Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 50

~ ĐÊM THỨ HAI VÀ MANH MỐI MỚI ~

Đêm thứ hai buông xuống, mọi người thắp nến trong phòng ăn.

Nhớ lại nội dung trong giấc mơ hôm qua, Việt Tinh Văn nói với các bạn học: "Tối nay chúng ta chia lại phòng, 8 người vừa đủ ở 8 phòng, nếu giấc mơ lại xuất hiện, mọi người nhất định phải quan sát kỹ càng, thu thập manh mối trong mơ."

Hôm qua vì Lạc Giai Giai và Lục Khải "đứt xích" mà họ thiếu một đoạn nội dung, cậu vẫn luôn thấy giấc mơ chưa đủ hoàn chỉnh. Việt Tinh Văn đoán manh mối trong mơ sẽ xuất hiện lặp lại, cậu chủ động chọn phòng Lạc Giai Giai đã ở: "Tối nay tôi sẽ ở phòng số 8."

Cao Tiểu Hân vội nói: "Em vẫn ở phòng 6 được không?"

Việt Tinh Văn gật đầu, nhìn sang Cao Vĩnh Cường, "Chúng ta không đủ người, tốt nhất là hai người tách ra, mỗi người một phòng thu thập manh mối, không vấn đề chứ?"


Cao Vĩnh Cường dứt khoát nói: "Không vấn đề. Tôi ngủ phòng 4, bên cạnh Tiểu Hân."

Giang Bình Sách nói: "Các cậu nói trước."

Lưu Chiếu Thanh, Kha Thiếu Bân lần lượt chọn phòng 5 và 7, Tần Miểu Tần Lộ chọn 2 và 3, chỉ còn lại phòng số 1 chưa ai chọn.

Mọi người đồng loạt nhìn sang Giang Bình Sách.

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tôi ở phòng 1."

Phòng 1 được bày trí thành hôn phòng, bầu không khí trong đó vốn rất quỷ dị, đã vậy hôm nay họ còn phát hiện một phòng chứa cạnh giường, bên trong là 6 bộ xương được bày ngay ngắn, trên tâm lý, mọi người đều không muốn ở chung một phòng với thi thể...

Giang Bình Sách hờ hững, như thể không hề để ý tới việc "ngủ chung phòng với thi thể".

Việt Tinh Văn sáp vào tai hắn nói nhỏ: "Cậu cẩn thận đó, ban ngày chúng ta mở phòng chứa, quấy rầy mấy người chết kia, rất có thể phòng 1 là nguy hiểm nhất."


Giang Bình Sách nói: "Ừ, yên tâm, tôi sẽ chú ý."

Việt Tinh Văn cười, vỗ vai hắn tỏ ý an ủi, sau đó quay đầu dặn dò mọi người: "Giống như tối qua, nếu bị quỷ tân nương tập kích phải ra khỏi phòng ngay lập tức, họp mặt ở cửa phòng Tần Lộ, đến lúc đó nhờ Tần Lộ di chuyển mảng kiến tạo đưa mọi người chạy trốn."

Mọi người lên tầng theo Việt Tinh Văn, ai về phòng nấy.

Việt Tinh Văn vào căn phòng số 8, mặc nguyên đai nguyên kiện nằm luôn lên giường gỗ. Sau khi mơ màng thiếp đi, quả nhiên cậu lại nằm mơ.

Bối cảnh trong mơ là mùa đông lạnh giá, tuyết bay lả tả giữa trời, một cô bé khoảng 8 tuổi cầm bát mẻ đi khắp nơi ăn xin, cô bé ngã xuống nền tuyết, bị người qua đường đánh bầm dập khắp người, ngay khi cô bé thoi thóp, một quý công tử ăn mặc sang trọng đã cứu cô, đưa cô bé lên xe ngựa.


Xe ngựa đi không dừng vó, cuối cùng dừng trước cánh cổng lớn cực kỳ hoành tráng, trên cửa treo tấm hoành phi viết "Triệu phủ".

Sau khi cô bé đến Triệu phủ, cô được tắm rửa, thay một bộ váy hồng sạch sẽ, Triệu công tử đó cười nói: "Sau này em cứ ở lại nhà tôi, tên em sẽ là Tiểu Ưu, mong cả đời này em không phải oán giận, sầu lo."

Việt Tinh Văn bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cậu ngồi dậy, phát hiện một nữ quỷ đang đứng ngay cạnh giường, yên lặng nhìn cậu, ánh trăng lẻn qua song cửa rọi vào phòng, nữ quỷ quay lưng về phía ánh sáng, khiến sắc mặt trắng như tờ giấy càng nổi bật, đôi môi đỏ như dính máu người...

Việt Tinh Văn suýt nữa đứng tim.

Chị quỷ à, chị im ỉm nhìn em vầy sợ lắm đó biết không! Bạn học nào yếu tim có lẽ sẽ sợ đến phát khùng luôn.

