Lâm Tiếu nghẹn ngào trong tiếng gió, cô ngửi mùi thịt dê hấp dẫn, nhắm mắt lại uống một ngụm canh mướp đắng.
“Ọe——“ Quá đắng, quá khó uống!
Anh trai cô ngồi bên nói: “Em ngửi mùi thịt dê, nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang uống canh thịt dê.”
Lâm Tiếu tức giận giơ chân đá anh trai ở dưới gầm bàn.
Lâm Dược Phi nhanh nhẹn né tránh: “Mau uống đi, em có biết hiện giờ mướp đắng đắt tiền cỡ nào với khó mua cỡ nào không hả?”
Những năm tám mươi đã xuất hiện rau củ trồng trong nhà kính nhưng vẫn chưa phổ biến như sau này, Lâm Dược Phi cũng không biết đi mua mướp đắng ở chỗ nào, còn phải nhờ Thẩm Vân đang làm việc trong chỗ ăn uống mới mua được.
Thẩm Vân nghe nói Lâm Tiếu bị nhiệt thì trong lòng áy náy vô cùng, cô ấy nói mình sẽ nấu canh mướp đắng trong quán, lại làm thêm chút rau quả thanh đạm, bảo Lâm Dược Phi cứ đưa em gái tới ăn.
Lâm Dược Phi cầu còn không được, lập tức đồng ý.
Lâm Tiếu uống xong một bát canh mướp đắng lớn, trong miệng đã đắng đến tê dại. Cô lại ăn rau xanh trên bàn, Lâm Tiếu đã cảm nhận được cảm giác mà Trần Đông Thanh nói, uống xong canh mướp đắng ăn món gì cũng ngọt!
Bình thường Lâm Tiếu không thích ăn những món rau xanh này, hiện giờ lòng cô lại không còn mâu thuẫn, hương vị ngọt ngào này cũng không đến nỗi tệ.
Vị khách bàn bên cạnh thấy mặt bàn toàn rau dưa của Lâm Tiếu, cũng muốn một suất. Thẩm Vân vội vàng đi tới giải thích: “Xin lỗi, họ không phải khách đâu ạ, đây là đồ ăn chúng tôi tự làm thôi. Thực đơn của quán không có món này, nhà bếp đằng sau cũng không có.”
Sau đó, ngày nào Lâm Dược Phi cũng đưa Lâm Tiếu đến quán lẩu thịt dê uống canh mướp đắng, ăn rau lá xanh.
Lâm Tiếu cảm giác mình đã biến thành một con thỏ, ăn đến nỗi mặt cũng xanh lè.
Rõ ràng nỗi phiền não của cô đã được giải quyết nhưng anh trai cô vẫn tiếp tục để cô ăn như vậy.
“Uống canh mướp đắng không có hại, ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe.”
Lâm Tiếu phản đối: “Em muốn ăn thịt!”
Vẫn phải đến lượt chị Thẩm Vân nói đỡ cho cô: “Muốn ăn thịt thì để em ấy ăn chút thịt đi, em ấy đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể ăn chay hàng ngày được.”
Thẩm Vân đi vào trong nhà bếp, lát sau bưng một đĩa trứng tráng thịt băm đi ra: “Ăn đi, thịt lợn và trứng gà không gây nhiệt.”
Lâm Tiếu bỏ một miếng lớn vào miệng, sắp cảm động đến khóc thôi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy trứng tráng thịt băm ngon đến như vậy!
“Chị Tiểu Vân, món ăn chị làm ngon quá!” Lâm Tiếu một mình ăn hết hơn nửa đĩa trứng tráng thịt băm.
Lâm Dược Phi lườm em gái: “Em ăn đồ ăn chị Tiểu Vân làm nhiều ngày như vậy, hôm nay mới lần đầu phát hiện cô ấy nấu ăn ngon sao?”
Canh mướp đắng và rau xanh xào, cho dù đầu bếp số một thiên hạ có đến làm cũng làm không ngon được!
Lâm Tiếu uống canh mướp đắng năm ngày liên tục, vấn đề bị nhiệt cuối cùng cũng được giải quyết. Bà nội của Trần Đông Thanh lại bắt mạch cho cô, tuyên bố cô có thể ăn uống bình thường.
“Nhưng mà trời đông khô hanh, vẫn nên uống thêm nhiều nước.”
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh tranh đua ai đã uống canh mướp đắng lâu hơn. Lâm Tiếu nói: “Tớ đã uống năm ngày liên tục đấy!” Cuối cùng cô cũng hiểu như thế nào là một ngày dài bằng một năm.
Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu tình hình của cô chẳng đáng là gì: “Lần lâu nhất tớ phải uống suốt nửa tháng.”
Cũng không phải ngày nào cũng phải uống canh mướp đắng, ông bà cậu bé sẽ thay đổi cách chế biến mướp đắng – nào là mướp đắng trộn, nào là mướp đắng xào trứng, nào là mướp đắng xào thịt băm, còn có canh sườn mướp đắng!
Sau khi uống xong canh sườn mướp đắng, Trần Đông Thanh chủ động yêu cầu được uống canh mướp đắng nguyên chất.
“Sao có thể để sườn phải nấu với mướp đắng được? Làm cho món sườn ngon như vậy biến thành đồ khó ăn, thế mà mướp đắng khó ăn cũng không ngon lên được. Quả thật lãng phí xương sườn!”
Lâm Tiếu gật đầu liên tục, cảm thấy Trần Đông Thanh nói vô cùng có lý.
“Lãng phí sườn! Heo chết cũng vô ích!”
Sau khi Vương Nguyệt Nga khẳng định Lâm Tiếu đã hết nhiệt, Lâm Dược Phi không kịp chờ đợi bảo cô gọi điện thoại cho mẹ ngay: “Em tranh thủ thời gian báo với mẹ mình đã khỏe đi.”
Anh sắp bị mẹ mắng chết rồi.
Lâm Tiếu kể cho mẹ nghe tin vui cô đã có thể ăn ngon ngủ tốt nhảy múa tưng bừng, Lữ Tú Anh cũng báo cho cô một tin tốt: “Eo của bà ngoại con cũng đã khỏe rồi! Ngày mai mẹ sẽ thu dọn đồ đạc trở về.”
Lâm Dược Phi nghe được lời của mẹ, nhận lấy điện thoại từ tay Lâm Tiếu: “Mẹ, hay là mẹ đừng về vội?”
“Công ty của con sắp được nghỉ rồi.” Nông dân và công nhân đều muốn về quê ăn Tết từ sớm, công trình dừng lại, Lâm Dược Phi có thể nghỉ phép.
“Tiếu Tiếu cũng sắp thi cuối kỳ, chờ khi em ấy thi xong con sẽ đưa em ấy về quê, sau đó ba chúng ta cùng nhau quay về nhà.”