Hàng năm sau khi được nghỉ đông, trước khi Tết đến, Lữ Tú Anh luôn mang theo con cái về nhà ở vài ngày, thăm nom bà ngoại của Lâm Tiếu. Công việc chuẩn bị trước Tết rất nhiều, Lữ Tú Anh về có thể giúp đỡ cho bà ngoại của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, lòng cũng hơi do dự: “Cũng được...” Nghỉ đông tới chắc chắn Lâm Tiếu sẽ muốn về quê thăm bà ngoại.
“Nhưng lúc Tiếu Tiếu thi cuối kỳ mẹ không ở nhà, con có đưa đón em đi thi cuối kỳ được không?” Lữ Tú Anh rất không yên tâm về Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi: “Có gì mà không được? Kỳ thi cuối kỳ không phải cũng như ngày học bình thường sao, vẫn phải đưa đi đón về như vậy, ăn ngủ như vậy.”
Lữ Tú Anh cẩn thận suy nghĩ, làm như vậy quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều: “Được, vậy mẹ sẽ ở quê chờ hai đứa.”
Sau khi Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh nói chuyện xong xuôi, Lâm Tiếu lập tức cướp điện thoại: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”
Cô ôm điện thoại, có rất nhiều lời muốn kể lể với mẹ mình: “Mẹ ơi, hôm nay chúng con bắt đầu thi cuối kỳ rồi.”
Lữ Tú Anh giật mình: “Không phải thứ hai mới thi cuối kỳ hả?”
Lâm Tiếu: “Không phải ạ, hôm nay bắt đầu thi rồi. Hôm nay thi hai môn, lúc thi âm nhạc con hát bài ca con vịt, còn lúc thi mỹ thuật con đã vẽ lẩu thịt dê.”
Lữ Tú Anh đã kịp hiểu, thì ra kỳ thi cuối kỳ Lâm Tiếu đang nói là kiểm tra cuối kỳ cho những môn phụ.
Lâm Tiếu vẫn chưa rõ sự khác biệt giữa môn chính và môn phụ, thứ khác biệt duy nhất trong mắt cô bé là môn ngày nào cũng học là môn chính, môn một tuần học hai tiết là môn phụ.
Trong lòng Lâm Tiếu, bài kiểm tra cuối kỳ của môn âm nhạc, mỹ thuật và thể dục cũng quan trọng y như môn toán và ngữ văn, bởi vì thành tích của chúng đều được viết trong sổ tay dành cho học sinh tiểu học.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu kể chuyện về trường học với mình, vừa đau lòng tiếc tiền điện thoại, vừa không nỡ cúp điện thoại.
Cuối cùng Lâm Tiếu cũng đã kể xong chuyện kiểm tra các môn học phụ, Lữ Tú Anh hỏi: “Con đã ôn tập toán và ngữ văn chưa?”
Lâm Tiếu tự tin nói: “Dạ, ôn xong rồi!”
Các thầy cô ngày nào cũng giao bài tập ôn tập, Lâm Tiếu luôn rất nghiêm túc hoàn thành.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Thứ hai thi cuối kỳ đừng quá căng thẳng.”
Lâm Tiếu “Dạ” một tiếng, cảm thấy mẹ rất kỳ lạ, thứ hai thi thì có gì phải căng thẳng đâu? Âm nhạc, mỹ thuật, thủ công... Cô đã hoàn thành nhiều môn thi như thế, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng căng thẳng!
Tối chủ nhật, Lữ Tú Anh gọi điện thoại cho Lâm Dược Phi: “Ngày mai Tiếu Tiếu đi thi, con kiểm tra đồ dùng cần mang theo hộ em nhé.”
Lâm Dược Phi đồng ý, sau khi đặt điện thoại xuống, cái mông của anh vẫn dính trên ghế sô pha không động đậy, gọi với vào trong phòng: “Tiếu Tiếu, đồ dùng học tập ngày mai mang đi thi đã kiểm tra đủ rồi chứ?”
Lâm Tiếu: “Kiểm tra đủ rồi ạ!”
Lâm Dược Phi dựa lưng vào ghế sô pha: “Em báo cáo cho anh một lần, em đã mang theo những gì nào?”
Lâm Tiếu: “Bút chì, thước kẻ... Ôi, ôi! Em quên mang theo cục tẩy!”
Lâm Tiếu vội vàng bỏ cục tẩy vào trong hộp bút chì.
Lâm Dược Phi: “Kiểm tra thêm lần nữa đi, lần này đã đủ đồ rồi chứ?”
Lâm Tiếu bấm đầu ngón tay đếm một lần: “Đủ rồi ạ!”
Cái mông của Lâm Dược Phi vẫn một mực không rời khỏi ghế sô pha, sau khi nghe nói Lâm Tiếu đã mang đủ, anh vẫn chưa từng liếc mắt qua một cái: “Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai anh đưa em đi thi.”
Sáng hôm sau, Lâm Dược Phi mua bữa sáng từ bên ngoài về: “Đây là đồ ăn của em, một cái quẩy, hai quả trứng gà, ăn vào sẽ thi được 100 điểm.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Sẽ linh nghiệm chứ ạ?”
Lâm Dược Phi: “Lúc anh thi mẹ đã mua món này cho anh đấy.”
Lâm Tiếu: “Xem ra sẽ không linh nghiệm rồi.”
Lâm Dược Phi vỗ đầu Lâm Tiếu một cái.
Một cái quẩy và hai quả trứng gà là suất ăn quá nhiều đối với Lâm Tiếu, nếu như không linh nghiệm thì cô cũng chẳng cần ăn hết. Cô tách quẩy ra chỉ ăn một nửa, trứng gà cũng ăn một quả, còn uống thêm một bát sữa đậu nành nhỏ.
Thi xong, Lâm Dược Phi đứng ở cổng trường đón Lâm Tiếu, nhìn thấy Lâm Tiếu nhảy nhót đi ra, anh hỏi: “Thi thế nào?”
Lâm Tiếu vô cùng tự tin: “Rất tốt! Em đã làm hết tất cả câu hỏi trong bài thi!”
Lâm Dược Phi nở nụ cười: “Giỏi thế cơ à? Thế thì anh trai sẽ thưởng cho em nhé, hôm nay em muốn ăn gì nào?”
Lâm Tiếu: “Muốn ăn bánh táo!”
Lâm Dược Phi thoải mái đồng ý: “Được, anh dẫn em đi mua bánh táo.”
Tết sắp đến, nơi nơi đều rất náo nhiệt, nhiều món đồ được bày bán, người mua đồ cũng càng đông hơn. Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu đi mua mấy cân bánh táo ngọt, còn mua cả kẹo lạc.
Trên đường về nhà, họ gặp hàng bán bỏng ngô, thế là lại xách theo một túi bỏng ngô lớn quay về.