Việt Tinh Văn vọt ngay ra cửa, hô lớn: "Mọi người mau tập hợp!"
Bạn học trong các phòng khác cũng lũ lượt chạy ra, rõ ràng đều bị quỷ hù dọa, sắc mặt ai nấy đều rất tệ, chỉ có Giang Bình Sách vẫn bình tĩnh, không ngờ phòng 1 của hắn lại là an toàn nhất.

Tần Lộ lấy quả địa cầu ra, di chuyển mảng kiến tạo ba lần liên tiếp, nhanh chóng đưa mọi người ra khỏi khu rừng.

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn lại – Bảy nữ quỷ đứng chỉnh tề ở rìa khu rừng, như thể đang kiêng dè điều gì đó, họ không tiếp tục đuổi theo. Tối qua cũng vậy, họ dừng lại ngay ranh giới khu rừng, không bước lên nữa.

Việt Tinh Văn cẩn thận quan sát họ, nghi hoặc hỏi: "Họ không qua đây là vì sợ thứ gì đó nhỉ?"

Giang Bình Sách đoán: "Sợ Tô Uyển Tâm?"

Việt Tinh Văn xoay người, cầm bản đồ trường thi ban ngày họ vẽ lên ngắm nghía kỹ càng, sau đó nhìn ra phía xa một lát, nói: "Nhìn từ hướng này, quả thật mộ của Tô Uyển Tâm ở ngay bên kia. Chẳng lẽ vì họ bị chọn làm vật tế cho Tô Uyển Tâm, nên mới sợ cô ấy? Tô Uyển Tâm giống như boss của cả trường thi, còn bảy nữ quỷ này là mini boss?"
Giải thích như vậy cũng có thể hiểu được, những nữ quỷ này vừa tới rìa khu rừng liền không đuổi tiếp nữa, quả thật giống như có thứ gì đó ghê gớm hơn trấn áp bọn họ. Trong khu rừng, họ di chuyển như gió, có thể xuất hiện trước mặt họ trong tích tắc, đòn tấn công cũng rất hung ác mạnh mẽ. Nhưng vừa ra khỏi rừng, có mộ của Tô Uyển Tâm "trấn thủ", họ không dám bước qua ranh giới.

Việt Tinh Văn tạm lý giải là vậy, cậu lấy đá lửa ra, tìm một chút cành cây khô rồi nhóm một đống lửa nhỏ, sau đó gọi mọi người ngồi vây quay đống lửa, nói: "Sắp xếp lại manh mối trong mơ đi. Tôi ở phòng 8, mơ thấy một cô bé quần áo rách rưới được Triệu công tử cứu, Triệu công tử đưa cô ấy về Triệu phủ, cho cô ấy một bộ đồ hồng sạch sẽ, còn đặt tên cô ấy là Tiểu Ưu. Cô ấy thích mặc đồ hồng, hẳn là cô gái váy hồng may búp bê vải mà Kha Thiếu gặp trong giấc mơ hôm qua."
Cao Tiểu Hân ở phòng 6 nói: "Em mơ thấy sau khi tân nương bị chôn xuống, có người đến đặt trước mộ cô ấy một bó hoa cúc rất lớn, đó là một thầy lang, lưng đeo giỏ thuốc, còn khóc rất đau lòng trước mộ."

Cao Vĩnh Cường ở phòng 4 nói: "Tôi mơ thấy bà mối đến hỏi cưới, hình như giống hôm qua bạn Tần Lộ đã mơ."

Tần Miểu ở phòng 2 nói: "Giấc mơ của tôi cũng giống hệt hôm qua."

Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, người sau thấp giọng nói: "Tôi mơ thấy một hôn lễ, giống giấc mơ hôm qua của cậu. Vẫn chưa thể nhìn rõ con số trên người búp bê vải."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh mơ thấy manh mối mới, khi Tô tiểu thư gả ra ngoài có một em gái ôm cổ khóc, Tô tiểu thư an ủi em gái là 'Không sao, chị chỉ gả cho người khác, sau này vẫn sẽ quay lại thăm em'. Em gái nói 'Chỉ sợ lần này chị không về được nữa'. Ngoài ra, Tô gia còn phái hai nha hoàn bồi giá là Xuân Lan, Xuân Vũ gả đi cùng Tô tiểu thư."
Lưu Chiếu Thanh dừng một lát, rồi bổ sung một câu: "Phải rồi, Tô tiểu thư đã gả đi đó trông y hệt Tô Uyển Tâm trong mấy tấm hình, chứng tỏ suy luận của Tinh Văn là đúng – Thế giới trong mơ là kịch bản cổ đại được lấy hình mẫu là Tô Uyển Tâm, viết lại những trải nghiệm của chính cô ấy."

