Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109.

Chương 109. - Chương 109. -

Lúc xuống xe, Lâm Dược Phi đi xuống trước, xốc hai nách của Lâm Tiếu ôm cô theo, sau đó kéo cô đi đến nhà hàng lẩu thịt dê.

“Chị Tiểu Vân!” Lâm Tiếu đứng ở cửa quán lẩu thịt dê, vén tấm rèm cửa làm bằng vải bông, định xông vào trong.

Lâm Dược Phi nắm lấy khăn quàng cổ của Lâm Tiếu: “Phủi tuyết trên người đi đã!”

Hai bàn tay to của anh phủi tuyết trên mũ, khăn quàng cổ và vai Lâm Tiếu, chỉ huy em gái: “Giẫm chân một cái.”

Lâm Tiếu nhảy lên, làm cho tuyết trên giày rơi xuống, cuối cùng cô cũng được anh trai đồng ý, vén rèm vải bông lên đi vào.

Thẩm Vân nhìn thấy Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu, vừa mừng vừa sợ: “Tuyết đang rơi dày thế, sao hai người lại tới đây?”

Lâm Dược Phi: “Sáng sớm ngày mai anh sẽ đưa Tiếu Tiếu về quê nên đến nói trước với em một tiếng.”

Thẩm Vân biết mười mấy ngày kế tiếp mình không gặp được Lâm Dược Phi, lòng trống rỗng. Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện trời tuyết rơi dày thế này mà Lâm Dược Phi vẫn còn bỏ công sức chạy đến nói một tiếng với mình, trong đáy lòng cô ấy lại dâng lên chút ngọt ngào.

“Chị Tiểu Vân ơi, em thi cuối kỳ xong rồi!” Lâm Tiếu chia sẻ tin tức mới nhất của mình với chị Tiểu Vân.

“Em thi thế nào?” Thẩm Vân hỏi.

Lâm Tiếu: “Ngữ Văn 91, Toán học 95, Âm nhạc xuất sắc, Mỹ thuật xuất sắc, Thủ công xuất sắc, Thể dục thể thao xuất sắc...” Lâm Tiếu liệt kê từng môn học một ra, tất cả các môn học của cô bé đều rất xuất sắc!

Thẩm Vân cười khen: “Giỏi thế cơ à!”

Lâm Tiếu không thèm khiêm tốn: “Cô giáo Từ còn viết lời phê khen em nữa đó!”

Cô giáo khen cô hoạt bát, lạc quan, trong cái đầu nhỏ chứa đầy những ý tưởng kỳ diệu.

Lâm Dược Phi phát hiện ra em gái mình hoàn toàn không ý thức được điểm Ngữ Văn 91 và điểm Toán học 95 là số điểm thấp ở trong lớp, ngoại trừ khoảnh khắc nhận được điểm cô bé còn hơi bất ngờ —— Cô vốn nghĩ mình đã làm đúng tất cả các bài, có thể giành được hai trăm điểm —— Nhưng sau đó Lâm Tiếu đã nhanh chóng chấp nhận thành tích của mình, con cảm thấy mình thi rất tốt.

Bây giờ khi cô kể thành tích cho chị Tiểu Vân nghe, giọng điệu của cô tràn đầy niềm tự hào.

Không biết rốt cuộc vì lý do thế nào mà em gái của anh có thể làm bạn với Diệp Văn Nhân đã khóc chỉ vì thiếu một điểm nữa là tròn hai trăm điểm?

Lâm Dược Phi hơi bối rối, anh không biết mình có nên nói cho em gái biết điểm thi của cô hơi thấp hay không. Anh vừa muốn em gái mình có thể tiếp tục duy trì niềm vui và sự tự tin như bây giờ, nhưng cũng muốn em gái mình học tập tiến bộ hơn nữa!

Lâm Dược Phi cũng còn chưa suy nghĩ xong thì Thẩm Vân đã thay đổi đề tài: “Đã tới đây rồi thì ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.”

Lâm Tiếu chờ mong nhìn anh trai: “Anh, bệnh nhiệt của em đã khỏi từ lâu rồi, hôm nay chúng ta ăn lẩu thịt dê...”

Lâm Dược Phi ngắt lời cô: “Không được!”

Thẩm Vân nở nụ cười, cúi đầu nhìn Lâm Tiếu: “Em vẫn còn muốn ăn lẩu thịt dê à?”

Cô ấy cho rằng sau khi Lâm Tiếu bị nhiệt phải uống canh mướp đắng, bị giày vò một trận vô cùng đáng thương thì sẽ không tiếp tục muốn ăn lẩu thịt dê nữa.

Lâm Tiếu: “Đương nhiên muốn ăn ạ!”

Cô uống canh mướp đắng là để giải nhiệt, còn lý do muốn giải nhiệt là vì muốn tiếp tục ăn lẩu thịt dê.

Nhưng mà anh trai lại không cho Lâm Tiếu ăn: “Tuyết rơi ngày càng lớn, đợi thêm chút nữa đường sẽ không dễ đi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi nào.”

Lâm Tiếu không hiểu tại sao, anh trai dẫn theo cô chạy thật xa đến quán lẩu thịt dê thế mà một ngụm canh hai người họ cũng không được uống.

“Anh, thế anh tới đây một chuyến để làm gì vậy?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Nói hai câu với chị Tiểu Vân của em đó.”

Lâm Tiếu: “Nhưng mà nhà chúng ta đã lắp điện thoại rồi, bên cạnh quán lẩu thịt dê cũng có điện thoại công cộng. Anh có thể gọi điện thoại công cộng rồi yêu cầu ông chủ bên đó gọi chị Tiểu Vân mà... Chẳng phải chúng ta vẫn luôn dùng cách đấy để gọi cho mẹ đó sao?”

Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói thế thì mặt đỏ lên.

“Nhóc con như em thì biết cái gì.” Suy tính riêng trong lòng đã bị em gái chọc thủng, gương mặt Lâm Dược Phi cũng đỏ lên.

Làn da phơi nắng rám đen trong mùa hè của anh đã được mùa đông dưỡng trắng hơn một chút, Lâm Tiếu đã chứng kiến rõ ràng quá trình anh trai cô đỏ mặt.

Lâm Tiếu nhìn anh trai, lại nhìn chị Tiểu Vân, cô nghĩ thầm chắc chắn họ đang đỏ mặt bởi vì thấy mình quá ngốc.

Hai người lớn đều không biết tới biện pháp gọi điện thoại thuận tiện như vậy, một cô bé con như cô lại nghĩ được ra!

Lâm Tiếu ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, cảm thấy mình thật thông minh.

Cô không tiếp tục nói gì nữa, một đứa trẻ tốt bụng sẽ không bao giờ vạch trần sự ngu ngốc của người lớn!

Bình Luận (0)
Comment