Đôi mắt của Lâm Tiếu trợn lên thật to, cái miệng có thể nhét vào cả một quả trứng gà, quan niệm hơn nửa đời người vững chắc khó lòng thay đổi đột nhiên bị sụp đổ - cô năm nay tám tuổi, từ năm ba tuổi cô đã nghĩ gà và vịt sinh ra ngỗng.
“Ngỗng thực sự không phải do gà và vịt sinh ra ạ?” Thế giới quan của Lâm Tiếu đang trải qua lần chấn động mạnh mẽ đầu tiên của cuộc đời.
Lâm Dược Phi: “Thật sự không phải!”
Lâm Tiếu quay trở về phòng mình tiếp tục hoài nghi cuộc đời, Lâm Dược Phi mất đi cơ hội hỏi em gái tại sao cô có thể viết “bốn bốn mười sáu” trên bài làm môn Ngữ Văn và có phải cô đang gặp rắc rối với vấn đề phát âm hay không.
Lâm Dược Phi lại xem bài thi Toán của Lâm Tiếu một lần nữa, những sai lầm trên đó cũng không khá hơn bài thi Ngữ Văn là bao, nhưng điều khiến cho Lâm Dược Phi nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra là tại sao Lâm Tiếu lại có thể viết như vậy.
Em gái anh đã làm cách nào để trở thành một giáo viên Toán học xuất sắc?
Chẳng lẽ do đầu óc của con bé bây giờ vẫn chưa phát triển xong?
Hiệu ứng cánh bướm của sự kiện anh sống lại sẽ không khiến em gái anh hóa ngốc đấy chứ...
Lâm Dược Phi chưa hề sinh con, nhưng anh đã trải qua quá trình mà rất nhiều cha mẹ đều phải trải.
Lúc vừa mới sống lại —— Em gái anh là thiên tài!
Bây giờ —— Em gái khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.
Quên nó đi... anh tự an ủi mình rằng anh chuyển trường cho em gái không phải vì thành tích học tập của cô. Em gái anh đã có thể gặp được cô giáo tốt và những người bạn tốt ở trong trường học mới, số tiền phải trả cho việc học trái tuyến và công việc đưa đón hàng ngày rất đáng giá.
Đương nhiên, thành tích có thể cứu thì vẫn phải cứu một chút.
Ngữ Văn của Lâm Tiếu đạt 91 điểm, Toán học 95 điểm, xếp hạng ở tầm nửa dưới của lớp. Kiến thức lớp hai tiểu học không khó, đề thi cuối kỳ cũng không khó, không có những câu hỏi cố tình đào hố cho học sinh —— đấy là đối với phần lớn những học sinh bình thường.
Lâm Dược Phi thở dài một hơi, em gái anh đã tự mình kiếm cái xẻng nhỏ tự đào cho cô một cái hố, sau đó lạch bạch nhảy vào.
Số học sinh thi được hai điểm 100 trong lớp Lâm Tiếu có đến mấy bạn, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết, cán sự học tập Trần Đông Thanh đều thi được hai điểm 100.
Các bạn học thi được 99 điểm, 98 điểm lại càng nhiều thêm nhiều, điểm Ngữ Văn của Vương Hồng Đậu là 98, Toán học 100, Diệp Văn Nhân Ngữ Văn 99, Toán 100 —— Thế mà Diệp Văn Nhân còn sụt sịt khóc đấy!
Lâm Tiếu kể cho anh nghe, khi Diệp Văn Nhân nhận được bài thi Ngữ Văn của mình, thấy mình không thi được 100 điểm, cô bé đã gục xuống bàn khóc ngay.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vội vã tới an ủi cô ấy.
Lâm Tiếu ở bên cạnh Diệp Văn Nhân, vừa hát vừa kể chuyện cười, còn bắt chước khỉ đột đi bộ cho bạn xem.
Lâm Dược Phi: “...”
Trong đầu Lâm Dược Phi hiện ra hình ảnh, anh không biết nên nói câu gì. Em gái anh với thành thích ở nửa dưới của lớp lại đi an ủi người bạn học chỉ thiếu một điểm là đủ hai trăm này. Bạn học của cô khóc bù lu bù loa, em gái anh ở bên cạnh học cách đi đứng của khỉ đột.
“Em là một bé gái, sao lại học cách đi đường của khỉ đột!” Nét mặt Lâm Dược Phi phức tạp.
Lâm Tiếu liếc nhìn anh trai một cái: “Khi còn bé anh chọc em khóc, không phải anh vẫn luôn học khỉ đột đi bộ trêu chọc em đó sao?”
Lâm Dược Phi sợ ngây người, sao anh có thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế được?
“Anh không có.”
Lâm Tiếu: “Anh có.”
Cô có trí nhớ rất sớm, chuyện khi còn bé vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, anh trai đừng hòng lừa gạt cô.
-
Trước khi ăn Tết không đánh trẻ con, chuyện thành tích học tập cứ tạm để sang một bên đã.
Năm mới tới xong rồi tính tiếp —— Câu nói này đã nhấn nút tạm dừng cho tất cả những chuyện không muốn xử lý.
Lâm Tiếu ở trong nhà, sau khi cô trải qua hai ngày xem TV sống vui vẻ thoải mái thì công ty Lâm Dược Phi đã được nghỉ. Lâm Dược Phi thu dọn hành lý, dẫn theo em gái về quê.
Một ngày trước khi về quê, bông tuyết bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.
Lúc đầu chỉ là những hạt tuyết nho nhỏ, sau đó biến thành tuyết lông ngỗng rơi dày đặc.
Lâm Dược Phi nhìn thời tiết âm u bên ngoài cửa sổ, nhíu mày. Nếu hôm nay tuyết rơi quá dày thì không biết đường về quê ngày mai liệu có thuận lợi hay không.
Lâm Dược Phi đi tới đi lui vài vòng trong phòng, đứng ngồi không yên. Anh nói với Lâm Tiếu: “Em ngoan ngoãn ở trong nhà, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Lâm Tiếu lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha: “Anh, anh đi đâu vậy?”
Lâm Dược Phi: “Anh đi tìm chị Tiểu Vân của em, sẽ về nhanh thôi.” Mấy ngày anh về quê này, quán ăn Thẩm Vân làm việc cũng phải đóng cửa đón năm mới, muốn gặp được cô ấy chắc hẳn phải tới tận năm sau. Bây giờ liên lạc khó khăn, mười mấy ngày không nhìn thấy người cũng không nghe được tiếng nên hôm nay Lâm Dược Phi phải tới gặp nói cho Thẩm Vân biết mình chuẩn bị về quê.