Trong Ác Mộng

Chương 91



Chương 91: Nhà ma, hai.

Nhiễm Văn Ninh xưa nay chưa hề đi sát rạt một tên đực rựa như thế này bao giờ cả.

Cậu và Ngô Côn Phong cực kì im lặng, chuyên chú dính sát vào nhau, gần như là bước đi chung về phía cái nơi có ánh sáng le lói đằng kia.

Khi bọn họ đến gần nơi đó, một cái tay trắng bệch đột nhiên duỗi ra từ trong bóng đêm, hai tên bọn họ xém chút đã sợ đến kêu ra tiếng.

Một giây sau, cái cánh tay trắng bệch kia mới đưa cho mỗi người họ một cái đèn pin cầm tay.

"Đạo cụ được phát như vậy đó hả..." Ngô Côn Phong cầm đèn pin, đứng lặng hồi lâu.

Lâm Nhất thấy hai tên nọ còn chưa chính thức vào trong bệnh viện mà đã dừng tại chỗ, bèn giục họ: "Mấy anh đi đi."
Sau khi quay đầu lại nhìn Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh mới thấy cậu ta không cầm đèn pin cầm tay, "Cậu không cần đạo cụ hả?"
"Không cần, tôi nhìn rõ." Lâm Nhất lạnh lùng nói.

Cái tầm nhìn ban đêm quỷ quái gì đây?
Trước khi vào trong bệnh viện, họ đồng thời xem xong video về cái bệnh viện kia, cũng biết rằng cái bệnh viện này có liên quan đến nhiều sự kiện thần quỷ, mấy câu chuyện kia vốn đã đầy ngập máu tanh và quỷ quái.

Nói chung cứ xem xong là có thể biết trước được tí nữa sẽ có bao nhiêu công nhân viên ló đầu ra chào hỏi thân thiện liền.

Vì có Lâm Nhất giục giã từ đằng sau, hai tên Nhiễm Văn Ninh thật sự không dám nói mình sợ trước mặt cậu ta, chỉ đành cầm hai cây đèn pin tiếp tục liều mạng đi tiếp.

Cây đèn pin này thật sự không dễ xài, chỉ có thể chiếu sáng bước đi của người ta, không thể chiếu rõ được mấy chỗ xa hơn ba mét.

Bọn Nhiễm Văn Ninh đi đến một khu phòng bệnh được phủ đầy vải trắng, rất nhanh sau đó đã lạc đường.

Mấy vũng nước đọng trên mấy miếng vải cũ trông hệt như huyết tương đã khô lại, nhơn nhớt sền sệt.

Sau lớp vải trắng này là vài chiếc giường bệnh, có một vài khu phòng bệnh được bao phủ bởi vải trắng cực kì kín kẽ, không nhìn được phía bên trong.

"Chắc chắn có ai đó đang chờ tụi mình." Nhiễm Văn Ninh cầm đèn pin trên tay, lặng lẽ thì thầm.

Ngô Côn Phong đã lùi lại sau lưng Nhiễm Văn Ninh, "Cậu đi trước."
Nhiễm Văn Ninh lại lùi về phía sau Ngô Côn Phong, "Cậu mạnh cậu đi đi."
"Cậu vào nghề sớm hơn tôi, tiền bối như cậu phải đi trước chứ." Ngô Côn Phong lùi về sau lưng Nhiễm Văn Ninh lần thứ hai.

"Năng lực của chú mạnh hơn tôi, chú bá đạo, chú đi trước." Nhiễm Văn Ninh vội vàng lủi ra sau lưng Ngô Côn Phong.

Trong lúc hai tên bọn họ nhường lượt qua lại, Lâm Nhất đã dần dần không còn kiên nhẫn.


Cậu ta biết được một vị trí hiện đang có người núp ở bên trong.

Vừa lúc Nhiễm Văn Ninh đang ở trước mặt Ngô Côn Phong, Lâm Nhất trực tiếp bước lên, giơ chân đạp Nhiễm Văn Ninh vào nơi đó.

Ngô Côn Phong bị hù hết hồn, sao cái cậu Lâm Nhất này ác dữ dội vậy, nhưng cũng may thằng gặp xui không phải mình.

Cậu ta trông thấy lúc Nhiễm Văn Ninh nhào vào đó, cả khuôn mặt của cậu đều úp sấp trên cái miếng vải trắng trắng bẩn bẩn kia.

Nhiễm Văn Ninh không nhìn được cái gì cả, vì vậy, lúc nhân viên giả quỷ bò ra, hai tên bọn họ trực tiếp bị hù hồn vía lên mây.

Hảo hán, tuy huynh rất thảm, nhưng ta chỉ đành chuồn trước.

Sau khi trông thấy người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân kia, Ngô Côn Phong đã xoạc chân chuồn trước, căn bản chả thèm quan tâm Nhiễm Văn Ninh ở đâu làm gì, vèo phát đã thuận lợi lẻn sang gian phòng kế tiếp.

Nhiễm Văn Ninh bị đạp ngã xuống đất, vừa mới ngẩng đầu lên đã trông thấy một cái mặt đỏ trắng đan xen, không biết nên nói là trang điểm quá tốt hay là quá kém, nhìn chung là trông rất đáng sợ.

Đèn pin cầm tay của cậu bị bản thân cậu đạp bay.

Công nhân viên kia gào khóc bò về phía cậu, mái đầu dài lòng thòng ép sát xuống mặt đất trông hệt như Sadako đời thật vậy, hù Nhiễm Văn Ninh sợ tới bay màu.

"Sumimasen, ganbare..."
Sau khi vừa lẩm bẩm tầm bậy tầm bạ vừa bò dậy, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra cái gian phòng này chỉ còn một mình mình.

Cậu đành chửi mắng Ngô Côn Phong và Lâm Nhất trong lòng, sau đó xông tới nhặt cây đèn pin của mình lên.

Cậu không biết hướng đi chính xác là ở đâu, chỉ có thể tự chọn một cánh cửa rồi vọt vào.

Mới vừa vào cánh cửa này không bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy được tiếng nước mưa, cậu chiếu chiếu đèn ra xung quanh, thấy quanh mình là gạch men trắng.

Sau khi cậu soi tới một góc, cậu đột ngột mắt đối mắt với cái đầu người đang được đặt trên bồn cầu.

Tóc người kia rối bù, chết không nhắm mắt, máu me chảy lan tràn đến gạch lát trên nền đất.

Nhiễm Văn Ninh dán sát vào tường, rón ra rón rén tránh khỏi nó.

Lúc chuyển động, cậu cảm thấy nơi phía sau mình có hơi ngộ ngộ.

Cậu quay đầu lại, thấy mặt tường đã biến thành một gian phòng WC riêng, ở trên đó còn có một cánh tay đang muốn vươn ra chọt sau lưng cậu.

Nhiễm Văn Ninh vốn không muốn mở cửa, nhưng cửa phòng lại tự kẽo kẹt mở ra, sau đó, ánh đèn pin của cậu đột ngột soi rõ một người đàn ông máu me bấy nhầy, cái người lần này trang điểm quá đậm.

Khuôn mặt nứt nẻ của người kia trực tiếp dọa Nhiễm Văn Ninh sợ đến hồn xiêu phách lạc.

Cậu xoay người chạy nhanh như chớp, nhưng chạy sai hướng rồi, hướng này là hướng quay lại chỗ ban đầu.

Vì vậy, vị nhân viên tốt bụng nọ bắt đầu truy đuổi Nhiễm Văn Ninh, muốn dí cậu chạy về phía chính xác.

"Đậu xanh rau má, đừng có dí nữa mà."
"A a a a a, cứu mạng!"
Nhiễm Văn Ninh bị người đàn ông kia dí chạy một lèo trên hành lang, trên đường còn va đập với ba thứ đồ linh tinh, khiến cẳng chân cậu bị tông đau điếng.

Cùng lúc đó, Ngô Côn Phong cũng đang bị một nhân viên giả quỷ ngồi xe lăn đuổi theo sát nút.

Cái tên này đang ngồi xe lăn mà lại có thể cua khét lẹt, chả khác nào mấy tay quái xế xa lộ cả.

