Niên Niên đảm bảo với cha mẹ, sau khi bước vào tòa nhà giảng đường sẽ không quậy phá ồn ào, đi nhẹ nói khẽ thì cha mẹ mới dẫn cô bé bước vào tòa nhà giảng đường, bước qua cánh cửa phía sau đang mở của phòng học, thế là thấy được cô út đang đứng trên bục giảng.
Tuy rằng Niên Niên chỉ nhìn được hai phút, sau khi cha giơ máy ảnh kỹ thuật số chụp được vài tấm thì cô bé được cha mẹ dẫn ra ngoài. Nhưng mà cô bé không giống cô em gái ngốc nghếch ngay cả tòa nhà giảng đường cũng không vào mà vẫn cười ngây ngô đâu.
"Mẹ ơi, sao ở sau phòng học lại có nhiều người đứng thế ạ? Họ cũng đến xem cô út hả mẹ?"
Niên Niên không hiểu tại sao trong giảng đường đại học lại có những sinh viên không có chỗ ngồi. Lớp chồi mẫu giáo của cô bé, ai cũng có chỗ ngồi cả.
Thẩm Vân cười: "Đúng vậy, họ đều đến xem cô út của con đó." Thẩm Vân giải thích với Niên Niên. Bởi vì Lâm Tiếu giảng bài rất hay nên có rất nhiều sinh viên đến để dự thính khóa dạy của Lâm Tiếu.
Cô ấy đã nghe được chuyện này từ lâu, nhưng được tận mắt nhìn thì vẫn hoảng hốt không thôi.
Lâm Tiếu đứng trên bục giảng tựa như đang tỏa ra ánh sáng.
Những người trong phòng học đều hướng ánh mắt ham học lên bảng đen.
"Lâm Tiếu rất hợp với việc làm giảng viên đại học." Thẩm Vân nói.
Đến giờ cơm trưa, cả nhà dùng bữa tại một quán ăn gần trường học. Lần đầu tiên Doanh Doanh được nhìn thấy cô út, cô bé vừa nhìn thấy Lâm Tiếu liền nhào lên người cô, muốn để cô ôm.
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Doanh Doanh nhớ cô út à?"
Doanh Doanh không nói gì, cái đầu nhỏ dụi dụi vào trong lòng Lâm Tiếu.
Niên Niên nhìn thấy dáng vẻ của em gái liền biết rằng em gái không nhận ra cô út đâu, thế là thẳng thừng vạch trần: "Em ấy thấy dì nào xinh gái là muốn ôm ngay."
Một lát sau, Doanh Doanh mới biết Lâm Tiếu trước mặt nó là cô út, nhớ lúc trên đường đi cha mẹ còn nói là "đến xem cô út".
Niên Niên lắc đầu: "Em gái thật sự ngốc quá đi." Em gái còn nghĩ rằng xem cô út là xem như thế này cơ.
"Cha ơi, đưa cho em gái xem ảnh trong máy ảnh đi ạ." Niên Niên nói với cha, chỉ có thể cho em gái xem ảnh cô út đứng trên bục giảng.
Lâm Dược Phi lấy máy ảnh ra rồi đưa sang cho Doanh Doanh xem từng tấm.
Doanh Doanh nhìn không rời mắt.
Niên Niên ở bên cạnh hỏi: "Trong ảnh là ai vậy nè?"
Ngón tay nho nhỏ của Doanh Doanh vuốt màn hình máy ảnh: "Xinh đẹp, xinh đẹp."
Niên Niên thở dài: "Em gái lại không nhận ra cô út rồi."
Buổi tối ở trong phòng khách sạn, Lâm Dược Phi xem từng tấm ảnh trong máy, bồi hồi nói: "Chớp mắt thôi mà Tiếu Tiếu đã trở thành giảng viên rồi."
Vốn dĩ Lâm Dược Phi muốn đến xem tiết học đầu tiên mà em gái làm giảng viên đại học, tiếc là lại vướng phải công việc và chuyện trong nhà. Đến cuối thu mới sắp xếp được, cuối cùng cũng được thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu đứng trên bục giảng của đại học.
Khi Lâm Dược Phi giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, đôi mắt giấu sau máy ảnh không kiềm được mà trở nên ướt nhòe. Ghi hình lại thì khoa trương quá, vì không ảnh hướng đến lớp học, cuối cùng chỉ đành kìm nén sự xúc động trong lòng, lặng lẽ chụp vài tấm ảnh.
Ánh mắt của Lâm Dược Phi chậm rãi dừng trên màn hình máy ảnh không dời đi, thấy dáng điệu ung dung, hăng hái của Tiếu Tiếu, Lâm Dược Phi lại nhớ về lúc Lâm Tiếu còn nhỏ, mỗi lần cô tham gia thi đấu, mỗi lần nhận được giải thưởng, anh cũng giơ máy ảnh đối mặt với Tiếu Tiếu như thế.
Chớp mắt, bối cảnh trong ảnh chụp từ bục nhận thưởng của Tiếu Tiếu lúc nhỏ đã biến thành giảng đường đại học.
"Tốt quá, tốt quá." Lâm Dược Phi khẽ khàng xúc động.
Đời này Lâm Tiếu được tự do lựa chọn mà vẫn chọn làm giáo viên như trước, xem ra đây là nghề nghiệp mà Lâm Tiếu thật sự nhiệt tình yêu thích.
Tuy rằng đời trước phải trải qua những chuyện khốn đốn, thế nhưng Lâm Tiếu vẫn không hề cam chịu mà cố gắng đạt được sự lựa chọn mà mình mong muốn.
Tận đáy lòng Lâm Dược Phi cảm thấy tự hào vì Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu còn mạnh mẽ hơn anh nhiều, không phải nhờ đến sự giúp đỡ nào khác mà đã có thể nắm lấy cuộc sống của mình trong tay.
Chuyến đi đến Bắc Kinh lần này, vừa khéo là những ngày thu tiết trời tốt lành. Lâm Tiếu dành ra khoảng thời gian cuối tuần để đi ngắm cảnh cùng mọi người trong nhà.
Lâm Tiếu nhớ lúc còn nhỏ đi leo núi với người nhà, lần đầu tiên nhìn thấy bướm lá khô: "Bây giờ lá phong ở Hương Sơn vẫn còn đỏ."
Chưa nói xong thì đã bị Lâm Dược Phi từ chối: "Tha cho anh đi mà."
Không nói đến Doanh Doanh, dĩ nhiên đi leo núi thì sẽ không đưa cô bé đi, thế nhưng thể nào Niên Niên cũng ầm ĩ đòi đi. Đến lúc đó, Niên Niên chỉ đi mấy bước là đã mệt, Lâm Dược Phi phải bế cô bé đi hết quãng đường còn lại.
Bà ngoại không leo núi được, Lữ Tú Anh cũng liên tục xua tay: "Bác sĩ bảo mẹ phải chăm sóc cho đầu gối."
Cuối cùng, cả nhà quyết định đi dạo ven bờ hồ gần đó để ngắm phong cảnh, mệt rồi thì ngồi xuống để nghỉ ngơi.