Lâm Tiếu dẫn đội Toán học quốc gia đi thi ở Hy Lạp và đoạt giải quán quân.
Sáu tuyển thủ giơ cao cúp, Lâm Tiếu và đội phó cũng những người quan sát đứng ở một bên, đèn flash không ngừng lóe sáng ghi lại thời khắc này.
Từ tuyển thủ dự thi biến thành giáo viên dẫn đoàn, Lâm Tiếu đã có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyến đi IMO của mình.
Tôn Vĩ Nghĩa và Lâm Tiếu cùng lựa chọn con đường giống nhau, sau khi học xong tiến sĩ ở lại trường đại học dạy học. Trong lúc học thạc sĩ và tiến sĩ, Lâm Tiếu còn đăng ký thêm chuyên ngành hai là khoa máy tính, Tôn Vĩ Nghĩa còn chuyên tâm hơn Lâm Tiếu, nhiều năm như vậy vẫn một lòng với Toán học.
Chuyên ngành của Trang Hiên là Toán học, khi học lên nghiên cứu sinh thì chọn chuyên ngành tài chính, hiện tại đã công tác, thu nhập rất tốt.
Du Minh Hủy và Thịnh Nguyên Vĩ ra nước ngoài, Nghiêm Tuấn Hiền lựa chọn chuyên ngành Triết học, cậu ấy rất có thiên phú về Toán học nhưng không có lòng nhiệt tình với số học như Lâm Tiếu, ngược lại có hứng thú với Triết học hơn.
Sáu đồng đội cùng nhau đoạt giải quán quân, hiện tại có đã phương hướng riêng của mình. Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa lựa chọn giống nhau nhất, theo lý thuyết sẽ có nhiều tiếng nói chung nhất, nhưng khi Tôn Vĩ Nghĩa biết được lần này Lâm Tiếu gọi điện thoại chỉ để nói chuyện phiếm chứ không phải thảo luận vấn đề Toán học, lập tức nói: “Tôi cúp điện thoại đây.”
Lâm Tiếu cười nói: “Được, tạm biệt.” Nhiều năm như vậy tính cách của Tôn Vĩ Nghĩa vẫn không hề thay đổi.
Hành trình Hy Lạp kết thúc trọn vẹn, Lâm Tiếu về đến nhà.
Lúc trước nghe xong những trải nghiệm trong chuyến du lịch của chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu vô cùng hâm mộ, cô cũng muốn đi xem những phong cảnh khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.
Kế hoạch ban đầu của Lâm Tiếu là sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, trước khi nhập chức sẽ có một chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè, kết quả lần này bị hành trình IMO quấy rầy kế hoạch.
Sau khi về đến nhà, thời gian cô đi nhập chức chỉ còn hơn nửa tháng, quan trọng nhất là khi về đến ngôi nhà thân yêu, Lâm Tiếu hận không thể ở trong nhà đến khi trời đất hủy diệt.
Từ du lịch nước ngoài biến thành nghỉ phép ở nhà, mỗi buổi sáng Lâm Tiếu ngủ đến tự tỉnh, buổi sáng đọc sách xem luận văn, buổi chiều chơi cùng với Niên Niên, Doanh Doanh và Tiểu Hoàng.
Doanh Doanh đã một tuổi, biết đi đường nhưng vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, sẽ bước từng bước ra bên ngoài chơi, từ nói nhiều nhất là “ăn”.
Hiện tại Doanh Doanh có thể ăn được rất nhiều thứ, món chính mềm mại, thịt nát, đồ ăn băm nhuyễn, cá, tôm, trứng, chỉ cần là món Doanh Doanh đã ăn thì không có món nào cô bé không yêu.
Giờ ăn cơm hàng ngày chính là lúc Doanh Doanh vui vẻ nhất, nhìn đồ ăn là hai mắt sáng rực lên như có ngôi sao nhỏ ở trong.
Dì Hoàng biết rõ sức ăn của Doanh Doanh, lượng cơm mỗi bữa đều rất vừa sức, lần nào Doanh Doanh cũng ăn sạch sẽ một bát cơm nhỏ và đĩa đồ ăn.
Niên Niên nhìn lá xanh trong bát của Doanh Doanh, nhíu mày: “Cái này ăn ngon không?”
Mặc dù Doanh Doanh còn nhỏ tuổi, nhưng rất biết xem sắc mặt, nhìn thấy chị gái nói vậy còn không vui, lớn tiếng nói: “Ăn ngon.”
Doanh Doanh luôn tràn đầy tình yêu với mỗi một loại đồ ăn, cả nhà liếc mắt một cái có thể nhìn ra được cô bé thích ăn đến mức nào.
Có một ngày, Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt hưởng thụ khi ăn cơm của Doanh Doanh, cảm xúc trào dâng trong lòng, hỏi một câu: “Doanh Doanh, con thích trứng gà chưng hay thích cha hơn?”
Doanh Doanh cúi đầu nhìn bát trứng gà, lại ngẩng đầu nhìn cha, do dự.
Niên Niên thấy vậy bật cười ha ha.
Doanh Doanh ăn cơm quá ngon, Niên Niên nhìn cô bé ăn cơm không nhịn được cảm thán đồ ăn dì Hoàng nấu thực sự là mỹ vị cực phẩm. Rất nhiều lần Niên Niên không không chống đỡ được mê hoặc, lúc Doanh Doanh ăn cơm không nhịn được đi đến chỗ bàn cơm nhỏ của cô bé nếm một miếng.
Mỗi lần Niên Niên ăn thử, hương vị đều làm cô bé rất thất vọng, đồ ăn của em gái quá nhạt, gần như không có muối, cũng không có gia vị khác, ăn không ngon.
Nhưng Niên Niên luôn bị lừa ăn thử.
Một lần, bởi vì dáng vẻ ăn cơm của Doanh Doanh quá có tính lừa gạt, ai nhìn đến cũng cảm thấy cô bé đang nhấm nháp mỹ vị trân quý.