Trong Ác Mộng

Chương 92



Trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna".
Mộng cảnh Dear Anna được toàn cầu sử dụng chung, mỗi ngày đều sẽ có vô số người trong nghề từ khắp nơi trên thế giới sử dụng nó, nhưng phạm vi của cái mộng cảnh này gần như kéo dài vô hạn, khiến hiện giờ, những việc như những người khai thác ở những nơi khác trùng hợp gặp được nhau vẫn chưa hề xảy ra.

Bách Lý Tiểu Gia và Doãn Phiêu Nhiên vào trong ấy đầu tiên, sau đó mới vào "Hoa trong gương, trăng trong nước".
Trong "Hoa trong gương, trăng trong nước".
Tinh thần lực của Bách Lý Tiểu Gia là 8507, năng lực nhận biết 309.
Tinh thần lực của Doãn Phiêu Nhiên 2606, năng lực nhận biết 157.
"Số liệu của Thiên nhãn được cụ hiện, đẳng cấp của cái mộng cảnh này thấp hơn Con mắt của Thượng Đế." Bách Lý Tiểu Gia quan sát trị số của mình, nói tiếp, "Nhưng phần lớn mộng cảnh đều có đẳng cấp thấp hơn nó, cũng không bất ngờ lắm."
Doãn Phiêu Nhiên theo chân tiền bối, hỏi: "Chúng ta có nắm được Linh thị không ạ?"
Bách Lý Tiểu Gia đi phía trước, đáp lời cô bé: "Nếu em muốn nói đến ý thức biến dị đơn giản thì người bên mình có người có nó đấy, Nghiêm Húc có linh thị, nhưng tư chất giả thật sự của Con mắt của Thượng Đế vẫn còn chưa xuất hiện."
Cô dừng lại một chút, đẩy kính mắt, sau đó nói tiếp: "Nếu Linh thị có tông đồ, người nọ nhất định phải chết, đẳng cấp giấc mơ của người này sẽ khiến họ trở thành một chìa khóa."
Mặt nước trong veo, có cát trắng lắng đọng dưới đáy, phản chiếu ánh xanh lục nhợt nhạt.
Mấy con cá Koi[1] bơi lội tung tăng trong nước có màu đỏ trắng đan xen, đôi khi trên thân chúng cũng sẽ được điểm thêm vài điểm đen bóng hệt như đá obsidian[2].

Chốc chốc, chúng sẽ ngoi đầu khỏi mặt nước, tạo mấy chùm bọt khí nho nhỏ.

Thủy tảo ngũ sắc mở ra từng lớp, từng lớp lá tròn trịa như hình lá sen, chúng nó bị bước chân của hai thiếu nữ dồn ép đến tản ra hai phía.
Cảnh ao cá của "Hoa trong gương, trăng trong nước".
Doãn Phiêu Nhiên sử dụng năng lực của "Kịch liệt", hoàn nguyên một lưỡi dao, ném về phía những con cá trong nước, một giây sau đó, mấy con cá Koi sặc sỡ kia có bị nước đẩy ra một chút, nhưng cuối cùng chúng cũng dần dần bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi bơi lội.
"Huyễn hóa có thể giữ mộng cảnh này ở một loại trạng thái không thể tiếp xúc, ở một mức độ nhất định nào đó." Bách Lý Tiểu Gia nhìn đám cá, nói tiếp, "Chúng ta đi tìm sinh vật thủ tầng thôi, thử với nó trước, nếu không thành công thì lại tiếp tục vào trong tầng sâu hơn, nhưng đừng đối kháng với chủ mộng cảnh."
...

Tối nay Lâm Nhất có vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna".

Thật ra, có hay không có bột đá mặt trăng thì cậu ta vẫn có thể vào trong cái mộng cảnh này như thường.

Lúc ấy, vì để hướng dẫn Nhiễm Văn Ninh, cậu ta còn phải vòng vèo giải thích vụ bột đá này rất lâu.

Lúc này, cậu ta đứng trên mặt nước, chuẩn bị kéo ý thức của Nhiễm Văn Ninh vào trong cái mộng cảnh này, cậu ta muốn biết con bướm trắng từ "Con mắt của Thượng Đế" chỗ Trì Thác có còn ảnh hưởng đến ý thức của Nhiễm Văn Ninh hay không.
Nhưng lúc bắt đầu ra tay, cậu ta lại nhận ra Nhiễm Văn Ninh cũng không ở trong giấc mơ của bản thân mình, cậu thế mà lại đang ở trong một mộng cảnh đặc thù khác.
Lâm Nhất mở mắt ra trong hiện thực.