Kha Thiếu Bân nói: "Tớ mơ thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ xanh, vấn tóc, Tô tiểu thư gọi bà là Trần di nương; bà tìm một thầy tướng bói quẻ, ghép bát tự của nam nữ chính lại, sinh nhật của Tô tiểu thư là mùng bảy tháng bảy."

Mọi người im lặng một chốc, ai nấy đều cúi đầu suy nghĩ.

Việt Tinh Văn nhắm mắt, sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới nói: "Có bốn manh mối mới xuất hiện, một là cô gái mà Triệu công tử cứu khi còn nhỏ, rất có thể đó là cô gái váy hồng may búp bê; hai là nữ chính Tô Uyển Tâm có một em gái; ba là sau khi nữ chính chết, thầy lang từng đến cúng trước mộ. Bốn là Trần di nương, và hai cô hầu bồi giá Xuân Lan, Xuân Vũ."
Cậu xé một tờ giấy trong từ điển, bắt đầu vẽ sơ đồ quan hệ các nhân vật.

Tô Uyển Tâm, Triệu công tử được đặt ngay giữa sơ đồ quan hệ, hai người này là trung tâm của cả câu chuyện.

Cậu viết thêm một nhân vật nữ "Tiểu Ưu" vào bên phải Triệu công tử, cô bé ăn xin được anh ta cứu hồi nhỏ và nhận nuôi trong Triệu phủ, có lẽ cô gái này đã nảy sinh tình cảm với anh ta, nên mới nguyền rủa, hại chết tân nương?"

Cậu thêm một "em gái" vào bên trái Tô tiểu thư, khi chị gái gả đi cô em đã nói "Chỉ sợ lần này chị không về được nữa", không biết là không nỡ xa chị gái, hay lòng thầm đố kị chị mình, cố ý nói một câu xui xẻo như vậy?

Hộ vệ kia hẳn là vệ sĩ của Tô tiểu thư, vì thầm mến Tô tiểu thư nên hắn ta mới vẽ chân dung cô; mà rõ ràng thầy lang cũng thích Tô tiểu thư, đến trước mộ cô cúng bái.
Cậu vẽ xong sơ đồ quan hệ rồi đưa cho Giang Bình Sách.

Tô tiểu thư, Triệu công tử, Tiểu Ưu, Tô muội, thầy lang, hộ vệ, bà mối, Trần di nương, Xuân Lan, Xuân Vũ...

Giang Bình Sách cau mày nhìn sơ đồ quan hệ phức tạp, một lát sau, hắn bỗng nói: "Mười người, ba nam bảy nữ, số lượng và giới tính hoàn toàn khớp với số valy hành lí."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Xem ra đây là tất cả nhân vật trong trò kịch bản sát."

Những manh mối đầu tiên trong đêm qua vẫn chưa đủ rõ ràng, hôm nay họ nhận được lượt manh mối thứ hai, cả câu chuyện và nhân vật đã rõ nét hơn nhiều.

Nội dung kịch bản sát, cái chết của Tô tiểu thư, những kẻ đáng ngờ nhất hiện giờ có vài người sau đây....

Tiểu Ưu, cô bé được Triệu công tử cứu khi nhỏ đã thầm thương trộm nhớ anh ta, may búp bê vải nguyền rủa thê tử của Triệu công tử, động cơ rõ ràng, thủ đoạn thô bạo đơn giản, giấc mơ cô may búp bê vải hôm qua đã đưa ra manh mối.
Tô muội, khi chị mình gả đi đã nói vài câu rất kỳ quái, có thể cô ta ghen ghét chị mình, mưu hại Tô tiểu thư?

Trần di nương, chỉ có bà ta biết rõ ngày sinh của nam nữ chính.

Hộ vệ, võ công cao cường, thích nữ chính, thấy nữ chính gả cho người khác nên bất mãn, ăn không được phá cho hôi gϊếŧ luôn nữ chính?

Thầy lang, dù anh ta khóc lóc thê thảm trước mộ nữ chính, trông thì rất đau lòng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng anh ta yêu quá hóa hận, gϊếŧ người rồi chạy đến trước mộ khóc lóc sám hối được.

Những nhân vật như nha hoàn, bà mối, nhìn từ khía cạnh biên kịch trò kịch bản sát, thông thường họ là người qua đường phát hiện manh mối.

Hiện giờ bố trí trong trò kịch bản sát mười người đã đầy đủ, cũng xuất hiện chuyện tình yêu nhiều tay máu chó, ai là hung thủ vẫn cần tiếp tục tìm manh mối, suy luận. Còn ngoài hiện thực, số người khớp với số valy hành lý khiến Việt Tinh Văn nảy ra suy nghĩ mới.
Việt Tinh Văn nói: "Cũng có thể suy đoán lúc trước của chúng ta không đúng, bình thường hung thủ ở dưới hầm, nhưng khi gϊếŧ người, hắn ta sẽ trà trộn trong 10 người chơi kịch bản sát, giả làm người chơi, mang hành lý đến khách điếm này cùng những người khác."

