Chuyến đi lần này đến Bắc Kinh không thể nào tham quan hết cả năm trường tiểu học được. Trường tiểu học cũng có ngày tham quan riêng vào mỗi tháng, mỗi ngày cố định. Vào các thời gian khác thì không mở.
Lâm Dược Phi: "Không ngờ rằng tham quan có vài trường tiểu học thôi mà phải chạy tới lui tận mấy chuyến."
Thẩm Vân thì thấy như vậy rất tốt: "Nếu sau này Niên Niên đang học tiểu học mà có người ngoài tùy tiện vào tham quan thì em còn lo lắng hơn kia kìa."
Trước kì nghỉ đông, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đưa Niên Niên đi tham quan hết cả năm trường tiểu học trong một lần.
Niên Niên dựa theo biện pháp mà Lâm Tiếu dạy cho cô bé, viết hết những ưu nhược điểm của cả năm trường tiểu học ra, chữ nào không biết viết thì viết phiên âm, cuối cùng cả trang giấy thì phiên âm chiếm hơn nửa trang.
Lâm Dược Phi cầm lên xem, lắc đầu thẳng thừng: "Con viết cái gì đây hả, đọc chẳng hiểu gì hết."
Niên Niên giành lại tờ giấy trong tay cha: "Con đọc hiểu mà." Cô bé viết ra là để cô bé xem, cũng đâu phải là cho cha xem đâu.
Lâm Dược Phi: "Vậy cuối cùng con chọn trường tiểu học nào thế?"
Niên Niên chỉ vào một ngôi trường tiểu học tư nhân: "Cái này ạ."
Lâm Dược Phi nheo mắt lại, cẩn thận phân biệt tên trường tiểu học mà Niên Niên viết rồi cười: "Con chọn ngôi trường này thì cũng giải quyết luôn chuyện đi mẫu giáo của em gái rồi."
Ngôi trường tiểu học tư nhân mà Niên Niên chọn nằm gần với tập đoàn giáo dục, trường mẫu giáo và cả trường trung học. Doanh Doanh chỉ cần học trường mẫu giáo bên cạnh trường của Niên Niên là được rồi.
"Được rồi, vậy thì để cha sửa sang lại ngôi nhà ở gần trường học." Còn đến một năm rưỡi, Lâm Dược Phi đã sắp xếp giờ giấc, gióng trống khua chiêng mà sửa sang lại.
Trước khi Niên Niên vào tiểu học, Doanh Doanh vào mẫu giáo thì việc chuyển nhà và công ty hơi vội vàng.
Thẩm Vân nhắc nhở Lâm Dược Phi: "Niên Niên chọn xong trường tiểu học rồi, trường tiểu học còn phải chọn Niên nữa kìa."
Trường tiểu học tư nhân mà Niên Niên chọn phải phỏng vấn mỗi một học sinh, phải qua được vòng phỏng vấn mới nhập học được.
Lâm Dược Phi vô cùng tự tin: "Niên Niên chắc chắn sẽ không sao hết."
"Đến lúc đó để Tiếu Tiếu đào tạo tạm thời cho Niên Niên một chút."
"Tiếu Tiếu dạy cho sinh viên mà, sắp dạy cả nghiên cứu sinh. Dạy cho Niên Niên đầu củ cải này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao."
Nửa năm sau, trước khi Niên Niên tham gia buổi phỏng vấn nhập học, Lâm Dược Phi thật sự đưa Niên Niên đến nhà Lâm Tiếu để Lâm Tiếu dạy kèm gấp.
Lâm Tiếu dạy kèm cho Niên Niên rất nghiêm túc, từ tốc độ nói đến cả ánh mắt và thần thái tự tin.
Niên Niên hơi căng thẳng: "Cô út ơi, nếu lúc phỏng vấn giáo viên hỏi câu mà cháu không biết thì phải làm thế nào bây giờ?"
Lâm Tiếu: "Vậy cô út dạy cho cháu một mẹo nhé."
Đôi mắt nho nhỏ của Niên Niên lập tức tròn xoe, dựng tai nghe "mẹo" của cô út.
Lâm Tiếu: "Cháu cứ thản nhiên thừa nhận rằng cháu không biết câu hỏi của giáo viên, sau đó suy nghĩ xem có cái gì liên quan đến câu hỏi mà cháu có thể trả lời."
Niên Niên đem "mẹo" mà cô út đã truyền dạy vào địa điểm thi phỏng vấn, sau khi ra khỏi địa điểm thi thì cô bé tiếc nuối nói với Lâm Tiếu, cô bé không dùng được "mẹo", giáo viên hỏi toàn những câu cô bé biết thôi.
Nửa tháng sau, Niên Niên nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường tiểu học như nguyện vọng.
Lâm Dược Phi mở thư thông báo trúng tuyển, đọc một lần thật tỉ mỉ từ đầu đến đuôi rồi hỏi Thẩm Vân: "Để anh đem đi ép nhựa."
Thẩm Vân nhìn sang anh: "Đây là thư thông báo trúng tuyển tiểu học, có phải là thư thông báo trúng tuyển đại học đâu."
Cuối cùng Lâm Dược Phi vẫn đi ép nhựa: "Thế này thì không sợ bị dơ với nhăn nhúm rồi."
Căn nhà mới đã sửa sang xong xuôi cả, bây giờ đang trang trí lại một số chỗ. Lâm Dược Phi và Thẩm Vân bàn bạc với nhau: "Đặt cho Niên Niên và Doanh Doanh mỗi đứa một cái tủ đựng cúp nhé."
Thẩm Vân vội ngăn lại: "Khoan đã, tủ sách của tụi nó để lại mấy ô trống là được rồi."
Thẩm Vân biết linh cảm của Lâm Dược Phi bắt nguồn từ tủ đựng cúp của Lâm Tiếu, nhưng cô ấy phải khiến cho Lâm Dược Phi tỉnh táo lại: "Trong tủ sách có thể chừa ra hai ô là đã quá được rồi."
Mùa hè đến, cả nhà chuyển đến Bắc Kinh, Lâm Tiếu và cả nhà lại được gặp nhau trong cùng một thành phố.
Ngày ba mươi mốt tháng tám, Niên Niên và Doanh Doanh muốn đi báo danh trường học mới. Niên Niên trở thành học sinh tiểu học, còn Doanh Doanh thì đi mẫu giáo.
"Các con ai muốn được cha đưa đi, ai muốn được mẹ đưa đi nào?" Lâm Dược Phi hỏi.
Niên Niên: "Con muốn được cô út đưa đi."
Doanh Doanh vốn còn đang suy nghĩ xem cha hay là mẹ, nghe chị gái nói vậy thì cũng đổi ý, ngay lập tức nói: "Con cũng muốn được cô út đưa đi."