Cậu ta đứng dậy, nhìn quét một vòng mấy người xung quanh, sau đó nhận ra không chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh, ngay cả Giang Tuyết Đào và Ngô Côn Phong cũng đều đang ngủ li bì.

Mấy tên lành nghề như họ lẽ ra sẽ ngủ rất nông, nhưng trạng thái hiện giờ của họ lại biểu đạt rằng, họ đang ngủ rất rất sâu.
"Bọn họ có tiếp xúc với tín vật từ một mộng cảnh đặc thù." Giọng nói của Trì Thác đột nhiên vang lên.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta cũng không có quá nhiều gợn sóng.

Cậu ta rất bình tĩnh đáp lời: "Chắc là do cái đền thờ kia rồi, năng lực linh thị của anh hình như hơi đặc biệt."
"Đấy không được xem là linh thị của tôi, tôi bị chị tôi ảnh hưởng một chút, chị ấy có thể nhìn thấy một vài thứ trong hiện thực." Trì Thác quan sát Lâm Nhất một chốc, sau đó mới hỏi: "Cậu không có linh thị, cũng phát hiện được hay sao? Vậy thì cậu không phải cấp tông đồ, cậu nên được xem là gì?"
Lâm Nhất đứng dậy từ tatami, nhìn Trì Thác: "Anh xem tôi là thứ gì cũng được, nhưng bây giờ mấy thứ này cũng không quan trọng, mộng cảnh mấy người họ vào cũng không thuộc quyền quản lí của mấy người trong nước, tốt nhất là anh nên đi xử lí vụ này một chút."
Trì Thác lắc lắc điện thoại của mình một chút, nói với người đối diện: "Đã liên lạc rồi, nhưng muốn xử lí thì ít nhất phải cần đến ba giờ, thời gian này cũng đủ để mấy tên này thăm dò cái mộng cảnh này đôi chút."
Lâm Nhất nhíu mày một cái, thời gian quá lâu, ba người họ ở trong mộng rất dễ xảy ra chuyện.

Thời gian ở trong mộng và thời gian ngủ cũng thật sự rất khác nhau.
"Trong cả đám, tôi có hơi lo cho Giang Tuyết Đào, lúc trước ổng có lạc lối một lần rồi." Trì Thác mở điện thoại, hiện giờ, anh vẫn chưa nhận được bất kì tin nhắn nào, "Vẫn chưa có thông tin gì về cái mộng cảnh này cả, ít nhất chúng ta cũng phải xác định được thuộc tính năng lực của nó, biết được đẳng cấp của nó là tốt nhất."
Lâm Nhất nhìn Trì Thác.

Ánh mắt của đội trưởng cũng không hoàn toàn là cảm xúc sốt sắng muốn cứu người, anh đang muốn thử nghiệm một vài thứ.

Lâm Nhất muốn trực tiếp vào trong mộng chung với mấy người Nhiễm Văn Ninh, nhưng chuyện như vậy lại không hợp với thiết lập thân phận của cậu ta bây giờ.

Cũng như Trì Thác từng nói, nếu cậu ta đã có thể đạt đến trình độ đó, thứ mà cậu ta nắm trong tay không chỉ là thân phận của một kẻ khai thác bậc thứ nhất, mà còn là thân phận của một vị tông đồ.
"Tôi hiểu rồi, vậy chờ chút thôi." Lâm Nhất nhìn khuôn mặt say ngủ của Nhiễm Văn Ninh, vẫn hạ quyết tâm tin tưởng mấy tên này, dù sao dê ngu cũng đi theo mà.
...
Nhiễm Văn Ninh ngồi gọn lỏn trên mặt nước, vừa nhìn cá Koi trong nước vừa chìm vào suy tư.

Cậu quan sát trị số của mình một chút: Tinh thần lực 1956, năng lực nhận biết 112.
Vì sao lại có trị số của "Thiên nhãn" ở đây nhỉ? Vì sao mình vừa đặt đầu xuống ngủ một giấc mà đã chui vào trong mộng cảnh đặc thù rồi?
Nhiễm Văn Ninh đứng dậy khỏi mặt nước, mặt nước ở nơi này trông giống thủy tinh hơn, thế nhưng lại có thể có gợn sóng.
Hơn nữa...!Chỗ này là mộng cảnh nào thế nhỉ!? Vì sao cậu chưa từng thấy qua thông tin về cái mộng cảnh này trong hồ sơ của vườn Tây?
Nhiễm Văn Ninh thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía bầu trời trắng xóa trên không trung.

Vận may của cậu hình như vẫn quá tệ.


Cậu không biết có người quen của mình ở đây hay không, bèn dứt khoát chữa lợn lành thành lợn què, vươn tay châm một cây nhang dò đường.