Tần Miểu khẽ chau mày, "Nhưng kịch bản sát bình thường không phải đều là bạn bè hẹn nhau ra chơi sao? Chơi kịch bản sát với người lạ, họ cũng yên tâm à?"

Việt Tính Văn nói: "Ngoài bạn ngoài đời, còn bạn qua mạng nữa."

Kha Thiếu Bân lập tức giơ tay, nghiêm túc phát biểu: "Tớ nghe nói có rất nhiều diễn đàn cho mấy trò kiểu kịch bản sát, escape room... Có những người dù chưa từng gặp nhau ngoài đời nhưng nói chuyện trên diễn đàn thấy hợp, có thể add WeChat hoặc QQ, kéo nhau vào một nhóm nói chuyện phiếm. Sau khi nói chuyện một thời gian, mọi người thân nhau hơn rồi, sẽ có người trong nhóm đề nghị mọi người đi đâu đó gặp mặt, tiện chơi kịch bản sát. Tớ nghĩ, phần lớn mọi người sẽ không nghĩ ngay đến chuyện đáng sợ như 'có kẻ thủ ác'."
Mọi người đều gật đầu tán thành. Họ cũng là những sinh viên mới ngót nghét đôi mươi, từng tham gia mấy nhóm thế này.

Dù chưa gặp bao giờ, cũng có thể nói chuyện rất vui vẻ trong nhóm WeChat, nhóm QQ, có những mối quan hệ trên mạng còn thân thiết hơn bạn bè ngoài đời, cũng có người nói chuyện một thời gian rồi sẽ gặp mặt nhau.

Những người thích chơi kịch bản sát, đương nhiên có thể hẹn nhau ra một chỗ chơi.

Đi chơi kịch bản sát cổ phong với những người bạn nói chuyện hợp cạ, nghe thôi đã thấy mới mẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.

Đầu tiên hung thủ đã tham gia một nhóm như vậy, dùng cách 'hẹn bạn trên mạng chơi kịch bản sát", hẹn những người từ khắp mọi miền đất nước đến khách điếm hắn ta đã bố trí sẵn bẫy rập. Sau đó chọn mục tiêu thích hợp trong đó làm vật tế.
Vì trong kịch bản, tân nương là người chết đầu tiên, nên sau khi người chơi đóng vai tân nương chết, nhưng người khác cũng không lập tức phát hiện điều khác thường – vì tân nương trong kịch bản cũng chết rồi.

Họ không thể ngờ rằng, người chơi sắm vai tân nương thật sự bị gϊếŧ!

Mà hung thủ gϊếŧ chết tân nương trong kịch bản, có lẽ cũng chính là kẻ thủ ác gϊếŧ chết những tân nương trong hiện thực?

Việt Tinh Văn nói: "Ngày sinh của Tô Uyển Tâm là mùng bảy tháng bảy, có thể khớp với con số 'bảy', hung thủ gϊếŧ bảy tân nương, như thể hắn đang dùng trận pháp gì đó để siêu độ vong hồn tân nương? Quả thật thời xưa có những tà đạo dùng người sống làm vật tế."

Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.

Xem ra manh mối trong kịch bản và hiện thực đã tương ứng với nhau. Nếu hung thủ trà trộn vào nhóm người chơi, họ chỉ cần suy luận ra hung thủ đã gϊếŧ Tô tiểu thư trong kịch bản là có thể suy ra hung thủ trong hiện thực!
~ ĐỘNG CƠ GÂY ÁN PHÁ VỠ TAM QUAN ~

Sở dĩ Việt Tinh Văn đoán hung thủ trà trộn trong những người chơi kịch bản sát, là vì nếu không có "người quen giới thiệu", chỉ nhờ vào quảng cáo trên mạng, thì người ta có bạo gan tới đâu cũng sẽ không chạy tới khách điếm chốn hoang vu này chơi game. Không điện, không internet, điểm này có thể khiến phần lớn mọi người chùn bước.

Nhưng nếu là bạn trong nhóm đã quen nhau rất lâu, thậm chí còn từng gặp mặt, chủ động giới thiệu "Tôi biết có chỗ này chơi kịch bản sát vui lắm", sau đó giới thiệu cho mọi người tới đây, rồi giả bộ "Đây là khách điếm kịch bản sát bản chân thực do bạn tôi mở", như vậy có thể xóa bỏ sự cảnh giác của rất nhiều người chơi.

