Khi Thẩm Vân biết chuyện Lâm Dược Phi đã phải bỏ ra một khoản tiền chuyển trường trái tuyến lớn để chuyển trường cho Lâm Tiếu, còn thường xuyên đưa đón em gái mình, cô ấy đã kinh ngạc rất lâu.
Đều là anh trai nhưng anh trai của người ta khác anh trai của cô ấy một trời một vực.
“Đứng ngoài cửa làm gì thế, không lạnh à? Mau kéo rèm cửa xuống đi, gió lạnh đã lùa hết vào trong này rồi đấy!”
Tiếng gọi của bà chủ khiến Thẩm Vân tỉnh táo lại, cô ấy vội vàng thả rèm cửa xuống, quay trở vào trong quán.
-
“Lâm Tiếu, dậy thôi!”
“Nhanh nhanh nhanh, mau dậy đi.”
Trời chưa sáng mà Lâm Dược Phi đã gọi Lâm Tiếu rời giường, tối hôm qua tuyết rơi đến quá nửa đêm mới dừng lại, hôm nay tuyết đọng trên mặt đất càng dày hơn, quãng đường đi đến bến xe đường dài phải mất rất nhiều thời gian, họ nhất định phải dậy sớm một chút.
Sau khi rời giường Lâm Tiếu lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài: “Oa——"
Cảnh vật ngoài cửa sổ được bao phủ bởi lớp áo choàng bàng bạc, đẹp quá đi!
Lâm Dược Phi xách Lâm Tiếu lên bằng một tay: “Đừng oa oa nữa, tranh thủ thời gian rửa mặt, mặc quần áo, chúng ta phải đi thôi.”
Lâm Tiếu: “Bữa sáng đâu anh?”
Lâm Dược Phi: “Bữa sáng ăn ở ngoài bến xe, nơi đó món gì cũng có. Em nhanh chóng ra ngoài, nếu đủ thời gian anh có thể mua cho em một bát mì ăn liền, không đủ thời gian thì phải lên xe ăn bánh quy.”
Lâm Tiếu lập tức tăng tốc độ, mì ăn liền ngon hơn bánh quy rất nhiều!
Mà không biết tại sao, cô cứ luôn cảm thấy mì ăn liền ở trong bến xe ngon hơn so với ở nhà, nhưng mẹ cô cứ nói hương vị chúng đều giống nhau.
Hai anh em tới bến xe rất sớm, anh trai thật sự mua cho cô một bát mì ăn liền, Lâm Tiếu ăn vào, bụng ấm áp, sau đó trèo lên xe.
“Anh ơi, em muốn ăn ô mai.” Lâm Tiếu tìm anh trai đòi hỏi.
Lâm Dược Phi: “Anh không mang theo.”
Mỗi lần Lâm Tiếu đi xe buýt, mẹ đều mang theo ô mai cho cô, lúc cô say xe ăn vào sẽ thoải mái hơn một chút.
“Thế còn trần bì? Quýt nữa? Dầu cù là thì sao?” Lâm Tiếu vội vàng hỏi.
Lâm Dược Phi: “Đều không mang theo.”
Lâm Tiếu ngây người, những thứ này anh đều không mang thì cô phải làm sao bây giờ? Cô sắp say xe đến hôn mê rồi!
Lâm Dược Phi ấn đầu Lâm Tiếu vào trong ngực mình, lấy tay che mắt cô: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không say xe nữa.”
Lâm Tiếu bị ấn dưới bàn tay ma quỷ của anh trai, lên tiếng phản đối: “Sao em có thể ngủ nổi chứ!” Buổi sáng cô mới rời giường chưa lâu mà.
Lâm Dược Phi dùng một cánh tay, nhấn chặt Lâm Tiếu xuống: “Không ngủ được thì cứ nhắm mắt lại.”
“Không được lộn xộn nữa.”
Lâm Tiếu vừa mới há miệng đã nghe thấy anh trai nói: “Không được nói chuyện.”
Cô ngậm miệng lại.
Hai phút sau, hơi thở của Lâm Tiếu trở nên đều đặn, Lâm Dược Phi dịch chuyển bàn tay bịt mắt cô ra, Lâm Tiếu đã ngủ thiếp đi.
“Tỉnh dậy thôi, xuống xe nào.” Lúc Lâm Tiếu bị anh trai đánh thức, gương mặt cô vẫn còn đang ngơ ngác: “Đến đâu rồi ạ?”
“Về quê rồi.” Một tay Lâm Dược Phi xách túi xách, một tay dắt em gái còn mơ mơ màng màng xuống xe.
Lâm Tiếu không rõ tại sao lại xuống xe, đáng lẽ cô phải không ngủ được chứ nhỉ? Anh trai không mang ô mai, trần bì, quýt và dầu cù là cho cô, thế mà dọc đường đi cô không hề say xe hả?
Lâm Tiếu mơ hồ nghe thấy anh trai bảo: “Mẹ đến bến xe đón chúng ta đấy, mau tìm xem mẹ đang ở đâu.”
Lâm Tiếu nghe thấy lời của anh trai, lập tức ngừng suy nghĩ tại sao mình không say xe, cái đầu nhỏ xoay vòng bốn phía.
“Mẹ!” Lâm Tiếu trông thấy mẹ mình cũng đang tìm kiếm xung quanh đứng ở cách đó không xa.
Lữ Tú Anh nghe được tiếng gọi của Lâm Tiếu, lập tức quay đầu lại, sải bước đi về phía cô, hai bàn tay đeo găng tay ôm lấy mặt cô: “Tiếu Tiếu, có phải con gầy đi rồi không?”
Lâm Tiếu đáng thương gật đầu, cô uống nhiều canh mướp đắng như vậy, ăn nhiều rau củ như vậy, sao có thể không gầy?
Lâm Dược Phi nhìn thấy ánh mắt của Lữ Tú Anh như dao lia tới, lập tức chuyển đề tài: “Con bé đâu có gầy, nhưng mẹ, sao mẹ lại gầy đi nhiều thế?”
Lâm Dược Phi quan sát mẹ kỹ hơn, lông mày càng nhíu sâu: “Mẹ, mẹ thật sự đã gầy đi không ít.”
Lữ Tú Anh vốn đã gầy gò, nửa tháng nay về quê lại gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hơi lõm xuống.
“Mẹ, mỗi ngày ở quê mẹ đã làm những gì? Mệt mỏi hơn cả làm ca đêm trong xưởng dệt sao?”
Lữ Tú Anh thở dài: “Không sao, không mệt mỏi lắm, chỉ do ăn không ngon thôi.”
Lữ Tú Anh không quen ăn cơm của mợ Lâm Tiếu nấu, rau xào không cho dầu, gia vị gì cũng không cho, dù là thịt hay rau củ cũng đều chỉ dùng nước sôi hầm rồi cho thêm chút muối.
Lữ Tú Anh muốn tự mình nấu cơm, mợ Lâm Tiếu sống chết không chịu: “Cô sang đây chăm sóc cho mẹ, sao có thể bắt cô nấu cơm chứ?”
Nói thì hay, nhưng sự thật là do bà ta sợ Lữ Tú Anh xào rau đổ quá nhiều dầu.