Bất ngờ thay, cây nhang này thế mà lại có khói, khói nhang lại còn bay về một phía, đồng nghĩa với việc ý thức của người quen cũng đang ở trong cái mộng cảnh đặc thù này.
Cậu suy nghĩ một hồi, dám cá là mấy tên đi chơi Nhật Bản với mình lần này lắm, hẳn là họ đã tiếp xúc với mấy thứ có liên quan tới cái mộng cảnh này ở đâu đó rồi.

Nhiễm Văn Ninh lập tức đi theo khói nhang, bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình như một thói quen.
Khi Nhiễm Văn Ninh bước ra bước thứ nhất, đôi mắt của con cá Koi màu đen dưới chân cậu có loáng thoáng lóe ra một ít xanh biếc.

Nhưng sau khi con cá kia uốn người một cái, sắc lam lấm tấm kia đã biến mất tăm.
"Đừng bảo phải trực tiếp về Dear Anna rồi tỉnh nữa nhé." Nhiễm Văn Ninh đi một hồi lâu, suy nghĩ mãi về vụ này.

Mấy người trong đội cậu cũng có thể tự mình tỉnh dậy, thật ra cũng không nhất thiết phải lo lắng cho sự an toàn của họ như thế.
Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh sắp bỏ cuộc, cậu chú ý thấy một thứ rất nổi bật ở phía xa xa, nó phản quang, không giống rong rêu hay cá Koi.

Nhiễm Văn Ninh đến gần quan sát, sau đó mới nhận ra đây là một lưỡi đao ánh bạc.
Sao cái lưỡi đao này trông quen mắt vậy nhỉ?
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nhớ lại, lưỡi đao kia đã tự hóa thành sương trắng rồi biến mất.

Cái loại sương trắng này lập tức khơi dậy rất nhiều hồi ức trong đầu Nhiễm Văn Ninh: Lưỡi đao, sương trắng...!Ý thức của người khác? Đây là "kịch liệt" từ "Đô thị hoang phế" hay sao?
Tư chất giả của "Đô thị hoang phế" rất nhiều, nhưng người mạnh nhất Nhiễm Văn Ninh từng gặp là một cô gái có dáng người khá thấp bé, chuyên mặc một bộ váy đỏ.

Lúc này, cậu mới nhận ra rằng, có người của phái bảo thủ đang hoạt động trong cái mộng cảnh này.
Vì sao họ lại xuất hiện ở đây? Đang tranh cướp tài nguyên mộng cảnh hay gì?
Lưỡi đao được hoàn nguyên từ ý thức của người nọ chỉ vừa mới biến mất, có nghĩa là trước đây không lâu, người bên phe bảo thủ đã dừng lại ở ngay vị trí này.

Nhiễm Văn Ninh siết chặt hai nắm tay mình, trong tích tắc ấy, ánh mắt của cậu trở nên vô cùng u ám: Vương Thành, Trì Triệt, cùng những người trong nghề khác, thậm chí bao gồm cả những người bình thường kia.
Nhiễm Văn Ninh cũng không muốn buông tha cho mấy tên bảo thủ trong cái mộng cảnh này, nhưng năng lực của cậu rất không ổn định, hiện giờ cậu cần sự giúp đỡ từ mấy người "Ánh sáng", tốt nhất là Trì Thác hoặc Lâm Nhất.

Vì vậy, cậu tiếp tục đi theo hướng khói nhang đang chỉ, tiếp tục đi tiếp.
Một đám cá Koi rực rỡ sắc màu đang vây quanh lòng bàn chân của một người, bơi lội chầm chậm theo chiều thuận kim đồng hồ.
Giang Tuyết Đào phả khói vào đám cá, khiến khói trắng bay xuống mặt nước, gây ảnh hưởng đến mấy sinh vật trong cái mộng cảnh này.

Tuy hắn làm việc rất nhiều năm rồi, nhưng mãi đến bây giờ mà vẫn chưa tìm được giấc mơ nào phù hợp với bản thân mình.

Mấy người trời sinh đã có năng lực từ ý thức như họ vốn rất khó để trở thành tư chất giả của mộng cảnh, xác suất này thậm chí còn thấp hơn cả người bình thường nhiều.
Nhưng bây giờ, năng lực không tên của cái mộng cảnh này lại tỏ vẻ rất có hứng thú với hắn.
Mấy sinh vật kia thậm chí còn tự mình điều chỉnh mức độ sinh động theo ý thức của Giang Tuyết Đào, tự thay đổi tốc độ bơi lội của mình.

Đào ca cười cười, hơi tiếc nuối nói: "Ta gặp mi hơi trễ nhỉ, mấy năm nữa ta phải về hưu mất rồi.