Đương nhiên cũng có thể hung thủ là ông chủ khách điếm, 10 người chơi là những người cực kỳ bạo gan mà hắn ta gọi tới đây nhờ đăng bài trên mạng, chiêu mộ trên diễn đàn... Nhưng Việt Tinh Văn nghiêng về khả năng hung thủ trà trộn trong trò chơi hơn, như vậy mới có thể liên hệ kịch bản và hiện thực với nhau.
Tần Miểu chau mày suy nghĩ một lát, khó hiểu nhìn sang Việt Tinh Văn, "Giả dụ, hung thủ trong kịch bản và hung thủ ngoài đời là cùng một người, vậy động cơ gây án có tương ứng không? Hung thủ ngoài đời hẳn rất yêu Tô Uyển Tâm, gϊếŧ các tân nương để siêu độ vong hồn Tô Uyển Tâm. Vậy động cơ của người gϊếŧ Tô Uyển Tâm trong kịch bản sát là gì?"

Việt Tinh Văn nói: "Hung thủ trong kịch bản cũng rất yêu Tô tiểu thư, yêu mà không có được nên gϊếŧ người?"

Tần Miểu vẫn thấy không đúng lắm, "Nhưng trong hiện thực, hắn ta với Tô Uyển Tâm không phải 'yêu mà không có được' đâu nhỉ? Không phải đã đeo nhẫn kết hôn rồi sao? Dựa theo suy luận lúc trước, hung thủ trong hiện thực chính là chồng của Tô Uyển Tâm."

Việt Tinh Văn suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng phải, điểm này tôi vẫn chưa tìm được cách giải thích hợp lý."
Mọi người đều im lặng, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, Giang Bình Sách bỗng mở miệng nói: "Sao mấy cậu lại chắc chắn hung thủ gϊếŧ 7 tân nương là chồng của Tô Uyển Tâm? Dựa vào mấy chữ 'Ái thê Tô Uyển Tâm' khắc trên bia mộ, hay nhờ số ảnh dưới hầm?"

Kha Thiếu Bân ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Thế còn chưa chắc chắn sao? Người ta đã viết 'ái thê' rồi mà?"

"Đó là do hắn viết, chưa chắc Tô Uyển Tâm đã thừa nhận." Giang Bình Sách quay lại nhìn Việt Tinh Văn, vẻ mặt nghiêm túc, "Cho đến giờ, chúng ta chưa phát hiện bất kỳ tấm hình nào của hung thủ trong khách điếm, cũng không thấy giấy đăng ký kết hôn của họ – chồng của Tô Uyển Tâm gϊếŧ người siêu độ vong hồn cô ấy, suy đoán này quá chủ quan."

Việt Tinh Văn cẩn thận nghiền ngẫm phân tích của Giang Bình Sách, gật đầu nói: "Bình Sách nói phải. 'Ái thê', là chữ do người dựng bia khắc lên, chưa chắc Tô Uyển Tâm thật sự cưới hắn ta, có thể hắn ta yêu Tô Uyển Tâm sâu đậm, nhưng không cưới được nên sau khi Tô Uyển Tâm chết, hắn tình nguyện dựng bia cho cô, rồi khắc hai chữ 'ái thê' lên đó."
Phóng đoán này vừa xuất hiện, tựa như tia sáng lóe lên trong bóng tối, rất nhiều chuyện khiến mọi người mờ mịt đều trở nên sáng rõ, thấu triệt.

Kha Thiếu Bân trầm ngâm, "Hình như cũng có lý, quả thật chúng ta chưa thấy ảnh chụp chung của họ."

Tần Lộ kích động nói: "Vậy hung thủ không phải chồng cô ấy? Hôm qua tớ mơ thấy bà mối đi hỏi cưới, Triệu công tử trong kịch bản bệnh tình nguy kịch, Tô tiểu thư gả qua đó là để xung hỉ, Triệu công tử bệnh nặng như vậy, sức đâu ra mà gϊếŧ người?"

Tần Miểu tiếp lời em gái: "Triệu công tử trong kịch bản mắc bệnh nặng, không thể gϊếŧ người. Vậy người chồng hợp pháp trong hiện thực của Tô Uyển Tâm – Anh Triệu kia cũng không đủ khả năng gϊếŧ người?"

Kịch bản phản ánh hiện thực, Triệu công tử tương ứng với anh Triệu, cũng chính là chồng hợp pháp của Tô Uyển Tâm.
Triệu công tử trong kịch bản mắc bệnh nặng, Tô tiểu thư gả tới Triệu phủ để xung hỉ, một người bệnh tật đầy người không có động cơ gϊếŧ hại thê tử đến xung hỉ cho mình, trước khi kết hôn hai người còn chưa gặp nhau, càng khỏi nói tới có thù oán gì.

Anh Triệu trong hiện thực có lẽ cũng không thân quen với Tô Uyển Tâm, hai người kết hôn vì mục đích nào đó. Thí dụ như bị bố mẹ ép liên hôn vì mục đích thương mại? Kiểu "bị ép liên hôn" này tương ứng với "xung hỉ" trong kịch bản, điểm chung là hôn nhân của hai người Tô – Triệu là do nhà họ Triệu dùng tiền tạo nên, Tô tiểu thư không hề tình nguyện.

