Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 1007 - Chương 1007.

Chương 1007. - Chương 1007. -

Tháng 9, Lâm Tiếu bắt đầu sự nghiệp dạy học ở đại học của cô.

Mùa hè này, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn hộ mới ở Bắc Kinh, mua ở chỗ theo ý anh trai. Sau khi mua nhà mới thì cho thuê, Lâm Tiếu vẫn ở lại chỗ Ngũ Đạo Khẩu như trước, nơi này vừa gần trường học lại có mẹ quan tâm đến việc trang trí, chỗ nào cũng thoải mái.

Trong lúc học bằng tiến sĩ, Lâm Tiếu dọn ra khỏi ký túc xá, ở tại căn hộ này. Từ lúc học tiến sĩ, cuộc sống của cô gần như giống với trạng thái đi làm. Từ việc đi học đến nhận việc, cuộc sống của cô hầu như không có thay đổi gì.

Một ngày ba bữa ở nhà ăn, nghiên cứu khoa học, đọc sách, vận động, lúc rảnh rỗi thì tranh thủ giải trí một chút.

Mỗi buổi sáng Lâm Tiếu sẽ đạp xe đến trường, cô hay quên mất mình đã là giáo viên. Dù sao Lâm Tiếu cũng là sinh viên ở đây gần mười năm, chỉ mới đổi thân phận thôi.

Cùng một sân trường, cùng một cảnh vật, vẫn là tòa nhà học viện nhưng lại có gì đó mới dần mở ra trước mắt cô.

Nhà ăn nhân viên trường học, văn phòng mới, điều khiến Lâm Tiếu vui nhất đó là thẻ thư viện đổi thành của giáo viên, giới hạn mượn sách tối đa đã tăng lên gấp vài lần.

Các giáo viên trước kia giờ đã trở thành đồng nghiệp, Lâm Tiếu càng thấy được những mặt khác của họ. Thì ra các giáo viên cũng sẽ thảo luận xem tiệm nào ăn khuya bên ngoài ngon, thì ra ở nơi Lâm Tiếu sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn nhiều mặt cô chưa từng thấy qua.

Loại cảm giác này rất mới lạ, giống như một thế giới gấp lại đang dần mở ra trước mắt cô.

Mỗi sáng thứ 2 hàng tuần Lâm Tiếu sẽ cầm theo một bình nước đi xuyên qua sân trường. Trong học kỳ này, chương trình học của cô đều được xếp vào buổi sáng, Lâm Tiếu rất thích cảm giác này. Sau tiết học buổi sáng thì thời gian cả ngày còn lại đều có thể tự do điều chỉnh, sẽ không bị gián đoạn.

“Cô giáo Lâm.”

“Chào cô giáo Lâm.”

Đi qua hành lang của tòa nhà giảng đường, các sinh viên đi đến đều chào hỏi Lâm Tiếu, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Thời gian quá ngắn nên cô không thể nhớ kỹ gương mặt của những sinh viên này. Chỉ có mỗi tiết sáng sớm thì luôn có bốn bạn nữ đến sớm để chiếm chỗ, luôn ngồi cố định ở vị trí giữa hàng thứ hai, Lâm Tiếu mới có thể nhớ kỹ diện mạo của các cô ấy.

“Rất giống chúng ta hồi còn học đại học.” Lúc nói chuyện điện thoại với Châu Tinh, cô có nhắc đến chuyện này.

“Thật là nhớ khoảng thời gian học đại học quá.” Châu Tinh hâm mộ Lâm Tiếu, nói: “Cậu ở lại đại học làm giảng viên thật tốt, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản.”

Sau khi đi làm, Châu Tinh bị ép trải qua không ít chuyện đấm đá qua lại, cô ấy không sợ công việc cực khổ, nhưng rất ghét chuyện đồng nghiệp toan tính lẫn nhau.

Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Thật ra cũng không phải. Tuy rằng các giáo viên và sinh viên đều trong cùng một khuôn viên trường, nhưng đại học đối với giáo viên và sinh viên thì lại không giống nhau.”

Đối với sinh viên mà nói thì đại học là tháp ngà[1], nhưng với giáo viên thì đây là nơi làm việc.

[1] Tháp ngà: Người ta sử dụng nó trong cuộc sống để giải thích rằng họ sống không thực tế hoặc xa rời bóng tối xã hội.

Châu Tinh: “Tất nhiên là tớ biết, nhưng chắc chắn cậu có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản đó.”

Lâm Tiếu thấy kỳ lạ hỏi: “Vì sao?”

Châu Tinh: “Bởi vì cậu đủ chú tâm, cũng đủ thực lực đó.”

“Thật ra lúc chúng ta học đại học thì đối với số ít sinh viên mà nói, đại học cũng không phải tháp ngà.” Đại học hoặc là một xã hội thu nhỏ, những thứ như khen thưởng, quan hệ cá nhân, bầu cử cán bộ… đều là phiên bản đơn giản hóa của nơi làm việc.

Những thứ này không có quan hệ gì với Lâm Tiếu, căn bản cô cũng chẳng quan tâm. Khi đi học thì đại học là tháp ngà của Lâm Tiếu, sau khi đi làm thì đại học vẫn là tháp ngà của cô.

Châu Tinh nói: “Dù sao thì cậu vẫn luôn là như vậy, chỉ để ý đến toán học thôi. Những chuyện ngổn ngang ngoài kia hoàn toàn chẳng lọt vào mắt cậu được.”

Lâm Tiếu có đủ khả năng để xây dựng một tòa thành, bảo vệ sự chuyên tâm của cô.

Với khả năng tuyệt đối trước mắt này thì Lâm Tiếu không cần quan tâm những vấn đề như đãi ngộ, danh dự, không tranh không đoạt thì cũng không thiếu phần cô.

“Tiếu Tiếu, cố gắng lên, khi quay về nhớ cầm theo giải thưởng Fields trở về, để cho tớ được khoe khoang là, biết người đạt huy chương giải thưởng Fields mới nhất là ai không? Là người chị em ngủ ở giường trên tôi thời đại học đó!”

Lâm Tiếu bị giọng điệu khoa trương của Châu Tinh chọc cười: “Nhưng đại học mình làm gì có giường tầng…”

Đại học của Lâm Tiếu đều bố trí trên là giường và dưới là bàn, mọi người đều có giường trên.

Châu Tinh: “Vậy tớ sẽ nói, là người chị em ngủ sát giường tôi đó, ôi chao, nói vậy cảm thấy không thân thiết bằng giường trên.”

Lâm Tiếu cười ha ha: “Loại chuyện này cậu có thể để đến lúc đó rồi hãy buồn rầu… Cậu cũng đúng là dám nói, còn giải thưởng Fields nữa chứ!”

Giải thưởng Fields là giải thưởng cao quý nhất trong Toán học quốc tế.

Bình Luận (0)
Comment