Viên Kim Lai đưa cho mỗi người trong nhóm Lâm Tiếu một thẻ phòng tập, để mọi người có thể đến bất cứ khi nào rảnh.
“Sau khi tốt nghiệp tiểu học, các cậu vẫn luôn giữ liên lạc sao?” Viên Kim Lai tò mò hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, mặc dù không gặp mặt nhiều, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.”
Viên Kim Lai ngưỡng mộ nói: “Thật tốt, thật tốt.”
Khi mới vào cấp 2, cậu ấy vẫn còn có chút liên lạc với những người bạn hồi tiểu học, sau này hầu hết các bạn học đều lên cấp 3, chỉ có mình cậu ấy thi vào trường trung cấp có điểm thấp nhất thành phố, Viên Kim Lai liền bắt đầu tránh liên lạc với bạn học cũ.
Sau khi học xong trung cấp, Viên Kim Lai bước vào xã hội, bắt đầu kinh doanh cùng cha mẹ. Vào thời điểm đó, hầu hết các bạn học cũ của cậu ấy vẫn còn đang đi học, Viên Kim Lai và bạn học lại càng giống như những người đến từ hai thế giới.
Giờ đây, Viên Kim Lai cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn trước, cậu ấy nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với những người bạn học cũ, nhưng khi mọi người nói về kinh nghiệm sống của bản thân, Viên Kim Lai vẫn bị sốc.
Những người như Vương Hồng Đậu, học xong đại học, tìm được một công việc tử tế ở thành phố, được người lớn trong nhà gọi là “con nhà người ta”.
Những người như Diệp Văn Nhân, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại một trường đại học, Trần Đông Thanh thì hoàn thành bằng tiến sĩ y khoa tại một trường danh tiếng, càng là những người giỏi nhất được tất cả người thân và bạn bè ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, những điều này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Viên Kim Lai, nhưng mà kinh nghiệm của Lâm Tiếu, đã hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của Viên Kim Lai.
Luận văn hay giải thưởng gì đó, tất cả Viên Kim Lai đều không hiểu, nhưng cậu ấy vừa nghe đã biết là rất đỉnh rồi.
“Vậy năm sau cậu sẽ là giáo viên của Đại học Bắc Kinh.” Viên Kim Lai nâng ly bia lên, kính Lâm Tiếu ba ly: “Kính giáo sư đại học trẻ tuổi của chúng ta.”
Lâm Tiếu xua tay liên tục: “Chỉ là giảng viên thôi, không phải giáo sư.”
Viên Kim Lai: “Không mất tới vài năm là cậu sẽ trở thành giáo sư rồi.”
“Mà này, bây giờ các cậu đều độc thân à?” Sau khi tán gẫu về chuyện học hành và công việc, Viên Kim Lai tò mò hỏi về đời sống tình cảm.
Vương Hồng Đậu: “Đúng vậy, công việc mỗi ngày đều bận muốn chết, làm gì có thời gian để yêu đương chứ.”
Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng vậy.”
Trần Đông Thanh liếc nhìn Lâm Tiếu, quay sang nhìn Viên Kim Lai nói: “Tớ thì không.”
Vương Hồng Đậu ngạc nhiên nói: “Cậu đã có người yêu rồi sao, tại sao tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới?”
Lâm Tiếu: “Tớ cũng không độc thân.”
Vương Hồng Đậu kinh ngạc quay đầu: “Hả?”
“Lâm Tiếu, cậu có bạn trai khi nào vậy?” Vương Hồng Đậu túm lấy Lâm Tiếu, ra vẻ phải tra hỏi tới cùng: “Tại sao cậu có bạn trai mà không kể cho chúng tớ biết?”
Lâm Tiếu cười xin tha: “Mới vừa có thôi, tớ không cố ý gạt các cậu đâu.”
Chỉ là Lâm Tiếu nghĩ, nếu quen nhau lâu dài thì người thân bạn bè của cô sẽ có dịp gặp thôi, còn nếu không lâu dài thì không cần thiết phải nói làm gì.
Đường về nhà quá ngắn, Vương Hồng Đậu không thể tra hỏi rõ ràng. Lâm Tiếu vừa mới về đến nhà, Vương Hồng Đậu đã gọi điện tới ngay, Lâm Tiếu bèn nói suy nghĩ của mình cho Vương Hồng Đậu nghe.
Đương nhiên Vương Hồng Đậu không hài lòng về câu trả lời này: "Vậy bao lâu mới được tính là lâu dài? Nếu hôm nay tớ không biết thì có phải tới khi kết hôn cậu mới nói cho tớ biết không?"
Lâm Tiếu bật cười: "Cái này thì cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không kết hôn."
Vương Hồng Đậu: "Hả?"
Lâm Tiếu không thể không giải thích ngắn gọn quan điểm sống của mình cho Vương Hồng Đậu. Sau khi nghe xong, lúc đầu Vương Hồng Đậu rất ngạc nhiên, sau đó lại gật đầu liên tục: "Đúng là rất hợp với cậu."
"Vậy mẹ cậu có đồng ý không?" Vương Hồng Đậu tò mò hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: "Đồng ý rồi."
Mẹ chưa từng lên tiếng phản đối, thế nên Lâm Tiếu hoàn toàn không băn khoăn về vấn đề này.
Vương Hồng Đậu ngưỡng mộ nói: "Người thân của cậu tốt quá!" Dù Lâm Tiếu làm gì đi nữa, người nhà cô cũng rất ủng hộ.
"Cậu tự do hơn tớ nhiều." Vương Hồng Đậu muốn dọn ra ở riêng nhưng lúc nào cha mẹ cô ấy cũng phản đối, họ cho rằng chỉ có người ở xa nhà mới cần thuê nhà, đi làm ở gần nhà thì thuê nhà còn ra thể thống gì.
Nhưng cha mẹ của Vương Hồng Đậu vẫn chưa quá đáng bằng cha mẹ Dư Chiêu Chiêu, chính cô ấy cũng không kiên cường bảo vệ quan điểm của mình được như Dư Chiêu Chiêu, thế nên Vương Hồng Đậu chỉ có thể cố gắng cân bằng.
Lâm Tiếu không thể đưa ra lời khuyên cụ thể cho Vương Hồng Đậu: "Người nào cũng có vấn đề riêng của mình."