"Đậu xanh rau má, tại sao mình không ở trong mộng cảnh."
"A a a a, tôi muốn xài năng lực!"
Trên đường đi đến chỗ ngoặt cầu thang dẫn lên lầu kế tiếp, hai bóng người hoang mang sợ hãi đang phi vèo vèo về lối rẽ, sau đó trực tiếp va phải một khuôn mặt quen thuộc.

"A!" Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

Va vào nhau xong, hai tên Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong co rúm trên mặt đất, ngồi một hồi lâu.

Ngô Côn Phong xuýt xoa ôm đầu, mỏi mệt nói: "Sợ muốn xỉu, xém tí đã hôn nhau rồi."
"Tôi muốn về nhà." Nhiễm Văn Ninh ngồi bên cạnh, u sầu nói.

Ngay lúc hai tên bọn họ còn đang oán trời trách đất, chỗ ngoặt nơi ấy lại có tiếng bước chân.

Ngô Côn Phong giật mình một cái, vội vã ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Văn Ninh.

Hai tên bọn họ sốt ruột cầm đèn pin chiếu chiếu nơi đó, họ vốn nghĩ người đó sẽ là một nhân viên, ai ngờ được lại là Lâm Nhất.

Lâm Nhất bước ra khỏi đó, trông thảnh thơi hệt như đang đi dạo phố.

Tuy nhiên, khí thế của cái cậu này vẫn luôn rất kì lạ, trông thế mà lại ăn khớp với cái khung cảnh quạnh quẽ quỷ quái xung quanh vô cùng.

Khuôn mặt dễ nhìn kia của cậu ta chả biết nên được nói là thiên sứ hay ác quỷ.

"Cậu không bị ai dí hả?" Nhiễm Văn Ninh thấy Lâm Nhất rất ung dung.

Lâm Nhất lạnh lùng đáp: "Không có." Thật ra thì bước chân của cậu ta rất nhẹ, có mấy công nhân viên vốn đã không thể phát hiện ra cậu ta, chỉ có một người từng gặp cậu ta bên ngoài nhưng lại không chọn rượt theo.


Lúc đến gần hai tên Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất biết nếu tự nhiên mình lại hiện ra trước mặt hai người này, bọn họ nhất định sẽ hồn xiêu phách lạc, vậy nên cậu ta chỉ đành tăng âm lượng của tiếng bước chân để khiến bọn họ sớm để ý đến mình.

"Đi thôi." Lâm Nhất nói.

Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa hồi hồn, trái tim bé bỏng của cậu vẫn còn đang đập thình thịch thình thịch, "Lâm Nhất, cậu có thể dẫn đường không, đừng có rượt ở sau lưng tụi tôi mãi thế."
Lâm Nhất nhướn một bên lông mày, "Đây không phải mộng cảnh, tôi không cần phải mở đường cho mấy anh."
Ngô Côn Phong giơ tay, "Cậu thấy trạng thái bây giờ của tụi tôi đặt ở trong mộng mới ổn hay ở chỗ này mới ổn."
Lâm Nhất im lặng một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời bằng một giọng điệu rất mỉa mai: "Mấy người yếu ớt như mấy anh thế mà lại khá là xứng với mấy cái mộng cảnh mạnh như vậy."
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong ngơ ngác nhìn Lâm Nhất, mộng cảnh của hai tên bọn họ có mạnh hay không thì họ không biết, dù sao thì mãi cho đến bây giờ, đẳng cấp của "Dưới ánh trăng, Dear Anna" hay "Kawagebo" vẫn còn chưa rõ.

Nhưng trong cái bệnh viện này, họ lại đang rõ ràng ở bên phe yếu thế.

"Vậy mấy anh theo tôi." Vừa dứt lời, Lâm Nhất đã đi đến thang lầu.

Ngoài bệnh viện, Trì Thác và Giang Tuyết Đào chờ họ đến hơi buồn chán.

Mấy người Nhiễm Văn Ninh đã vào trong ấy hơn nửa tiếng, chắc hẳn là sắp đi xong toàn bộ nơi này rồi.