Sở dĩ hôm qua họ suy đoán hung thủ là chồng của Tô Uyển Tâm, là dựa trên nhẫn kim cương, ảnh váy cưới, và chữ "Ái thê" khắc trên mộ.

Nhưng họ không tìm thấy giấy đăng kí kết hôn!
Không có đăng ký kết hôn, không thể nói chắc nịch hắn ta là chồng Tô Uyển Tâm được.

Quả thật tư duy logic của Giang Bình Sách rất mạnh, một nhát trúng phóc chỉ thẳng ra điểm mấu chốt khó nghĩ tới này.

Việt Tinh Văn tiếp tục phân tích theo điểm mấu chốt này, cậu thấy như mình đã tìm được lối ra trong không gian tối tăm này. Cậu nhìn Giang Bình Sách, nói: "Giả dụ Tô Uyển Tâm có một bạn trai, tình cảm hai người rất tốt, đã tính đến chuyện kết hôn rồi, kết quả ngay lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bố mẹ nhà họ Tô ép Tô Uyển Tâm gả cho nhà họ Triệu vì mục đích thương mại, hai người buộc phải chia tay, tương ứng với Tô tiểu thư trong kịch bản phải gả cho Triệu phủ để xung hỉ, đều là do bề trên cầm gậy đánh uyên ương."

Một khi suy nghĩ được khơi thông, những phân tích sau đó cũng trở nên rành mạch.
Giang Bình Sách tiếp lời: "Sau khi Tô Uyển Tâm cưới anh Triệu, bạn trai cũ không cam lòng, yêu mà không có được, dứt khoát gϊếŧ chết Tô Uyển Tâm, sau đó dựng bia cho cô, viết 'Ái thê Tô Uyển Tâm chi mộ'."

Việt Tinh Văn nói: "Trong kịch bản cũng có một hung thủ có quan hệ rất tốt với Tô Uyển Tâm, sau khi Tô Uyển Tâm cưới người khác, yêu mà không được, bèn gϊếŧ luôn Tô Uyển Tâm. Nếu vậy, kịch bản và hiện thực có thể hoàn toàn tương xứng với nhau."

Mọi người nghe hai người phân tích, lòng thấy chấn động vô cùng.

'Ái thê', không phải là "vợ" thật sự, mà là một kẻ điên tâm lý méo mó thấy người mình yêu cưới người khác, yêu mà không được, gϊếŧ chết đối phương rồi chôn người ngay cạnh mình, còn khắc chữ "Ái thê" lên mộ.

Nghĩ tới đây, ba cô gái đều rợn tóc gáy.
Gặp phải gã đàn ông biếи ŧɦái thế này, Tô tiểu thư đúng là chết cũng không được yên!

Sắc mặt Tần Lộ tệ trông thấy, tức đến nỗi giọng run lên: "Du͙ƈ vọиɠ khống chế của gã đàn ông này rất mạnh, người mình thích bị buộc phải gả cho người khác, trước khi kết hôn gã ta không có bản lĩnh cứu vãn, kết hôn xong thì gϊếŧ luôn đối phương, chôn ở vùng 'bảo địa' phong thủy mà mình đã chọn. Tớ đọc bao nhiêu tiểu thuyết, từng thấy rất nhiều người tồi, nhưng tồi đến mức này thì quá mới mẻ luôn!"

Tần Miểu lạnh giọng, "Đây đâu chỉ có tồi, mà là biếи ŧɦái, bị thần kinh, không thể lý giải bằng tư duy của người bình thường được."

Cao Tiểu Hân bất bình nói: "Nếu đúng là vậy thì Tô tiểu thư đáng thương quá!"

Nghĩ đến Tô Uyển Tâm bị chôn trong quan tài, mọi người đều thấy khó chịu.
Cổ đúng là xui tám đời mới đụng phải loại súc sinh thế này! Chết rồi còn bị chôn ở đây, trên bia cũng khắc chữ "Ái thê", mặc bộ giá y đỏ thẫm, ngón tay bị ép đeo nhẫn kim cương trước khi chia tay, đúng là quá ghê tởm.

Trước mắt, suy luận này hợp lý hơn những suy luận khác. Chỉ như vậy mới có thể hoàn toàn liên hệ kịch bản sát và vụ án gϊếŧ người lại với nhau, cũng có thể đánh dấu bằng cho hai tên hung thủ.

Việt Tinh Văn khẽ thở dài, nói: "Trong kịch bản và hiện thực, động cơ gϊếŧ Tô tiểu thư của hung thủ đều là yêu mà không được, vì yêu sinh hận. Kẻ hiềm nghi có thể thu hẹp thêm một bước, chỉ còn hai người thầy lang và hộ vệ."

Giang Bình Sách thấp giọng bổ sung: "Trong hiện thực, động cơ hung thủ tiếp tục gϊếŧ những tân nương vô tội, có lẽ không phải để siêu độ vong hồn, mà là – để giam cầm vong hồn của Tô Uyển Tâm."
Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén mà lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói: "Hung thủ dùng bảy người sống làm vật tế, giữ lại vong hồn của Tô Uyển Tâm lại bên cạnh mình, mãi mãi không rời."

