Lâm Dược Phi tìm số điện thoại của tiệm tạp hóa trong thôn, ấn quay số, sau khi gọi đi làm phiền người bán tạp hóa trong thôn đi gọi Lữ Tú Anh một chuyến.
“Không có gì, chỉ là để em con nói vài câu với mẹ con, chú nói rõ với mẹ con, bảo bà ấy đừng gấp.”
“Con chờ nhé.” Người bán tạp hóa chạy đi gọi Lữ Tú Anh, thầm nghĩ con trai của Lữ Tú Anh thật vô tích sự, không có gì cũng gọi điện thoại. Không phải là có chuyện gấp mới phải gọi điện thoại sao?
“Alo.” Một lát sau, giọng của Lữ Tú Anh từ trong ống nghe truyền ra, Lâm Dược Phi nhét ống nghe vào tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nhận lấy ống nghe gọi: “Mẹ ơi, anh lắp điện thoại trong nhà rồi ạ.”
Lữ Tú Anh nghi ngờ mình nghe lầm rồi: “Gì cơ?”
Lâm Tiếu: “Trong nhà lắp điện thoại rồi ạ.”
Lữ Tú Anh hít ngược vào ngụm khí lạnh: “Đưa điện thoại cho anh con.”
Lâm Dược Phi nhận điện thoại, để ống nghe cách xa tai. Quả nhiên, giọng của Lữ Tú Anh từ đầu dây bên kia truyền ra có thể điếc cả tai: “Bao nhiêu tiền? Điện thoại bao nhiêu tiền?”
Lâm Dược Phi: “Phí lắp và điện thoại tổng cộng hơn ba ngàn.”
Lữ Tú Anh: “Hơn ba ngàn, ba ngàn mấy?”
Lâm Dược Phi: “Ba ngàn tám.” Phí lắp và điện thoại tổng cộng ba ngàn tám, còn có tiền lắp gấp mấy trăm đồng, tặng cho thợ lắp đặt một gói thuốc Hồng Tháp Sơn.
“Hộ chờ lắp điện thoại” xếp hàng hiện tại quá nhiều, muốn lắp ngay vẫn phải móc tiền thêm. Đương nhiên, hai số tiền phía sau Lâm Dược Phi không nói với Lữ Tú Anh.
Ba ngàn tám đã khiến Lữ Tú Anh thở không ra hơi rồi: “Cũng không phải là không có điện thoại công cộng, tiêu số tiền không đáng này chi vậy?”
Lâm Dược Phi nhét ống nghe đến miệng Lâm Tiếu: “Không phải em có chuyện muốn nói với mẹ sao?” Dưới chân anh như bôi dầu, chuồn đi.
“Mẹ ơi.”
Lữ Tú Anh nghe thấy giọng của Lâm Tiếu, ngữ điệu lập tức từ mưa rền gió dữ biến thành mưa thuận gió hòa: “Tiếu Tiếu, mẹ không ở nhà, mấy hôm nay con thế nào? Anh con có chăm sóc tốt cho con không?”
Lâm Tiếu: “Có ạ.”
Cơm anh cho cô ăn ngày nào cũng là lẩu thịt dê. Dẫn cô đi tắm, cô bơ vơ bị ép để dì cọ hết cả người.
Lâm Tiếu cảm thấy mình không ổn lắm, nhưng lại rất khó để nói được không ổn ở đâu.
Vì để mẹ không lo lắng, Lâm Tiếu nói với mẹ rằng: “Con ổn lắm ạ.”
“Tiếu Tiếu, con biết số điện thoại trong nhà là số mấy không? Sau này mỗi tối mẹ đến tiệm tạp hóa gọi cho con.” Ba ngàn tám đã tiêu rồi, Lữ Tú Anh không thể chấp nhận cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lâm Tiếu mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Con biết ạ.”
Cô cầm tờ giấy thợ lắp ráp để lại, đọc sáu số điện thoại bên trên cho mẹ.
“Mỗi ngày anh cho con ăn gì đấy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu vừa định trả lời, đầu bị anh vỗ một cái, trong ánh mắt đe dọa của anh, cô không thể không chịu thua đại ca tạm thời trong nhà.
“Dạ... Thịt, rau, lương khô.” Lâm Tiếu nói qua loa.
Trong lẩu thịt dê có rất nhiều thịt, ăn xong thịt còn ăn mấy món đi kèm còn lại, lương khô khi là bánh nướng khi là mì, đồ cô ăn hằng ngày thật sự là thịt, rau và lương khô.
Cô nói vậy, Lữ Tú Anh còn tưởng Lâm Dược Phi hằng ngày dẫn Lâm Tiếu đến nhà ăn để ăn đồ xào và lương khô, đồ xào còn là một mặn một chay.
Lữ Tú Anh yên tâm rồi: “Vậy con ngoan ngoãn nghe lời anh nhé, mấy ngày nữa mẹ về rồi, trước khi về mỗi tối sẽ gọi điện thoại cho con.”
Lâm Tiếu gọi điện thoại cho mẹ xong, anh bưng hai bát mì ăn liền ra. Trong mì ăn liền có bỏ thêm một quả trứng, lòng trắng đều luộc biến thành bọt trắng dính trên mặt.
“Anh ơi, mì ăn liền anh nấu ghê thật.” Lâm Tiếu mặt đầy ghét bỏ ăn hết mì ăn liền.
“Ráng một bữa, ngày mai anh dẫn em đến quán ăn.”
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Ngày mai vẫn đi ạ?”
Lâm Dược Phi: “Sao, em ngán rồi?”
Lâm Tiếu vội lắc đầu: “Không ngán ạ.” Lẩu thịt dê vừa tươi vừa mềm sao lại ngán được. Ăn thịt cả đời cũng không thấy ngán.
Kể từ khi nhà lắp điện thoại, Lâm Tiếu mỗi ngày đều có thể nghe giọng mẹ, tháng ngày mẹ không có ở nhà cô trải qua ngày càng vui vẻ.
Ngày ngày đến quán ăn lẩu thịt dê.
Lâm Tiếu nói cho Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh ở trường rằng dạo này mình ăn gì hằng ngày, ba người họ đều ngưỡng mộ gần chết.
Lâm Tiếu vui sướng trải qua một tuần, ngủ một giấc dậy, miệng rất đau. Cô vội đi soi gương, phát hiện trong miệng mình bị lở.
Lở miệng rất đau. Ăn cơm đau, uống nước đau, nói chuyện cũng đau.
Thời gian Lâm Tiếu ngồi trong nhà vệ sinh cũng ngày sau dài hơn ngày trước. Ngày hôm sau nổi mụn lở, cô ngồi tê cả chân trong nhà vệ sinh, vẫn không thành công.
Ngày hôm sau nữa vẫn như vậy, Lâm Tiếu đỡ tường đứng lên, bụng vừa căng vừa đau.
Buổi tối, Lữ Tú Anh gọi điện thoại về, Lâm Tiếu cầm ống nghe, vừa lên tiếng đã lộp bộp rơi nước mắt.
“Mẹ ơi, con đi nặng không ra.”