Hai người Trì Thác cũng ít khi có cơ hội gặp riêng nhau mà không có người ngoài như thế này, bèn trò chuyện cùng nhau dăm ba câu.

Giang Tuyết Đào gạt tàn thuốc, "Tư chất mấy cái cậu này ở trong mộng không tệ, đừng bảo ngoài hiện thực lại y chang như xe sút dây sên nhé."
"Trong hiện thực thì ai cũng là người bình thường thôi." Trì Thác đáp.

Giang Tuyết Đào gật gật đầu.

Trì Thác nhìn hắn, nói: "Lần lạc lối trước của anh xem như đã đánh đổi rất lớn, sau này anh có còn phụ trách trông coi mấy cậu này không?"
Giang Tuyết Đào liếc nhìn Trì Thác, cười đáp: "Dù sao tôi cũng đâu phải chủ lực chiến đấu đâu, lạc lối là chuyện sớm muộn thôi, còn về phần có phải tôi hay không thì hơi khó nói đấy, nhìn chung đến bây giờ vẫn là tôi phụ trách."
Hắn phả khói thuốc lên không trung, nói thêm với anh: "Chỗ của cậu là ở nước ngoài, tụi tôi cũng không quản lí được, chỉ có thể xem như là giám sát thôi.

Chi nhánh thứ hai cũng không có nhiều người cần sự chú ý đặc biệt đến như vậy, hẳn sẽ không phân công người khác xuống đây đâu.

Trông nom hai thằng nhóc trong đội mình xong, tôi cảm thấy bây giờ cũng khá ổn, ít ra hoàn cảnh trưởng thành của tụi nhỏ cũng khá là không tệ rồi."
"Cái vụ này không giống như xuất phát từ phía bên anh, nhưng nếu là anh thì có thể đấy." Trì Thác đáp.

Giang Tuyết Đào nhún nhún vai, "Tôi núp lùm trong vườn Tây lâu như thế rồi, nhiều lúc cũng quên béng mất mấy nhiệm vụ mà chi nhánh chính phân xuống, bây giờ, tôi cảm thấy quan sát mấy cậu đi tiếp mới đúng là việc chính."
Trì Thác không đáp lời Giang Tuyết Đào, mãi sau một lúc mới nói, "Tôi cũng không biết mình có thể đi được bao xa."
"Tuy giữa bốn người Ánh sáng mình còn nhiều dây mơ rễ má, nhưng trừ ba cái chuyện giám sát với ràng buộc kia thì thật ra tụi mình đều là anh em cả, vậy nên là một người bạn, tôi mong cậu có thể ngồi lên ghế chủ tọa, trở thành chìa khóa." Giang Tuyết Đào hút xong điếu này, bóp tắt đầu thuốc.

Trì Thác vươn tay gảy gảy tóc mái trên trán, "Có nhiều lúc, một người không thể quyết định được tất cả mọi thứ."
"Một người cũng làm được rất nhiều việc chứ.

Cậu xem, một khi Hạng Cảnh Trung giấu người, ngay cả chi nhánh chính cũng không biết nhiều về hai cái tên Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh này." Giang Tuyết Đào nhắc đến đây, xuýt xoa không thôi.

"Hai người bọn họ..." Trì Thác không tiếp tục nói, thật ra anh cũng không hiểu tường tận về một vài việc.

Anh và Giang Tuyết Đào hiện giờ chỉ có thể đi suy đoán, rất khó trao đổi tin tức cho nhau.

Cuối cùng, lối ra của bệnh viện cũng có hơi người.

Lâm Nhất dẫn đầu đi ra, trông cậu ta vẫn y hệt lúc vừa mới vào cổng, thế nhưng hai cái tên đi sau cậu ta lại hệt như đã bị vắt cạn sức lực, chả khác nào hai cái xác chết di động.

"Tôi không muốn tới chơi nữa." Sau khi đi ra, Nhiễm Văn Ninh há mồm hít một hớp lớn không khí.

Lâm Nhất nhìn hai cái người sức cùng lực kiệt trước mắt, nhắc nhở: "Ban đầu tự mấy anh muốn tới mà."
"Được rồi, tôi hối hận rồi." Lúc còn ở trong ấy, Nhiễm Văn Ninh va phải đồ đạc quá nhiều, hiện giờ hai cái đùi cậu hẳn là đã bầm tím cả rồi.

Sau đó, Trì Thác và Giang Tuyết Đào đi vào chung, bọn họ tùy ý vừa trò chuyện vừa đi vào bệnh viện, trông rất nhàn nhã thoải mái.

Nhiễm Văn Ninh dõi theo bóng lưng hai ông anh này, cảm thấy bọn họ giống như đang bước vào quán uống trà đàm đạo hay sao đó.

Bây giờ đã sắp tám giờ tối, thời tiết có hơi se lạnh.

Nhiễm Văn Ninh đứng ở một bên, cảm thấy âm khí quẩn quanh.

Tuy đã chui ra từ cái bệnh viện kia rồi, cậu vẫn cảm thấy âm khí từ cái nhà ma sau lưng mình hãy còn lẽo đẽo theo bước, cậu luôn cảm thấy bên cạnh mình có mấy con quỷ nhỏ đang núp lùm trong bóng tối.

Rắc, rắc.

Một âm thanh rất nhẹ vang lên từ sau bả vai của Nhiễm Văn Ninh.

Cậu hết hồn, vươn tay vỗ vai của mình một cái nhưng lại chả thấy có cái gì cả.

Nếu chuyện như vậy không xảy ra trong mộng cảnh mà lại ở trong hiện thực, người ta sợ hãi cũng đúng.

"Khụ khụ, hay là, tụi mình đi viếng đền thờ một xíu đi ha." Nhiễm Văn Ninh vuốt vuốt bả vai kia của mình, hỏi Lâm Nhất với Ngô Côn Phong như vậy.

Sau khi nhìn xong động tác với nét mặt của Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong dường như đã sâu sắc ngộ ra được thứ gì đó.

Cậu ta nhìn nhìn xung quanh theo bản năng, nhưng chẳng có bất kì một sự vật khả nghi nào cả.

Vì vậy, cậu ta lùi lùi né khỏi Nhiễm Văn Ninh mấy bước, đáp lời cậu: "Tôi cảm thấy viếng đền cũng được, nhưng mà cậu xê tôi ra một chút."
"Anh có sao không?" Lâm Nhất liếc Nhiễm Văn Ninh rồi hỏi.


Nhiễm Văn Ninh nghiêm túc đáp: "Tôi luôn cảm thấy có cái gì kì kì."
"Anh bây giờ mới là kì kì ấy." Lâm Nhất quan sát Nhiễm Văn Ninh, đánh giá.

Nhiễm Văn Ninh thả tay xuống, nói với họ: "Hay mình đi viếng đền thờ đi mà, tôi thấy hơi khó chịu trên người í, muốn đi xông một cái."
Chỉ khoảng hai mươi phút sau đó, Trì Thác và Giang Tuyết Đào đã đi ra khỏi cổng.

"Thế mà hết rồi à?" Trì Thác nhìn nhìn ngoài cửa, mấy tên Nhiễm Văn Ninh đang đứng chờ ở cách đó không xa.

Nhiễm Văn Ninh rất nghi ngờ, bèn hỏi: "Ủa, sao mấy ông nhanh vậy?"
Giang Tuyết Đào cũng cảm thấy kì lạ, hỏi lại: "Tôi còn đang muốn hỏi mấy cậu sao chậm dữ vậy đây này? Cái bệnh viện này không phức tạp, đã tốt hơn mộng cảnh nhiều lắm rồi ấy."
Sau khi hai người Trì Thác nghe thấy Nhiễm Văn Ninh còn muốn quẹo ngang đền thờ, nét mặt của hai người họ trông như đã hạn hán sa mạc cạn kiệt lời tới nơi rồi.

Trong tích tắc ấy, đội trưởng thậm chí còn tự hỏi Nhiễm Văn Ninh với Ngô Côn Phong cuối cùng có thật sự hợp làm người trong nghề hay không, nếu nơi công tác mà chuyển từ mộng cảnh sang hiện thực, hai cái tên này sẽ gần như là vô dụng.

