Không mang theo sách giáo khoa, cũng không mang giáo trình. Mỗi lần cô giáo Lâm lên lớp chỉ mang theo một bình nước.
Cô không cần xem gì hết, có thể ghi luôn lên bảng đen nhưng lại chưa từng mắc lỗi gì, dù là lỗi nhỏ nhất cũng không có.
Bởi vì những kiến thức này đã sớm ghi sâu vào đầu Lâm Tiếu.
Thông minh, cẩn thận, trí nhớ và khả năng tính toán siêu phàm.
Càng ngày càng có nhiều sinh viên bị hấp dẫn đến với lớp của Lâm Tiếu, sau đó bị hấp dẫn sâu sắc bởi lớp học, sau đó lại quay lại dự thính tiết thứ hai, rồi tiết thứ ba.
Những sinh viên đã đăng ký lớp Lâm Tiếu cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhưng lại có chút phiền não nho nhỏ.
Bởi vì sinh viên dự thính ngày càng nhiều, tình trạng tranh chỗ ngày càng khốc liệt, muốn chiếm được một chỗ ngồi tốt ở hàng phía trước thì chỉ có thể đến phòng học từ sớm.
Trong số những tin đồn về Lâm Tiếu, có một tin đồn bí ẩn nhất.
Vào lần nói chuyện phiếm trong lúc nghỉ giữa tiết này có một bạn học lấy hết can đảm hỏi Lâm Tiếu: "Cô giáo Lâm, sao cô luôn mặc đồ trắng vậy?"
Quần áo của Lâm Tiếu từ đầu đến chân đều màu trắng, bất cứ khi nào bắt gặp Lâm Tiếu trong khuôn viên trường, cô vẫn luôn mặc quần áo màu trắng.
Nguyên nhân trong đó, còn cả các loại phiên bản, đủ loại tin vịt bất thường thì các sinh viên không dám nhắc đến trước mặt Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu mỉm cười, cô không ngờ các sinh viên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này: "Bởi vì dễ phối đồ và tiết kiệm thời gian nhất."
Lâm Tiếu muốn ăn mặc lịch sự, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian cho việc này, vì vậy mà tủ quần áo toàn màu trắng.
Như thế trước khi ra cửa chỉ việc tiện tay chọn cái quần cái áo nhưng vẫn có thể phối hợp hài hòa với nhau.
Thật ra tất cả là màu đen cũng được, nhưng dưới ảnh hưởng của Lữ Tú Anh trong nhiều năm, Lâm Tiếu cũng có một chút ám ảnh sạch sẽ. Quần áo trắng dính chút bụi nhìn là phát hiện ngay, dơ thì chỉ cần ném vào máy giặt là xong.
Các sinh viên ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ nguyên nhân thật ra lại đơn giản như vậy.
Tuy nhiên qua đó có thể thấy được sự chú tâm của cô giáo Lâm, cho dù đó chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống, cô giáo Lâm cũng sẽ nghĩ đến việc tiết kiệm thời gian và sức lực.
Có sinh viên nói đùa: "Cô giáo Lâm, xem ra cô cần một hiền thê biết nội trợ rồi."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Chỉ sợ hiền thê biết nội trợ vẫn không đủ, cô cần một cô nương ốc đồng cơ."
Các sinh viên cười phá lên, có sinh viên mạnh dạn nói: “Là tiên sinh ốc đồng.”
"Ngày mai mọi người đến lúc mấy giờ? Để em đi đón mọi người…” Lâm Tiếu chưa kịp dứt lời đã bị Lâm Dược Phi chen vào.
"Đón cái gì? Bọn anh đến mà cần em đón à?" Lâm Dược Phi nói như thể rất ngạc nhiên, sao giống như con nít đòi đi đón người lớn về nhà vậy.
Lâm Tiếu: "Không phải lần này mọi người đến thăm em sao?"
Lâm Dược Phi: "Vậy thì cũng đâu cần em đón, đợi bọn anh thu xếp ổn thỏa rồi thì sẽ đưa hai đứa nhóc đến trường đại học tìm em."
Cả nhà đã chuẩn bị chuyến đi lần này đến Bắc Kinh sau khi Lâm Tiếu nhận việc. Cả bà ngoại, mẹ và anh trai đều muốn được nhìn thấy dáng vẻ làm giảng viên đại học của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cảm thấy không cần phải làm thế, trở thành giảng viên so với lúc cô còn là học trò thì cuộc sống cũng chẳng có thay đổi gì mấy.
Thế nhưng cả nhà rất muốn được tận mắt nhìn thấy dáng dấp Lâm Tiếu đứng trên giảng đường của đại học.
Niên Niên gọi thật to vào điện thoại: "Muốn gặp cô út ạ."
Niên Niên cầm chiếc điện thoại đưa đến bên miệng em gái, bảo em gái nói chuyện: "Nói em muốn gặp cô út đi."
Doanh Doanh rất nghe lời chị gái, cố gắng nói vào điện thoại "Đô út."
"Cha ơi, nước miếng của em dính lên điện thoại của cha hết rồi." Niên Niên ghét bỏ dùng hai ngón cầm lấy điện thoại rồi đưa cho cha mình.
Lâm Dược Phi cầm lấy chiếc điện thoại, lấy một tờ giấy ra lau rồi nói với Niên Niên: "Hồi trước con chảy nước miếng còn nhiều hơn em gái kia kìa."
Doanh Doanh không thích nói chuyện lắm, còn Niên Niên lúc nhỏ đã là một đứa nhóc huyên thuyên, vừa biết nói là đã liến thoắng không ngừng.
Lâm Dược Phi nói: "Lúc đó ngày nào con cũng phun nước miếng, phun vào mặt cha này, mẹ này, dì Hoàng này, cả Tiểu Hoàng cũng bị con phun. Tiểu Hoàng cứ hễ nhìn thấy con là phải né đi."
Ai cũng bảo bốn tuổi mèo ghét chó chê, Niên Niên vừa được tí tuổi là đã đạt được thành tựu này rồi.
Niên Niên không tin: "Con không có phun nước miếng mà." Cô bé không hề nhớ gì cả, chắc chắn là cha đang lừa cô bé rồi.
Lâm Dược Phi: "Lừa con để làm gì? Con lúc nhỏ giống em gái con như đúc."
Niên Niên và Doanh Doanh đều có cho riêng mình một bộ sưu tập ảnh ở trong nhà, chụp từng giai đoạn lúc hai cô bé đầy tháng, nửa tuổi, một tuổi. Hai chị em khi đến cùng một độ tuổi thì cả hai trông rất giống nhau. Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cầm những bức ảnh khi hai cô bé ở trong cùng một độ tuổi đưa cho bạn bè xem, cả bọn họ cũng không thể phân biệt được.
Nhưng mà Niên Niên thấy mình chẳng giống em gái chút nào, cô bé nhìn sang dáng vẻ ngơ ngác của em gái mình đang nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt không vui, cô bé không có ngờ nghệch như em gái như vậy đâu.
Em gái khờ lắm, ngay cả chuyến đi lần này để xem được tư thế oai hùng của cô út khi đứng trên bục giảng mà cũng không biết.
Ngay cả tòa nhà giảng đường Doanh Doanh cũng không vào, cô bé và dì Hà phơi nắng trên bãi cỏ ở ngoài tòa nhà giảng đường, vui vẻ cười thích chí.