Trạng thái ý thức của ta bây giờ cũng không phù hợp để tiếp nhận năng lực của mi."

Hắn tăng mức độ sinh động của khói thuốc, sau một giây, mấy con cá kia thậm chí còn lẻ tẻ nhảy khỏi mặt nước, thế nhưng sau khi cá nhỏ va vào chân Giang Tuyết Đào, chúng nó cũng không tiếp xúc hắn mà lại trực tiếp xuyên qua cẳng chân của hắn, hệt như đã trở nên trong suốt.
"Hừm, mi là loại yếu hóa à? Trông không giống lắm ha, giống không gian hơn, lại còn phù hợp với ta như thế, không lẽ mi có thể điều chỉnh mức độ trong suốt của mình hay sao?" Giang Tuyết Đào đứng tại chỗ, chìm vào suy tư.
Đào ca bình tĩnh suy nghĩ chuyện về cái mộng cảnh này, cái loại mộng cảnh này trông như đã bị phát hiện rồi, vừa ôn hòa, vừa không có tính công kích cao.

Giang Tuyết Đào đoán rằng cái mộng cảnh này không thuộc chi nhánh bên kia của họ mà có thể thuộc về bên Nhật Bản, vậy nên hắn cũng chưa từng nghe qua.
Lúc hắn đang phân tích, có một người chạy lạch bạch đến đây từ nơi xa xa.

Giang Tuyết Đào tập trung nhìn lại, là Nhiễm Văn Ninh của đội mình.

Tiểu Nhiễm đang chạy về phía hắn, nét mặt trông rất nghiêm túc.
Sau khi chạy lại gần một chút, Nhiễm Văn Ninh thấy Đào ca trông như một vị thần tiên, cả người hắn được một đám khói trắng vờn quanh, dưới chân hắn còn có một đám cá ríu ra ríu rít lội vòng vòng.

Khi ấy, Nhiễm Văn Ninh còn tưởng ông anh họ Đào đang bị mấy sinh vật này tấn công.
"Đào ca, anh có sao không? Mấy con cá này làm gì anh vậy?" Lúc Nhiễm Văn Ninh tới gần, mấy con cá Koi kia lại vẫy đuôi tản đi mất, hệt như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Giang Tuyết Đào phẩy phẩy tay, đáp lời cậu: "Không có, tôi ghẹo chúng nó chút thôi, mấy sinh vật này cũng quá là hiền lành."
"Đúng rồi Đào ca, tôi muốn nói với anh vài chuyện." Nhiễm Văn Ninh kể cho Giang Tuyết Đào về việc cậu có phát hiện tư chất giả của "kịch liệt", người nọ hiện đang hành động trong cái mộng cảnh này.
Đào ca nhíu mày, đáp: "Chỉ có tụi mình như vậy thì không ổn lắm, ý thức của tôi không có sức chiến đấu gì cả, bản thân cậu cũng thế.

Nếu mình mà thật sự gặp được phái bảo thủ, đấy là đi dâng đầu người cho chúng.

Cơ mà nếu như có thêm một tư chất giả nữa thì hẳn là không tệ lắm."
Nhiễm Văn Ninh dùng ý thức của mình để châm thêm một cây nhang dò đường, khói nhang vẫn cháy, vẫn chỉ về một phía, có nghĩa là vẫn còn một tên đồng đội nữa.

Ngay lúc định đi tìm người nọ, Nhiễm Văn Ninh chợt thấy độ dài khói nhang trong tay mình đang nhanh chóng ngắn đi, người kia đang chạy về phía này, hơn nữa tốc độ cũng cực kì khiếp người.
Dê đen nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, tạo nên một lớp sóng gợn uyển chuyển.

Bị nó quấy rầy, cá Koi dưới nước bèn tò mò vẫy đuôi bơi đến, xoay vòng dưới chân dê đen mấy hồi, sau đó mới tản đi.

Ba con mắt dê dõi theo mấy con cá dưới lòng hồ, nó quan sát đám cá một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nhấc chân đi về phía hai người nó đang tìm kiếm trước mặt.
Lúc Ngô Côn Phong xuất hiện, phía sau cậu ta là khung cảnh ao cá mềm mại, khiến cậu ta lúc này trông như một vị Âm Dương Sư vô cùng lợi hại.

Sau khi nhảy khỏi dê đen, cậu ta có ra vài chỉ lệnh cho sinh vật từ mộng cảnh của mình.

Xong xuôi, cậu ta nhíu mày, nói với hai tên Nhiễm Văn Ninh: "Biết ngay, đi theo cái đám Ánh sáng mấy người là tới công chuyện.".


Bình Luận (0)
Comment