Nhưng dù sao mộng cảnh và hiện thực cuối cùng cũng là hai việc khác nhau, sợ hãi trong hiện thực nhưng lúc vào mộng không nhát gan là được rồi.

Mấy người họ chọn một đền thờ gần đó nhất, xem như là đi dạo ban đêm.

Cả đám bắt xe, leo lên núi.

Ngọn núi này không cao, nói cho đúng ra thì chỉ có thể xem nó như một mảnh đồi nho nhỏ mà thôi.

Trên đường đi, họ cũng không gặp phải người khác, hẳn là do thời tiết mùa đông khá rét lạnh nên ai cũng không có hứng đi dạo.

Thế nhưng lúc sắp đi đến đền thờ, bọn họ có gặp phải một cô gái với dáng người rất nhỏ gầy.

Cô gái này để một mái đầu nấm đánh rối, mặc một chiếc áo len dệt tay, bên ngoài còn mặc một chiếc áo khoác lông vũ[1].

Lúc đi xuống, kính của cô có hơi tuột xuống, cô rất không vui, khẽ rút tay từ trong túi áo ra để đẩy chúng lên.

Sau khi bắt gặp mấy người Nhiễm Văn Ninh, cô gái nọ có liếc nhìn Trì Thác một cái, nhưng rất nhanh sau đó lại mắt đối mắt với Lâm Nhất.

Tiếp theo, bọn họ đi lướt qua nhau, thậm chí cả bèo nước gặp nhau mà cũng chẳng bằng.

"Cô gái lúc nãy trông giống nữ chính anime ghê." Nhiễm Văn Ninh nói.

Trì Thác đứng một bên, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Mấy cậu đi đi, tôi ở đây chờ."
Tối nay, Lâm Nhất vốn chỉ nể mặt đi với người ta cho vui, vậy nên cậu ta cũng đứng chờ mấy người Nhiễm Văn Ninh hệt như Trì Thác.

Cuối cùng, vẫn chỉ có Giang Tuyết Đào đi cùng Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong vào đền thờ mà thôi.

...!
Doãn Phiêu Nhiên vẫn thích mặc một bộ váy múa màu đỏ hệt như thuở nào.

Lần này, cô bé cũng không hóa trang, dưới lớp trang điểm thật ra là một khuôn mặt trông có hơi yếu ớt, khí sắc của cô cũng không quá tốt.

Cô ngồi trong phòng, chờ chị Bách Lý quay về.

Bách Lý quay về nơi trọ, móc áo lên kệ, sau đó nói với Doãn Phiêu Nhiên ngồi trước mặt mình: "Tối nay mình vào Hoa trong gương, trăng trong nước được rồi.

Chị mới lấy được tín vật ở đền thờ xong."
"Chị gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc, chị cũng không biết mấy người đó có phải được xếp vào cái mộng cảnh này không.

Nếu gặp phải bọn họ, mình ưu tiên né tránh trước, chị không phải người đội thứ tư, không thể để bọn họ lần ra mình được."
Doãn Phiêu Nhiên hỏi Bách Lý Tiểu Gia: "Chị Bách Lý, mấy người chị gặp không phải là người trong nghề ở nơi này ạ?"
"Không phải bên Nhật Bản, là người của đội thứ hai, chắc em cũng không biết họ, có một người là một đối tượng quan trọng.

Nhưng nơi này là mộng cảnh thuộc quyền quản lí của nước ngoài, chị nghĩ tỉ lệ gặp phải họ cũng không lớn lắm đâu." Bách Lý Tiểu Gia nói.

Sau đó, cô lại nhắn một mệnh lệnh cho Sato Kinichi, sau khi tỉnh lại, bọn họ phải rời khỏi nơi này ngay, không được ở lại lâu.

Ngoài ra, vẫn còn có một tư chất giả phụ trách xử lí mấy tình huống phát sinh đột ngột và một người phụ trách chữa bệnh nữa.

Mong rằng tối nay, họ có thể bắt lấy "huyễn hóa" từ "Hoa trong gương, trăng trong nước".

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.


Bình Luận (0)
Comment