Mọi người: "..."

Một cơn gió lạnh thoảng qua, củi gỗ trên đống lửa phát ra âm thanh "tanh tách".

Đốm lửa văng ra, sắc mặt ai nấy đều rất tệ.

Kết quả suy luận thế này đúng là đảo lộn nhận thức của họ.

Không có biếи ŧɦái nhất, chỉ có biếи ŧɦái hơn. Chẳng ai muốn có một tình yêu vặn vẹo thế này. Nếu thật sự yêu một người, sao có thể mặc kệ ý nguyện của đối phương, tự ý lập bia cho người ta, thậm chí là giam cầm vong hồn của người đó?

Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách: "Tôi cũng cảm thấy trận pháp này quá u ám, nếu là siêu độ linh hồn sao lại dùng cách gϊếŧ người khác được? Giam cầm vong hồn sẽ gần với động cơ gây án của hung thủ hơn."
Cao Tiểu Hân tái mặt, "Nghe xong em cũng hết dám kết hôn rồi, đáng sợ quá..."

Cao Vĩnh Cường khụ một tiếng, nói: "Loại biếи ŧɦái này trong vài triệu người cũng khó có một. Nếu thật sự thích một cô gái, cô ấy gả cho người khác, hẳn sẽ thật lòng chúc phúc cho cô ấy được hạnh phúc, mà không phải gϊếŧ người rồi chôn cạnh mình."

Quả là một trải nghiệm khiến người ta khó chấp nhận nổi.

Việt Tinh Văn thở dài, nở nụ cười khuấy động cảm xúc của mọi người, "Được rồi, cứ coi đây là một câu chuyện hư cấu thôi, đừng nghĩ nhiều quá. Trước mắt, chúng ta đã giải quyết được quan hệ giữa giấc mơ và khách điếm, việc suy luận sẽ trở nên đơn giản hơn. Động cơ là vì yêu sinh hận, có hai kẻ tình nghi. Từ chọn một trong năm thành chọn một trong hai, không phải nhẹ việc hơn nhiều sao?"
Tần Miểu hỏi: "Những nhân vật Tiểu Ưu, Tô muội, Trần di nương đều là để đánh lạc hướng chúng ta. Chọn một trong thầy lang và hộ vệ, cậu nghiêng về kẻ nào hơn?"

Việt Tinh Văn nói: "Đều có khả năng nhỉ? Thầy lang chắc là tương ứng với bác sĩ trong hiện thực. Trong kịch bản sát, Tô tiểu thư bị rắn cắn, thầy lang đã cứu cô ấy, trong hiện thực, có lẽ Tô tiểu thư mắc bệnh gì đấy, có một bác sĩ luôn điều trị cho cô."

Giang Bình Sách nói: "Hộ vệ hẳn là tương ứng với người đàn ông bảo vệ cô ấy trong hiện thực. Trong nội dung cổ đại tôi mơ thấy, hộ vệ vẫn luôn vẽ tranh chân dung Tô tiểu thư, điểm này phù hợp với tâm lý biếи ŧɦái của hung thủ, sau khi gϊếŧ Tô tiểu thư thì giam cầm linh hồn cô ấy ở bên cạnh."

Tâm trạng ai nấy đều phức tạp, im lặng không nói gì.
Việt Tinh Văn ra vẻ nhẹ nhõm, nói: "Đúng là tìm được động cơ rồi thì rõ ràng hơn nhiều. Đêm ngày thứ ba, chúng ta thu thập thêm manh mối trong giấc mơ cổ đại, nếu chúng nhất chí với kết quả suy luận, còn xuất hiện nội dung mới về hộ vệ, thầy lang, hẳn là chúng ta có thể khoanh vùng hung thủ."

Giang Bình Sách nói: "Còn về khách điếm, ngày mai chúng ta tranh thủ thời gian nghiên cứu mật mã số trên mấy tấm vải."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Vẫn còn thiếu một thi thể nữa, ngày mai cũng phải nhanh chóng tìm ra." Cậu thấy sắc mặt mọi người không được tốt, bèn nói: "Mọi người ngủ đi đã, đây chỉ là một bài thi thôi, không cần liên tưởng đến hiện thực."

Lời Việt Tinh Văn nói khiến mọi người dễ chịu hơn nhiều, đều nhắm mắt đi ngủ.

Ngày tiếp theo, sau khi trời hửng sáng, mọi người quay về khách điếm, rửa mặt qua loa bằng nước giếng. Việt Tinh Văn không chuẩn bị bữa sáng, cậu nói với Tần Miểu: "Trưa nay nấu mỳ ăn đi, không cần làm cơm cho phiền nữa."
Tần Miểu nhìn hồ sen ngoài cửa khách điếm, nói: "Hẳn là trong hồ có củ sen, nhà bếp vẫn còn ít đường phèn, trưa nay tôi làm củ sen nấu đường cho các cậu ăn vặt."

