Trước khi rời đi, Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân: “Tết này nếu rảnh rỗi thì em nhớ tranh thủ thời gian đọc sách nhé.”
Thẩm Vân tiễn Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu ra khỏi cửa, không nói câu gì. Cô ấy không biết mình nên nói gì, cuối cùng ậm ừ vâng một tiếng, cũng chẳng biết Lâm Dược Phi đã bước ra ngoài được hai bước có nghe rõ hay không.
Quán lẩu thịt dê hôm nay không có khách tới, Thẩm Vân ngồi ngẩn ngơ trên ghế. Cô ấy quen biết Lâm Dược Phi chưa được bao lâu mà anh đã khuyên bảo cô ấy quay về trường học tiếp, còn nói sẽ chu cấp cho cô ấy học hành.
Thẩm Vân giật mình sợ hãi, cô ấy chưa hề yêu đương với Lâm Dược Phi, sao có thể để anh bỏ tiền chu cấp cho cô ấy được? Mà cho dù sau này cô ấy có yêu đương với Lâm Dược Phi thật... Khuôn mặt của Thẩm Vân lại đỏ lên, cho dù yêu đương thì cô ấy cũng không thể để Lâm Dược Phi bỏ tiền ra cho cô ấy đi học!
Chỉ là tâm tư muốn quay trở về trường tiếp tục học hành giống như ngọn lửa bên trong bếp than nhỏ, bùng cháy lên giữa đêm đông lạnh lẽo. Tuy rằng ngọn lửa này không lớn nhưng nó lại chẳng thể nào tắt lịm.
Năm nay Thẩm Vân mới mười bảy tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vào năm ngoái thì cô ấy không được tới trường nữa. Cô ấy đã từng khóc lóc, đã từng làm loạn nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mẹ đẻ của cô ấy đã qua đời khi cô ấy còn nhỏ, cha cô ấy nhanh chóng cưới mẹ kế, Thẩm Vân cảm thấy mình đã đồng thời mất đi cả mẹ lẫn cha.
Phía trên Thẩm Vân còn có một người anh ruột, tuy rằng cha cô ấy cũng mặc kệ anh trai nhưng vẫn cho anh tốt nghiệp trung học phổ thông.
Đến lượt Thẩm Vân, sau khi cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở thì cha cô ấy không tiếp tục chu cấp học phí nữa trong khi rõ ràng thành tích của cô ấy tốt hơn anh trai cô ấy rất nhiều, luôn nằm trong danh sách ba người đứng đầu của trường trung học cơ sở.
Mẹ kế nói: “Con gái học nhiều đến đâu cũng vô dụng.”
Sau đó bảo cô ấy đến làm việc ở quán cơm nhỏ do người thân ở quê mẹ kế cô ấy mở, bắt cô ấy phải làm công việc dành cho hai người nhưng chỉ hưởng lương của một nửa người thôi.
Ban đầu Thẩm Vân không hiểu gì, làm việc vất vả gần chết suốt hai tháng. Sau đó, cô ấy phát hiện ra bọn họ đang bắt nạt mình cho nên đã chuyển sang làm việc cho một quán cơm khác.
Sau khi cô ấy thay đổi công việc, mẹ kế ở trong nhà đã chỉ thẳng vào mũi của cô ấy mà mắng, Thẩm Vân dứt khoát dọn ra ngoài ở.
Quán cơm thứ hai cô ấy làm việc bao ăn nhưng không bao ở, Thẩm Vân muốn đi tìm một nơi bao cả ăn và ở nên đã tìm đến quán lẩu thịt dê này, sau đó vẫn luôn làm việc tới tận bây giờ.
Tuy rằng đi làm công cũng vất vả nhưng tiền lương được trả theo đúng giá trị của thị trường, bà chủ còn rất quan tâm tới cô ấy, cứ mỗi lần trông thấy có vị khách nào đó không ngừng liếc mắt về phía cô ấy thì sẽ lập tức bảo cô ấy trở về phòng bếp phía sau.
Thẩm Vân đi làm suốt một năm rưỡi, từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện học lại.
Cho đến tận khi cô ấy gặp được Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi mới quen cô ấy được mấy ngày đã nói với cô ấy rằng cô ấy nên tiếp tục đi học.
Lúc ấy Thẩm Vân cảm thấy Lâm Dược Phi là một kẻ lưu manh, một kẻ tâm thần, nhưng Lâm Dược Phi cũng là người đầu tiên nói rằng cô ấy nên học hành chăm chỉ.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh cô ấy đều nói con gái học hành cũng vô dụng.
Chỉ có Lâm Dược Phi nói với cô ấy: “Càng là con gái thì càng phải học hành thật giỏi.”
Sách giáo khoa trung học cơ sở của Thẩm Vân đã bị mẹ kế cân bán cho đồng nát từ lâu, không biết Lâm Dược Phi tìm kiếm từ nơi đâu mà có thể mang đến cho cô ấy một bộ sách giáo khoa cũ, muốn Thẩm Vân nhận lấy.
Thẩm Vân nói mình không cần, phòng mình đang ở không có chỗ để giữ nó... nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhận.
Thật ra sau khi nhận được sách giáo khoa, mỗi ngày tan tầm cô ấy đều đọc sách. Cho dù Lâm Dược Phi không dặn thì đợt Tết này chắc chắn cô ấy vẫn sẽ đọc.
Nhưng Thẩm Vân không hề kể với Lâm Dược Phi chuyện cô ấy vẫn đang đọc sách nên hôm nay khi Lâm Dược Phi dặn dò, Thẩm Vân cũng không biết nên nói gì với anh.
Cô ấy không biết mình đọc sách sẽ có được ích lợi gì, cô ấy đã rời khỏi trường học một năm rưỡi, chẳng lẽ cô ấy thực sự có thể quay trở lại trường học nữa hay sao?
Cha ruột của Thẩm Vân không chu cấp cho cô ấy đi học, anh ruột cô ấy cũng không chu cấp cho cô ấy đi học, tại sao một người đàn ông mới quen biết không bao lâu lại muốn chu cấp cho cô ấy đi học?
Thẩm Vân đứng trước cửa quán lẩu thịt dê nhìn Lâm Dược Phi nắm chặt tay Lâm Tiếu, hai anh em đi về phía bến xe buýt.