Lâm Dược Phi nhìn thấy Niên Niên lại lần nữa nếm thử đồ ăn của em gái, sau đó nhăn mày lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao lần nào con cũng bị lừa vậy.”
Niên Niên đã học xong mẫu giáo bé, sau nghỉ hè sẽ đi học lớp chồi, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân vẫn luôn tích cực trao đổi với giáo viên mầm non.
Nhận xét về năm học vừa qua, giáo viên mầm non đánh giá rất cao Niên Niên: “Năng lực biểu đạt cực kỳ tốt, có thể biểu đạt rất rõ suy nghĩ và cảm xúc của bản thân.”
“Giỏi ở chung với các bạn, tính cách rộng rãi hoạt bát, năng lực vận động rất mạnh.”
Lâm Dược Phi cầm nhận xét về con gái, tâm tình rất tốt đọc vài lần, sau đó hỏi thêm cô giáo chỉ số thông minh ở trình độ gì.
Lâm Dược Phi cảm thấy nhận xét của giáo viên vẫn còn thiếu sót về vài phương diện, ví dụ như trí nhớ, năng lực học tập, năng lực tính toán, sức tưởng tượng không gian… của Niên Niên.
“Đặc biệt là phương diện Toán học, biểu hiện của Niên Niên có tốt hay không.” Lâm Dược Phi vô cùng mong đợi hỏi cô giáo.
Cô giáo suy nghĩ, dùng từ ngữ uyển chuyển nói cho phụ huynh: “Trước mắt năng lực học tập của Niên Niên cũng coi như rất tốt so với các bạn cùng lứa tuổi.”
Còn việc chỉ số thông minh siêu cao, có khả năng gặp qua sẽ không quên được, thiên tài Toán học như mong chờ của cha Niên Niên, tất nhiên là không có.
Giáo viên mầm non không rõ tại sao cha của Niên Niên sẽ sinh ra mong chờ như vậy, số lượng học sinh trong lớp không nhiều lắm nên cô giáo nắm rất rõ tình huống gia đình của mỗi học sinh. Theo những gì cô giáo biết, bằng cấp của cha Niên Niên không cao, mẹ Niên Niên tốt nghiệp đại học, bằng cấp không tồi, nhưng chuyên ngành học không liên quan đến Toán học.
Sau đó một giáo viên khác nói cho giáo viên của Niên Niên: “Bởi vì cô của Niên Niên là thiên tài Toán học, năm nay mới hai mươi tuổi, sắp đi dạy ở Bắc Đại.”
Lúc này giáo viên của Niên Niên mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Niên Niên không di truyền được.”
Ở trong các bạn cùng lứa tuổi, trí lực của Niên Niên cũng coi như trên trung đẳng, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Rất nhanh Lâm Dược Phi đã tiếp nhận sự thật Niên Niên là một đứa trẻ bình thường, Thẩm Vân thấy vậy thì trợn trắng mắt: “Em cũng không biết anh còn nằm mơ như vậy đấy.”
Nếu thiên tài thường thấy như vậy, vậy cũng không được coi là thiên tài.
Lâm Dược Phi cười ha ha nói: “Không phải nói cháu gái giống cô hay sao.” Về diện mạo, Niên Niên và Lâm Tiếu có không ít điểm tương đồng: “Đáng tiếc đầu không di truyền được.”
“Không biết Doanh Doanh còn hy vọng không.” Lâm Dược Phi chuyển mong đợi lên trên người Doanh Doanh.
Vài ngày sau, Thẩm Vân nói cho anh: “Đừng hy vọng.”
“Doanh Doanh đã ăn thay rau dưa cho chị gái vài ngày rồi.”
Niên Niên không thích ăn rau dưa, lúc ăn cơm hay lén gắp cho em gái, nhờ em gái ăn sạch giúp cô bé.
Doanh Doanh thì ai cho cũng không từ chối, ăn sạch toàn bộ rau dưa chị gái gắp cho mình.
Bởi vì Niên Niên thường xuyên có thói quen đến bàn cơm nhỏ của em gái ăn thử một miếng cơm, thỉnh thoảng sẽ ngồi ăn cùng với em giá trên bàn nhỏ, lần này các phụ huynh không ai chú ý đến, cho nên gánh xiếc nhỏ của hai chị em đã thành công vài ngày.
Sau khi Thẩm Vân phát hiện thì đã phê bình Niên Niên không ăn rau dưa, mấy ngày tiếp theo nhờ dì Hoàng làm sủi cảo, bánh bao, bánh có nhân cho Niên Niên.
Lúc ăn sủi cảo hay bánh bao, Niên Niên rất thích chọc vỡ, tách da và nhân ra ăn. Cô bé cúi đầu nhìn nhân sủi cảo xanh mượt trong bát, hỏi mẹ: “Mẹ, có phải mẹ cảm thấy giấu rau dưa đi thì con sẽ không biết hay không?”
Thẩm Vân: “…”
Lâm Dược Phi ngồi bên cạnh cười ha ha.
Buổi tối nằm trên giường, Lâm Dược Phi nhớ lại cảnh tượng ban ngày, không nhịn được hỏi: “Em nói xem có khi nào giáo viên của Niên Niên nói không đúng không?”
“Anh cảm thấy Niên Niên nhà mình rất thông minh.”
Thẩm Vân liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Đúng là rất thông minh. Tiếu Tiếu thông minh là thiên tài Toán học, con gái yêu của anh thông minh là có thể lấy ra được rau dưa giấu trong nhân.”