Lâm Tiếu vèo một cái đã lẻn đến bên người anh trai, mở to hai mắt tố cáo: “Anh đi tìm chị Tiểu Vân tại sao lại không dẫn em theo cùng? Em cũng muốn đi!”
Lâm Dược Phi khó hiểu đáp: “Trời lạnh thế này em đi làm gì, anh nói mấy câu sẽ trở về ngay thôi, không ở lại đó ăn cơm đâu. Yên tâm, anh sẽ không trốn em đi ăn mảnh món ngon.”
Lâm Tiếu tức giận, cô sợ anh trai trốn cô đi ăn mảnh bao giờ?
“Em cũng muốn gặp chị Tiểu Vân!”
Lâm Dược Phi càng khiếp sợ: “Em cũng muốn gặp chị Tiểu Vân?”
Đời trước chị dâu em chồng không có quan hệ tốt, đời này Lâm Dược Phi đã nghĩ kỹ từ lâu, nếu như quan hệ hai bên không tốt thì nên ít gặp mặt.
Thẩm Vân và Lữ Tú Anh, hai bên không nên gặp mặt nhau mà Thẩm Vân và Lâm Tiếu cũng vậy. Không gặp, không tiếp xúc, tự nhiên sẽ không có mâu thuẫn.
Không ngờ Lâm Tiếu tám tuổi lại thích Thẩm Vân và còn vì anh trai không dẫn cô đi gặp chị Thẩm Vân mà tức giận nữa.
Lâm Dược Phi không còn cách nào khác nên chỉ có thể dẫn Lâm Tiếu đi cùng: “Vậy em tự thay quần áo, đeo khẩu trang, đội mũ, quấn khăn quàng cổ đầy đủ vào.”
Lâm Dược Phi vốn định một mình đạp xe đi nhanh về nhanh, bây giờ Lâm Tiếu cũng đòi đi, anh liếc thoáng qua tuyết rơi dày đặc bên ngoài, quyết định dẫn em gái đi xe buýt.
Bản thân anh ngã một cái cũng không sao, nhưng nếu để Lâm Tiếu ngã, Lữ Tú Anh chắc chắn sẽ lột một lớp da của anh.
“Tiếu Tiếu, lấy bốn tờ tiền một hào trong hộp ra đây!”
Lâm Dược Phi mang theo Lâm Tiếu ra khỏi nhà, mặt đất đã bị một tầng trắng mỏng phủ lên trên. Lâm Tiếu không thích đi ở giữa đường, tuyết ở giữa đường đã bị những người khác giẫm, đen sì bẩn thỉu. Cô đi về phía ven đường, để lại trên mặt tuyết bằng phẳng trắng tinh những dấu chân nho nhỏ.
Lâm Tiếu cúi đầu, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, bảo đảm khoảng cách giữa các dấu chân được lưu lại đều giống nhau.
“Á!” Lâm Tiếu trượt chân chuẩn bị té ngã, Lâm Dược Phi vội vàng bước tới giữ chặt cô.
“Ôi! Anh, anh giẫm loạn dấu chân của em rồi!” Lâm Tiếu hét lên.
Lâm Dược Phi cúi đầu nhìn thoáng qua: “Dấu chân gì chứ, em đi bộ hay đang vẽ tranh hả?”
Lâm Dược Phi kéo Lâm Tiếu đi đến giữa đường: “Đi bên cạnh đường trơn trượt.”
Lâm Tiếu không muốn, vẫn chạy về phía ven đường không có ai đi để giẫm tuyết.
Lâm Dược Phi không còn cách nào, chỉ có thể đi bên cạnh em gái, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lại không được đi quá gần để tránh chạm vào dấu chân của cô.
Đi tới bên xe buýt, xe buýt chờ mãi chờ mãi chưa thấy đến nên xung quanh người chờ xe càng lúc càng đông.
Lâm Dược Phi đã hối hận vì dẫn em gái đi ra cửa, nếu như mình anh đạp xe đi thì bây giờ đã tới được quán lẩu thịt dê rồi.
Sau hơn hai mươi phút chờ đợi, xe buýt cuối cùng cũng tới. Lâm Dược Phi nhìn thấy người bên trong chật ních, nhíu mày. Anh bảo Lâm Tiếu đứng trước mặt anh để anh đẩy Lâm Tiếu lên trên trước, sau đó anh mới chen lên.
Không ngờ xe buýt dừng lại trước trạm dừng, bác lái xe không hề mở cửa trước mà gào lên với những người chờ xe: “Không lên được! Chờ chiếc tiếp theo đi, chiếc tiếp theo ở ngay đằng sau rồi!”
Lâm Tiếu tin tưởng, ngoan ngoãn đứng im trước trạm dừng.
Lâm Dược Phi duỗi cổ nhìn về phía sau, con đường một mảng trắng xóa, lấy đâu ra cái bóng của của chiếc xe buýt tiếp theo?
Chờ chiếc tiếp theo đến, chẳng lẽ chiếc tiếp theo sẽ không cần phải chen lấn?
Lâm Dược Phi ôm lấy em gái, kẹp cô vào dưới nách, ba bước biến thành hai đi tới cửa sau của xe buýt. Đầu tiên, anh nhét em gái vào bên trong, sau đó người cũng theo sát chen vào.
Cánh cửa đóng lại phía sau lưng Lâm Dược Phi, nhân viên bán vé hô: “Này! Hai người lên từ cửa sau kia, không mua vé hả!”
Trong xe chen chúc như vậy, không thể tới phía trước mua vé. Lâm Dược Phi cũng hô lên: “Cháu chuyển tiền tới đó!”
Anh đưa tiền cho người phía trước, người phía trước lại đưa tiền cho người phía trước nữa, cứ vậy một đường chuyền tới tay nhân viên bán vé.
Nhân viên bán vé xé hai tờ vé mỏng, lại lần nữa chuyển về chỗ Lâm Dược Phi.
Trái phải trước sau Lâm Tiếu toàn là người, cô cảm giác mình đã ép thành bánh nhân thịt. Vừa rồi anh trai cô kẹp cô đi lên từ cửa sau, quần áo của Lâm Tiếu đã bị nhăn nhúm thành vào một chỗ, áo len nhét vào trong quần thu bung ra, áo len và áo bông bên ngoài xô đẩy lên phía trên, rốn lộ ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù qua đó.
Lâm Tiếu nhớ mẹ dặn để lộ rốn sẽ bị tiêu chảy nên mùa hè đi ngủ cũng không dám để lộ rốn nữa là trong một ngày đông tuyết rơi.
Lâm Tiếu muốn đưa tay kéo quần áo mình xuống, nhưng vì chen chúc nên hai cánh tay của cô không thể động đậy.
“Anh ơi! Anh! Anh kéo áo xuống hộ em với, áo của em bị kéo lên trên mất rồi!”
Lâm Dược Phi giữ chặt áo Lâm Tiếu, kéo mạnh xuống: “Nhóc phiền phức.”