Ngày tháng thi xong vô cùng thoải mái.
Anh trai còn phải đi làm thêm hai hôm nữa, Lâm Tiếu nằm ở trên ghế sô pha trong nhà, bày bánh táo, bỏng ngô và kẹo lạc trên bàn trà, vừa ăn vừa xem .
Hoàng Dung xinh đẹp quá!
Lâm Tiếu xem một hồi, đứng lên khỏi ghế sô pha, tiến lại gần TV để ngắm.
Lúc đi vệ sinh, Lâm Tiếu nhe răng trước tấm gương, răng thỏ nhỏ của Hoàng Dung đáng yêu quá, tại sao cô lại không có răng thỏ nhỏ nhỉ?
Hai hôm sau, Lâm Tiếu đến trường nhận bài thi và bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, bắt đầu từ ngày mai kỳ nghỉ đông sẽ chính thức bắt đầu!
Vừa bước vào lớp học, Trần Đông Thanh đã nói với cô: “Lâm Tiếu, tớ trông thấy thành tích của cậu rồi!”
Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Bao nhiêu vậy?”
Trần Đông Thanh: “Ngữ văn 91 điểm, toán 96 điểm.”
Nét mặt Lâm Tiếu kinh ngạc: “Hả? Sao điểm ngữ văn lại thấp hơn điểm toán?”
Rõ ràng cô thích cô giáo Từ nhất, cũng thích môn ngữ văn nhất, tất cả các bài trong đề cô đều làm sạch!
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Không biết, đợi chút nữa trả bài thi cậu tự xem đi.”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nghe thấy Trần Đông Thanh nói chuyện thành tích, lập tức lại gần hỏi điểm của mình.
“Điểm của tớ thì thế nào?”, “Còn tớ thì sao?”
Lâm Tiếu: “Tổng điểm của tớ là bao nhiêu điểm?”
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Tớ không nhớ rõ.”
Vương Hồng Đậu trợn mắt: “Thế sao cậu lại nhớ điểm của Lâm Tiếu?”
Trần Đông Thanh: “Trùng hợp nhớ được thôi!” Chuyện này thì có lý do gì được chứ?
Lâm Tiếu ngồi ở bàn trước, rầu rĩ không vui chờ trả bài thi xuống. Sau khi nhận được bài thi, trông thấy từng dấu x đỏ bên trên, vành mắt cô đỏ lên.
Lâm Dược Phi đứng ở ngoài cổng trường chờ đón em gái, em gái anh mới đi ra anh đã biết cô thi không tốt.
Tất cả cảm xúc được viết rõ trên gương mặt của Lâm Tiếu.
Dọc theo quãng đường về nhà, Lâm Dược Phi cũng không hỏi điểm số của cô, sau khi về đến nơi anh mới nói: “Bài thi của em đâu, lấy ra anh xem một chút.”
Lâm Tiếu buồn bã đưa bài thi cho anh trai.
Lâm Dược Phi mở bài thi ra, bài trên cùng là Ngữ Văn, tầm mắt của anh rơi xuống những dấu gạch chéo màu đỏ trên bài.
[Điền từ hoàn thành câu thành ngữ:
Bốn bốn (mười) (sáu).
Đọc và viết pinyin:
Men men bu le —— (em gái không nóng)
Điền vào chỗ trống để hoàn thành câu:
Bà ngoại ở quê nuôi rất nhiều gia súc, có (cậu), (mợ) và (anh họ).]
Lâm Dược Phi cười đến độ cả người run rẩy, bài thi trong tay kêu soàn soạt.
Lâm Tiếu vội vàng giật lại bài thi, anh trai cô đột ngột nổi điên thì thôi đi nhưng đừng xé rách bài thi của cô chứ!
Lâm Dược Phi cười cười, sau khi nhớ ra đây là em gái nhà mình thì anh bỗng không cười nổi nữa.
Anh nhớ tới chuyện mẹ và mình mỗi sáng đều phải đưa em đi học, tối lại phải đón em trở về, mỗi học kỳ đều phải nộp một phần học phí trái tuyến.
“Tiếu Tiếu, sao có thể liệt kê cậu mợ thành gia súc?” Lâm Dược Phi trăm điều thắc mắc mà vẫn không tìm ra lời giải.
Lâm Tiếu bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra chữ này đọc là súc!”
Hai chữ gia súc, Lâm Tiếu chỉ biết chữ đằng trước, không biết chữ phía sau. Lúc ở trong phòng thi cô đã tự hỏi nhà của bà ngoại mình nuôi cái gì, sau đó mới điền cậu, mợ và anh họ vào trong bài làm.
Lâm Tiếu còn khó xử rất lâu, trong nhà bà ngoại có tới bốn người: cậu, mợ, chị họ và anh họ, nhưng trên giấy thi lại chỉ có ba khoảng trống. Sau một thời gian gian nan chọn lựa, cô đã bỏ qua người chị họ đang học tập ở trọ trong trường, cậu mợ và anh họ ngày nào cũng ở nhà, thời gian bà ngoại nuôi họ dài hơn hẳn!
“Gia súc là gì vậy anh?” Bình thường Lâm Tiếu không sử dụng đến cụm từ này, nên sau khi cô đọc được cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Lâm Dược Phi: “Đó chính là lợn, trâu, dê, ngựa! Em chỉ cần chọn bừa ba con viết vào trong bài thi thì sẽ được điểm ngay!”
“Còn có cả gia cầm nữa, em có biết nó là những con gì không?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu.
Lâm Dược Phi: “Gia cầm là gà, vịt, ngỗng!”
Lâm Tiếu giật mình: “Thì ra cả nhà ngỗng lớn được gọi là gia cầm.”
Lâm Dược Phi khó hiểu: “Cả nhà ngỗng lớn là thế nào?”
Lâm Tiếu: “Gà, vịt, ngỗng vốn là một nhà mà anh. Gà là mẹ, vịt là cha, ngỗng lớn là con của bọn nó.”
Lâm Dược Phi sợ ngây người: “Ai nói với em gà và vịt sinh ra ngỗng?”
Lâm Tiếu liếc ánh mắt nhìn về phía anh trai mình, bày tỏ anh thật ngốc: “Chuyện đó cũng cần anh phải nói cho em sao? Từ nhỏ em đã biết rồi!”
Lâm Dược Phi sụp đổ: “Chuyện em biết là chuyện không đúng! Gà do gà sinh ra, vịt do vịt sinh ra, còn ngỗng là do ngỗng sinh ra!”