Lâm Dược Phi trừng mắt: “Không được. Không kỳ lưng thì còn gọi là đi tắm à? Chẳng phải uổng công đến tắm rồi sao.”
Cả chuyện nhỏ xíu thế này em gái cũng làm không tốt, Lâm Dược Phi chỉ có thể làm thay cô. Anh dắt tay em gái đứng ở cửa nhà tắm nữ, chờ người dì tiếp theo xách giỏ tắm đi đến, lập tức kéo em gái qua.
“Dì ơi, mẹ con không ở nhà, con dẫn em con đến tắm, lát nữa vào dì có thể giúp em gái con kỳ lưng không ạ?”
Dì sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, đi theo dì nào.”
Lâm Tiếu cứ vậy bị anh trai giao vào tay dì, bị dì nắm tay dắt vào nhà tắm.
“Biết tự cởi quần áo không con?”
“Biết dùng tủ không con?”
“Biết tự gội đầu không con?”
Mỗi một chi tiết dì đều phải hỏi một lần.
Động tác của Lâm Tiếu nhanh hơn bao giờ hết, bạt mạng chứng minh mình biết hết, có thể làm vừa nhanh vừa tốt.
“Dì ơi, đây là khăn tắm của con ạ.”
Lâm Tiếu chỉ cần dì giúp kỳ phần lưng, thế nhưng dì khoác khăn tắm lên, dứt khoát lưu loát kỳ toàn thân Lâm Tiếu một lượt.
Lâm Tiếu vội nói: “Dì chỉ kỳ lưng thôi là được ạ, trên người con tự biết kỳ.”
Động tác dì không ngừng lại, giọng nói nhiệt tình: “Dì kỳ hết cho con được mà, cả người con từ trên xuống dưới cộng lại còn không lớn bằng lưng người lớn nữa, xong ngay ấy mà.”
Lâm Tiếu má đỏ hây hây, cảm thấy mình như con cá nhỏ nằm trên thớt.
Sau khi tắm xong, ở cạnh tủ đựng đồ, dì cầm máy sấy trên tường giúp Lâm Tiếu sấy khô tóc.
“Dì ơi, tự con sấy.” Giọng Lâm Tiếu hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng ù vang to lớn của máy sấy.
Dì dắt Lâm Tiếu ra khỏi nhà tắm, Lâm Dược Phi đứng chờ ở cổng, thấy được dì ấy thì liên tục nói cảm ơn.
“Chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn.” Trên gương mặt dì ấy ngập tràn nụ cười hạnh phúc giống như người cuồng mèo được nựng mèo: “Em gái con thật đáng yêu, còn ngoan nữa.”
Lâm Dược Phi bảo em gái chào tạm biệt dì: “Đội nón ngay ngắn, tóc ướt, đừng để nhiễm lạnh.”
Lâm Tiếu: “Dì đã sấy khô tóc cho em rồi.”
“Vậy cũng phải đội lên.” Lâm Dược Phi đắc ý nói: “Dì anh tìm cho em tốt lắm chứ gì, lần sau tắm anh lại tìm tiếp cho em một người.”
Lâm Tiếu lớn tiếng kháng nghị: “Không cần.”
Cô không muốn làm cá nhỏ nằm trên thớt nữa đâu!
Lâm Tiếu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi: “Lần sau lúc tắm em mang theo một chiếc khăn lông dài, tự dùng khăn lông dài cọ lưng.”
Lâm Dược Phi: “Vậy sao có thể cọ sạch được?”
Lâm Tiếu: “Được được được. Dù sao đi nữa em cũng không cần tìm người cọ cho.”
Lâm Dược Phi: “Tùy em, dù gì cũng là em bẩn.”
Lâm Tiếu tức chết, cô muốn gọi điện thoại cho mẹ, tức tối cáo trạng anh trai.
Thế nhưng tiệm tạp hóa có thể gọi điện thoại công cộng đã đóng cửa rồi, trong sân lớn còn có trạm điện thoại, nhưng trong nhà Lâm Tiếu không có làm thẻ IC.
“Anh ơi, có thể làm một tấm thẻ IC không ạ?”
Lâm Dược Phi: “Làm thẻ IC cái gì!”
Anh hung dữ thật, Lâm Tiếu nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Bà ngoại nhanh khỏe, mẹ nhanh về nhà đi thôi.”
Hôm sau tan học, Lâm Tiếu phát hiện anh trai chạy thẳng về nhà, trái lại không quen: “Anh, hôm nay không đi tìm chị Thẩm Vân nữa hả?”
Lâm Dược Phi: “Hôm nay về nhà có việc.”
Lâm Tiếu: “Việc gì ạ?”
Lâm Dược Phi: “Em về rồi biết.”
Sau khi Lâm Tiếu về nhà, anh trai giục cô đi làm bài tập, còn mình thì bắt chéo hai chân xem TV.
Lâm Tiếu: “...”
Đây không phải là không có việc gì à?
Trong nhà đổi TV màu xong, sức hấp dẫn của TV đối với Lâm Tiếu tăng thành đường thẳng. Hơn nữa hôm nay anh vừa mở TV lên, trong TV đang chiếu bài chủ đề của Liêu Trai.
“Bạn cũng nói Liêu Trai, tôi cũng nói Liêu Trai.”
Lâm Tiếu đi ngang qua phòng khách mấy chuyến, một chuyến đi rót nước trước, rồi lại đến nhà bếp một chuyến. Cô híp mắt lén xem khung cảnh của Liêu Trai, muốn xem lại không dám xem, không dám xem lại rất muốn xem.
Lâm Dược Phi vỗ vỗ sô pha: “Muốn xem thì ngồi xuống đây xem.”
Lâm Tiếu như một bé thỏ bị giật mình, chạy té khói.
Ngồi xuống trước bàn học, Lâm Tiếu vừa làm bài tập vừa lén nghe âm thanh trong TV. Trong tiếng nhạc Liêu Trai làm lạnh sống lưng người ta, cửa lớn nhà đột nhiên bị đập vang: “Bình, bình, bình.”
“A!” Lâm Tiếu sợ đến nhảy dựng lên từ trên ghế.
Lâm Dược Phi bước nhanh đến trước cửa, mở cổng ra: “Chào bác.”
“Là nhà con lắp điện thoại nhỉ?” Thợ lắp đặt hỏi.
Lâm Tiếu vừa bị giật mình lén thở phào, thì ra là thợ lắp điện thoại. Đợi đã, lắp điện thoại?
Lâm Tiếu ngơ ngác đứng trong nhà, nhìn anh trai đưa thuốc lá cho thợ lắp đặt.
Thợ lắp đặt bận rộn rất lâu, cuối cùng cũng lắp xong điện thoại.
Trên bàn trà cạnh sô pha, có thêm một chiếc điện thoại lớn màu đỏ.
Lâm Dược Phi tiễn thợ lắp đặt về xong, giơ tay gọi Lâm Tiếu qua: “Qua đây, gọi điện thoại cho mẹ.”
Lâm Tiếu ngỡ ngàng khôi phục tinh thần, vậy là có thể gọi điện thoại cho mẹ rồi?