Kha Thiếu Bân nghe vậy, mắt lập tức sáng bừng: "Củ sen nấu đường, tớ thích món này lắm."

Việt Tinh Văn chọc cậu: "Cậu thích ăn ngọt vậy hả? Môn tự chọn lần trước, tớ nhớ cậu ăn hết mười con cá nướng mật liền."

Kha Thiếu Bân ngại ngùng cười, "Quê tớ ở vùng Giang Chiết mà, thích ăn ngọt từ bé rồi."

"Được rồi, đàn anh đi vớt mấy củ sen cho bé." Lưu Chiếu Thanh cảm thấy phần suy luận logic đã có Tinh Văn và Bình Sách lo rồi, đằng nào mình cũng không giúp được, dứt khoát bỏ sức ra kiếm chút đồ ăn cho mọi người. Anh ta đi tới cạnh hồ, xắn tay áo lên tận bả vai, thò tay vào trong hồ một lát, nói: "Hồ này cũng sâu đó, không mò tới đáy được."
Tần Miểu tới cạnh anh chỉ huy: "Cầm gậy đặt ngang thân sen rồi nhấc lên thử xem."

Kha Thiếu Bân hăng hái chạy tới cạnh rừng cây lấy một cây gậy tre rất dài về. Lưu Chiếu Thanh nhận gậy, đứng cạnh hồ lần mò trong hồ sen một chốc, đến khi cảm nhận được gậy tre bị sen chặn lại, anh ta mừng rỡ: "Tìm thấy rồi, nhìn anh đây!"

Lưu Chiếu Thanh ra sức câu lên...

Kha Thiếu Bân cười toe toét, nghĩ bụng đàn anh câu lên một củ sen to đùng là trưa nay cậu được ăn ngon rồi, cậu ngóng món củ sen nấu đường của Tần Miểu quá chừng đây. Nhưng sau khi thấy thứ Lưu Chiếu Thanh câu lên, nụ cười liền hóa đá!

Lưu Chiếu Thanh cũng ngơ ngẩn, sau đó mắng to: "Đệt!"

Tần Miểu trầm mặt quay về gọi Việt Tinh Văn: "Tinh Văn, các cậu ra đây xem."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đang ngồi trong phòng phân tích mật mã trên tấm vải, ngay khi Tần Miểu bước vào, họ cũng nhìn sang phía hồ nước – Lưu Chiếu Thanh không câu được củ sen, mà câu lên cả bộ xương.
Bộ xương kia cũng mặc giá y đỏ thẫm, bộ đồ ngâm trong nước quá lâu, đã bị ăn mòn thậm tệ, bên trên còn dính chút bèo rong. Bộ xương người trắng nhởn treo trên gậy tre, đầu lâu đang nhếch miệng cười nhìn về phía Kha Thiếu Bân.

Kha Thiếu Bân: "..."

Mặt Tần Miểu vô cảm, hỏi: "Ăn nữa không?"

Kha Thiếu Bân: "Không ăn nữa..."

Trong hồ có thi thể, ai mà ăn nổi củ sen sinh trưởng dưới này nữa? Kha Thiếu Bân bỗng hơi buồn nôn.

Việt Tinh Văn khẽ đỡ trán: "Hóa ra tân nương thứ bảy ở đây."

Giang Bình Sách nói: "Hẳn là cô ấy chạy trốn khi bị hung thủ truy sát rồi rơi xuống hồ?"

Việt Tinh Văn đồng ý, "Ừ, hung thủ mắc chứng OCD, nếu hắn đã quen xếp thi thể ngay ngắn trong phòng chứa sau khi gϊếŧ người, thì sẽ không đẩy cô ấy xuống hồ nước. Khi chơi kịch bản sát, cô ấy đã phát hiện ra điều bất thường, nhưng vì điện thoại bị thu mất, không thể báo cảnh sát hay thông báo cho người khác, nên cô ấy mới hoảng loạn chạy trốn, tiếc là vẫn không thoát được."
Hung thủ gϊếŧ 6 người trước đều rất thuận lợi, đến người thứ 7 thì có sai sót. Đây cũng là nguyên nhân mà họ chỉ phát hiện 6 thi thể tân nương trong phòng chứa, còn người thứ 7 thì biến mất.

Giải quyết thêm một bí ẩn nữa.

Xương cốt của bảy quỷ tân nương đã đầy đủ, họ dần dần vạch ra đám mây về khách điếm. Cũng đã xác định được mối liên hệ giữa kịch bản cổ đại và khách điếm ở hiện thực, điều quan trọng tiếp theo là phá giải mật mã số bên trong búp bê vải.

Bình Luận (0)
Comment