Lữ Tú Anh lập tức nghe ra tiếng Lâm Tiếu khóc: “Tiếu Tiếu, không sao đâu không sao đâu, để mẹ nghĩ cách hộ con nhé.”
“Sao lại đi nặng không ra? Có phải con bị nhiệt rồi không?”
Lâm Tiếu lau nước mắt: “Dạ, miệng con còn có vết loét nữa, đau lắm đau lắm!”
Lữ Tú Anh: “Đúng là bị nhiệt rồi, có phải do hệ thống sưởi khô nóng quá rồi không? Con có nhớ uống nhiều nước không vậy?”
Lữ Tú Anh rất hiểu Lâm Tiếu, miệng bị lở loét uống nước cũng sẽ đau nên Lâm Tiếu càng không muốn uống nước, nhất định phải chăm chú quan sát cô uống nước mới được.
“Con uống nhiều nước lắm mẹ!” Lâm Tiếu kể cho mẹ nghe: “Sáng sớm thức dậy uống một cốc, ở trong trường uống hai bình, về nhà lại uống thêm hai ba cốc nữa.”
“Vậy cũng không ít nhỉ.” Lữ Tú Anh tính toán trong lòng, Lâm Tiếu uống nước trong trường bằng bình nước, Lữ Tú Anh đã móc một cái vỏ bằng len xinh đẹp bọc bên ngoài, như vậy cô có thể cầm không bỏng tay, còn có thêm dây đeo để xách. Bình nước mà chứa đầy nước thì lượng nước chứa trong một bình có thể gần bằng hai cốc.
Lữ Tú Anh thắc mắc: “Vậy thì sao con lại bị nhiệt? Mấy ngày hôm nay anh trai đã cho con ăn món gì?”
“Lẩu thịt dê!”
Lữ Tú Anh lập tức hỏi: “Ăn mấy bữa?”
Lâm Tiếu giơ ngón tay đếm số: “Một hai ba bốn năm sáu...”
“Lâm Dược Phi!” Tiếng nói của của Lữ Tú Anh nổ vang trong điện thoại: “Gọi Lâm Dược Phi đến đây cho mẹ!”
Lâm Tiếu xoa xoa lỗ tai, nhét điện thoại vào tay anh trai, sau đó chạy nhanh như một làn khói.
“Lâm Dược Phi! Ngày nào con cũng đưa em đi ăn lẩu thịt dê sao?” Điện thoại không bật loa ngoài nhưng dù Lâm Tiếu đã chạy vào trong phòng thì vẫn có thể nghe thấy giọng nói của mẹ truyền ra khỏi ống nghe.
Lâm Dược Phi nhỏ giọng tự bào chữa cho mình: “Lẩu thịt dê rất cân bằng dinh dưỡng, có thịt có rau có món chính. Tiếu Tiếu bị nhiệt chưa chắc đã do lẩu thịt dê, ngày nào con cũng ăn nhưng có bị nhiệt đâu...”
Lữ Tú Anh: “Con bao nhiêu tuổi! Em gái con bao nhiêu tuổi!”
“Từ giờ trở đi con không được dẫn em đi ăn những món linh tinh đó nữa, bữa nào cũng phải ăn ở nhà ăn, không được động vào thịt dê thịt bò, thịt lợn thịt gà cũng ít ăn lại, ăn nhiều rau vào!”
Lữ Tú Anh gọi điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ, non nửa thời gian đều lặp đi lặp lại dặn dò anh phải chăm sóc cho Tiếu Tiếu thế nào, quá nửa thời gian còn lại dùng để mắng chửi con trai!
Sau khi bà cúp điện thoại, ông chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt nhìn qua đồng hồ, tính tiền: “Năm đồng chín.”
Lữ Tú Anh đau lòng hít sâu một hơi khí lạnh, đắt quá! Nếu biết vậy bà đã nhẫn nhịn về đến nhà mới mắng!
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại nóng hổi mà bên tai Lâm Dược Phi cũng nóng lên. Anh đi qua cửa phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau với em gái đang trốn sau cửa lén lút trông ra: “Mẹ dặn anh ngày mai dẫn em đi tìm bà nội Trần Đông Thanh, nhờ bà ấy xem qua một chút.”
Lòng Lâm Tiếu đột ngột dâng lên dự cảm không hay.
“Có thể... có thể không đi không ạ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: “Không được! Mẹ đã ra lệnh mà anh không đưa em đi thì mẹ sẽ mắng chết anh.”
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa mới bước chân vào trong lớp học đã lập tức hỏi: “Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh, hôm nay ai sẽ tới đón cậu tan học vậy?”
Trần Đông Thanh: “Bà nội tớ.”
Lâm Tiếu nằm bò ra bàn: “Xong đời...”
Tan học, Lâm Tiếu lề mà lề mề đi ra khỏi cổng trường, cuối cùng vẫn không tránh thoát được. Anh trai cô đang đứng ở cổng trường, bà nội Trần Đông Thanh đứng bên cạnh anh trai cô, cười tủm tỉm gọi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, nghe nói cháu bị nhiệt à? Để bà xem nào.”
Vương Nguyệt Nga xem xét con mắt và rêu lưỡi của Lâm Tiếu, lại bảo Lâm Tiếu giơ cổ tay ra, bắt mạch cho cô: “Đúng là bị nhiệt rồi. Trẻ nhỏ nếu như không cần uống thuốc thì không nên uống, nấu chút...”
“Canh mướp đắng!” Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đồng loạt đáp lời.
Vương Nguyệt Nga ngạc nhiên một thoáng, sau đó bật cười to.
Chiều hôm sau, sau khi tan học, Lâm Tiếu phát hiện ra anh trai vẫn đạp xe về phía quán lẩu thịt dê, cô giật mình kêu lên: “Anh! Anh đi sai đường rồi!”
Lâm Dược Phi: “Không sai, chị Tiểu Vân của em đã nấu canh mướp đắng cho em đấy.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên đến ngây người.
Lâm Tiếu đi vào trong quán ăn quen thuộc, ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, nhưng mùi hương mê người này không liên quan gì đến cô. Chị Thẩm Vân dẫn Lâm Tiếu và anh trai ngồi vào một chiếc bàn ở trong góc, chẳng bao lâu sau cô ấy đã mang theo một bát canh mướp đắng lớn màu xanh nhạt từ trong phòng bếp đi ra.
Từng món ăn một được đặt lên trước mặt Lâm Tiếu, màu xanh lá, màu xanh lá, vẫn là màu xanh lá.
Ngoài cửa sổ, gió bắc thét gào.
Cửa sổ của quán lẩu thịt dê không kín lắm, cơn gió lớn bên ngoài thổi vào vang ra những âm thanh lạch cạch.