Giai đoạn sắp tới, vấn đề quan trọng nhất của Lâm Tiếu chính là nghiên cứu toán học.
Sau khi tham gia kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường trung học số một, Lâm Tiếu ngồi xe Trần Đông Thanh trở về trường học.
Trước khi đi, Niên Niên đu lên chân trái của cô, Tiểu Hoàng đu bên chân phải, cả Niên Niên và Tiểu Hoàng đều không muốn để Lâm Tiếu đi.
Lâm Tiếu bất lực cúi người xuống, cùng lúc gỡ bàn tay nhỏ của Niên Niên và móng vuốt của Tiểu Hoàng ra khỏi chân mình, rồi để chúng nắm lấy nhau.
"Cô phải về trường rồi, tết cô sẽ về."
"Gâu gâu."
"Hu hu…" Niên Niên biết tết là vào mùa đông, bây giờ chỉ mới sang thu thôi: "Từ mùa thu đến mùa đông phải mất bao lâu nữa vậy ạ?"
Lâm Tiếu nghĩ rằng Niên Niên còn chưa rành thứ tự bốn mùa: "Không lâu đâu, sau mùa thu là đến mùa đông rồi."
"Khi nào nhà trẻ của cháu được nghỉ đông thì cô sẽ về nhà ngay."
Lâm Tiếu vừa nói hết câu, đôi mắt Niên Niên đã lập tức chực trào nước mắt.
Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Em mau đi đi, em mà nói nữa thì con bé sẽ khóc thật đấy."
Niên Niên biết rõ thứ tự bốn mùa, biết sau mùa thu là mùa đông nhưng đối với người chỉ nhớ được một năm như cô bé thì một quý đã là một khoảng thời gian rất dài. Còn phải cố gắng đến nhà trẻ lâu lắm mới được nghỉ đông, chỉ mới nghĩ tới thôi mà Niên Niên đã muốn khóc rồi.
Lâm Tiếu thè lưỡi, xách vali rời đi.
Sau khi về trường học vài ngày, Lâm Tiếu nhận được cuộc gọi từ Lữ Tú Anh, tiếng cười ha ha của Lữ Tú Anh vang lên từ điện thoại.
"Tiếu Tiếu, sau khi con nói với Niên Niên là bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên của nhà ta phải phụ thuộc vào con bé, Niên Niên trở nên rất ngoan ngoãn ở trường."
"Những ai không để lại cơm thừa sẽ được thưởng một bông hoa đỏ nhỏ. Niên Niên vốn không thích ăn cà tím trong bữa cơm trưa, vừa không muốn ăn vừa muốn có hoa đỏ nhỏ nên con bé đã giấu hết vào yếm."
"Về nhà dì Hoàng cầm quần áo lên thì bị dầu dính đầy lên tay, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi áo toàn là cà tím xào."
Lữ Tú Anh nói một câu là phải cười một lát, Lâm Tiếu nghe vậy cũng cười ha ha.
Vì giấu cà tím xào vào túi nên Niên Niên bị cả nhà trêu chọc, cô bé bị chê cười đến phát bực, tức giận nói: “Con không thèm lấy bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên cho nhà mình nữa đâu.”
“Chờ em gái lớn rồi nhờ em gái đi.”
Cả nhà chỉ có thể cố gắng nhịn cười, rồi động viên Niên Niên, một lần nữa kích thích ý chí phấn đấu lấy hoa đỏ nhỏ ở nhà trẻ của cô bé.
Lâm Tiếu đã hứa với Niên Niên sẽ về vào kỳ nghỉ đông, nhưng kế hoạch luôn không thể tránh khỏi những thay đổi. Mùa thu này Lâm Tiếu bỗng nhận được lời mời từ đội tập huấn quốc gia môn toán học, mời Lâm Tiếu huấn luyện các bạn trong đội vào kỳ nghỉ đông này.
“Huấn luyện đội tập huấn quốc gia?” Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên.
Lâm Tiếu đã từng tham gia cuộc thi IMO, mấy năm nay cô vẫn quan tâm đến các thông tin về IMO. Nhưng dù là giáo viên tập huấn cô năm đó hay những giáo viên tập huấn mà cô biết gần đây đều là những giáo sư đại học nổi tiếng.
Mà bây giờ Lâm Tiếu chỉ là một người đang học tiến sĩ mà thôi.
“Chuyện này không quan trọng, em biết rất rõ về IMO, chúng tôi tin những bài giảng của em chắc chắn sẽ rất có ích cho những em học sinh.”
“Những đề bài trong cuộc thi IMO mà em đưa ra mấy năm nay có xác suất ra đề rất cao.”
Mấy năm nay, năm nào Lâm Tiếu cũng ra đề cho IMO, những đề bài của cô được IMO chọn rất nhiều lần.
Cô đã hoàn thành lý tưởng khi tham gia cuộc thi IMO năm đó, từ một người thưởng thức nghệ thuật trở thành người tự làm ra các tác phẩm quý giá.
Năm đó Lâm Tiếu và năm người đồng đội đã cùng nâng cúp IMO. Đến bây giờ, cô đã lên đại học, không còn dự thi nữa nhưng vẫn có thể lấy về vinh quang cho đất nước tại cuộc thi IMO nhờ vào một cách khác, đó là những đề bài thường xuyên được IMO lựa chọn của mình.
Mùa đông năm nay, Lâm Tiếu đã có thể cống hiến thêm cho cuộc thi toán quốc gia, trở thành giáo viên của đội tập huấn, chỉ bảo nhóm thí sinh trong thời gian ngắn, để họ càng thêm tiến bộ.
Lâm Tiếu nhận lời không chút do dự.
Cô gọi điện về thông báo chuyện này, cả nhà đều vui thay cho Lâm Tiếu, chỉ có Niên Niên là không vui: “Cô út, cô đã nói sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông rồi mà.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ngờ Niên Niên vẫn còn nhớ lời hẹn mấy tháng trước: “Trí nhớ của Niên Niên tốt quá!”
“Lần này cô phải lỡ hẹn với cháu rồi, cô xin lỗi cháu nhé.”
“Cháu muốn cô làm gì mới có thể tha lỗi cho cô đây.”
Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ: “Khi nào cô về phải mua kem cho cháu, đừng để mẹ cháu biết.”