng kia đi."

Mọi người nhìn theo tầm mắt cậu, Việt Tinh Văn hỏi: "Các cậu thấy nó giống thứ gì?"

Giang Bình Sách im lặng một chốc, bỗng thấp giọng nói: "Giống đang dâng hương cho chủ nhân ngôi mộ?"
Việt Tinh Văn gật đầu: "Ừ. Ba cây xếp ngay ngắn, thẳng đứng, giống như ba nén nhang cắm trên mộ. Vị trí của khách điếm, vị trí của hồ nước cũng như một lễ tế – Những tân nương bị gϊếŧ hại này chính là vật tế."

Mọi người: "..."

Việt Tinh Văn nói: "Tôi biết động cơ gây án của hung thủ rồi. Tô Uyển Tâm hắn yêu thương qua đời, nên hắn ta tìm vật tế cho người vợ đã mất của mình. Những cuốn sách trên giá, nói không chừng trong đó viết mấy chuyện mê tín như 'siêu độ vong hồn'."

Việt Tinh Văn dừng một lát, tổng kết tất cả manh mối hiện có: "Trong hiện thực, cơ bản chúng ta đã chắp nối được hết vụ gϊếŧ người trong khách điếm rồi, còn tìm được chỗ ở dưới hầm của hung thủ. Những điểm đáng ngờ trước mắt, thứ nhất là vị trí còn trống trong bảy chiếc ghế, cái xác còn thiếu đang ở đâu; thứ hai, mật mã số chúng ta phát hiện trong búp bê vải có ý nghĩa gì?"
"Còn về giấc mơ, chúng ta đã suy đoán ra giấc mơ là kịch bản của trò kịch bản sát, có thể nó phản ánh lại một vài trải nghiệm của chính hung thủ. Đó là thế giới thuần cổ đại, nội dung chính là Tô tiểu thư được đưa đến Triệu phủ xung hỉ, cuối cùng Tô tiểu thư chết, những manh mối như hộ vệ, thầy lang, cô gái váy hồng, búp bê vải xuất hiện trong đó, hiện nội dung vẫn chưa đủ hoàn chỉnh, cần phải tiếp tục bổ sung dựa trên manh mối trong mơ. Tối nay mọi người chú ý, sau khi ngủ nếu lại mơ, nhất định phải quan sát kỹ càng."

Lúc thì cổ đại, lúc thì hiện đại, rất dễ đảo loạn mạch tư duy của mọi người, nhưng Việt Tinh Văn sắp xếp lại như vậy giúp tư duy của họ trở nên sáng rõ – kịch lồng kịch.

Bối cảnh cổ đại là một kịch bản trong trò kịch bản sát. Còn hiện thực là án mưu sát thật sự.
Kịch bản do hung thủ viết phản ánh lại quá khứ của hắn. Thông qua nội dung cổ đại hoàn chỉnh, họ có thể suy luận ra quan hệ của hung thủ và Tô tiểu thư, cùng nguyên nhân cái chết của Tô tiểu thư.

Còn ở hiện đại họ có thể suy luận được động cơ, cách thức gϊếŧ người của hung thủ, tìm đủ nạn nhân.

Suy luận ra toàn bộ hai thế giới, họ có thể chắp nối quá trình tư duy của hung thủ.

Đây chính là "Phá giải câu đố chết chóc" mà kỳ thi yêu cầu!

Bình Luận (0)
Comment