Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 1006 - Chương 1006.

Chương 1006. - Chương 1006. -

Hỏi hơn nửa ngày, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi mới hiểu ra, Niên Niên biết mẹ cầm hoa đi bệnh viện thăm dì Chu, nhưng căn bản không liên tưởng bó hoa được đưa đến lúc sáng sớm với bó hoa được cầm đi bệnh viện lại với nhau.

Niên Niên nói: “Con tưởng đó là hai bó hoa khác nhau.”

Lúc Lâm Dược Phi kể chuyện này cho Lâm Tiếu, vừa kể vừa cười: “Thỉnh thoảng thật sự không biết trong đầu mấy đứa trẻ nghĩ gì.”

Còn có, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng rất tò mò “chú cao cao” trong miệng Niên Niên là ai.

Lâm Dược Phi hỏi Thẩm Vân: “Tiệm hoa Điệp Luyến lại thuê được một người mới có vóc dáng cao?”

Thẩm Vân nói: “Không có, người đưa hoa cho em lúc sáng là Tiểu Lý.”

Nhưng Tiểu Lý chỉ có một mét sáu.

Lâm Dược Phi hỏi Niên Niên: “Cái chú con nhìn thấy buổi sáng cao chỗ nào?” Rõ ràng Tiểu Lý vừa lùn vừa béo.

Niên Niên nhìn cha với vẻ mặt vô tội: “Con cảm thấy rất cao.”

Lâm Tiếu nghe xong thì cười ha ha, cô dùng sức xoa đỉnh đầu của Niên Niên, nói: “Ở trong mắt của Niên Niên nhà chúng ta, một mét sáu cũng rất cao.”

Niên Niên còn chưa cao đến một mét sáu, nhìn các phụ huynh trong nhà đều phải ngẩng đầu lên.

Lâm Dược Phi thở dài: “Mỗi ngày nhìn anh cao hơn một mét tám, sau đó nói một mét sáu là cao.” Lâm Dược Phi vừa nói vừa lắc đầu.

Lâm Tiếu cười hỏi Niên Niên: “Niên Niên, cha cao hay mẹ cao hơn?”

Niên Niên đang chơi đồ chơi, không ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ cao.”

Lâm Tiếu: “Vậy cháu cao hay em gái cao?”

Niên Niên: “Em gái cao.”

“Hửm?” Lâm Tiếu nhíu mày: “Niên Niên vẫn chưa phân rõ cao lùn sao, hay con bé hiểu ngược nghĩa cao và lùn?” Nhưng Niên Niên đã sắp lên lớp chồi rồi.

Lâm Dược Phi: “Mẹ cao hay cha cao hơn?”

Niên Niên: “Cha cao.”

Lâm Dược Phi: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên: “Con cao.”

Dường như Lâm Tiếu đã phát hiện ra điều gì đó.

Lâm Dược Phi tịch thu đồ chơi trong tay Niên Niên.

Hỏi lại lần nữa: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên bị tịch thu món đồ chơi, ngẩng đầu nhìn về phía cha: “Tất nhiên là con cao hơn rồi.”

Lâm Dược Phi trả lại món đồ chơi cho Niên Niên, nói với Lâm Tiếu: “Vừa rồi con bé không nghe em hỏi cái gì, chỉ lặp lại mấy chữ cuối cùng.”

“Đừng thấy con bé còn nhỏ, thường xuyên qua loa với bọn anh.”

Lúc trước Niên Niên còn chưa biết nói, dì Hoàng dạy Niên Niên nói chuyện, lặp đi lặp lại từ ngữ giống nhau. Niên Niên nghe phiền, cầm lấy món đồ chơi trong tầm tay nhét vào trong tay dì Hoàng.

Lúc dì Hoàng kể lại chuyện này cho Lâm Dược Phi và Thẩm Vân, dở khóc dở cười nói: “Đôi mắt nhỏ của Niên Niên tuyệt đối đang nói với dì, phiền chết đi được, con cho dì đồ chơi, tự chơi đồ chơi đi.”

Lâm Tiếu nghe xong cười ha ha, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Niên Niên, hôn vài cái: “Niên Niên, sao cháu lại đáng yêu như vậy chứ.”

Hiện tại Doanh Doanh đang ở độ tuổi đáng yêu nhất. Đi đường nghiêng ngả lảo đảo, nói chuyện thì thầm, thích chị gái nhất trong nhà, chị gái vừa được nghỉ hè, Doanh Doanh vô cùng vui vẻ, bám theo sau chị gái như một cái đuôi nhỏ.

Niên Niên: “Sao lại dính người vậy chứ?”

Trước kia lúc em gái ngủ cả ngày, Niên Niên ngại em gái ngủ không tỉnh, bây giờ em gái biến thành cái đuôi nhỏ, Niên Niên lại cảm thấy còn không bằng ngủ cả ngày.

Nhưng vì em gái ăn hộ rau dưa giúp cô bé mà không phàn nàn gì, Niên Niên vẫn nguyện ý mang theo cái đuôi nhỏ này, thật sự phiền sẽ gọi dì Hoàng, bảo dì Hoàng ôm em gái đi.

Niên Niên còn có một chiêu, đó là chơi trốn tìm cùng với em gái, nhân lúc em gái không chú ý sẽ trốn vào trong phòng ngủ của mình, chốt cửa lại. Sau đó em gái sẽ dùng cái chân ngắn nhỏ của mình tìm cô bé ở các góc nhà.

Không bị em gái quấy rầy, Niên Niên có thể làm chuyện của mình ở trong phòng ngủ, sau nửa giờ lại đi ra ngoài, bị em gái “bắt được”.

Doanh Doanh không biết mình bị lừa, sau khi bắt được chị gái còn vui vẻ vỗ tay.

“Em gái ngốc nghếch.” Niên Niên dùng ánh mắt trìu mến nhìn em gái, nói cho cô út em gái ngốc như thế nào.

Có lần Niên Niên đi ra, nhìn thấy em gái đang nhấc lên nắp trà của cha, tìm chị gái trong cốc trà.

Niên Niên thật sự muốn nhìn xem đầu nhỏ của em gái nghĩ gì, tại sao lại ngốc đến mức không phân rõ to và nhỏ chứ.

Lâm Tiếu nói: “Vậy cô hỏi cháu, 125 và 137, cái nào lớn hơn?”

Niên Niên ngẩn người.

Cô bé xòe hai bàn tay, nhìn mười ngón tay của mình, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ngón chân của mình.

“125 và 137.”

Lâm Tiếu cười to, cô biết hiện tại ngay cả hai chữ số Niên Niên còn không hiểu rõ, nên càng không có khái niệm về số vượt qua trăm.

Lâm tiếu nhéo nhéo khuôn mặt của Niên Niên, lại nhéo khuôn mặt của Doanh Doanh.

“Ngốc nghếch nhỏ và ngốc nghếch nho nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment